“Không… không thể nào…” Mắt Lộc mẫu mở to, tràn đầy kinh hãi và khó tin.

Nhưng bản báo cáo xét nghiệm DNA bị ném thẳng trước mặt họ, không cho phép họ tiếp tục tự lừa mình dối người!

Đứa con gái mà họ thiên vị suốt hai mươi năm, hoàn toàn không phải con ruột!

Mà Lộc Lê thật sự, đã bị kẻ giả mạo đó hại chết rồi!

“Lê Lê a!…”

Hai người ôm ngực khóc rống, giọng nghẹn ngào đến run rẩy.

Họ không nhận ra con gái ruột, thậm chí còn vì bênh vực kẻ giả mạo kia mà nhốt Chiêu Ninh vào hầm lạnh!

Rõ ràng từ nhỏ Chiêu Ninh đã rất sợ lạnh!

“Ninh Ninh! Là lỗi của chúng ta!” Lộc mẫu che mặt, khóc không thành tiếng, “Tất cả đều là lỗi của chúng ta!…”

Trong tầng hầm, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở, đầy hối hận của Lộc phụ và Lộc mẫu vang vọng.

Cả hai quỳ rạp dưới đất, khóc đến kiệt sức rồi cùng ngất lịm, được đưa đi cấp cứu.

Chu Dự Thần từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên, lạnh lùng nhìn tất cả.

Lộc Lê đã trả giá vì những gì cô ta gây ra cho Chiêu Ninh.

Lộc phụ và Lộc mẫu, những món nợ họ nợ Chiêu Ninh, anh cũng đã đòi lại từng phần.

Nhưng… ân tình mà anh nợ Chiêu Ninh, dù anh muốn trả, cô lại rời bỏ anh mà đi.

Chu Dự Thần nắm lấy khoé mắt cay xè, ánh mắt ngày càng u ám, phức tạp.

Không! Anh không cho phép!

Chiêu Ninh chỉ có thể là của anh.

Cô chỉ có thể ở bên anh!

Dù có đào ba thước đất, lật tung cả địa cầu, anh cũng phải tìm bằng được cô ấy!

Ở bên kia địa cầu…

Lộc Chiêu Ninh ngồi trước bàn ăn, nhìn người đàn ông trước mặt tất bật gắp thức ăn cho cô.

“Nào, A Ninh, uống chút canh nhé, anh đã dặn người nấu suốt hai tiếng đấy.”

“Bít tết anh đã cắt xong rồi, tôm cũng bóc vỏ hết rồi.” “Trái cây cũng rửa sạch rồi luôn đó.”

Anh mỉm cười dịu dàng, dùng nĩa xiên một miếng bít tết đưa đến bên miệng cô:

“Nào, a—”

Lộc Chiêu Ninh nheo mắt quan sát người đàn ông ân cần như người thân ruột thịt này, trong lòng trào dâng cảm giác không chân thực.

Cô chợt nhớ lại, cái lúc tỉnh dậy khỏi hôn mê, ánh mắt hai người chạm nhau…

“Lộc Chiêu Ninh.” “Kỷ Duật Dã?”

Lộc Chiêu Ninh nhìn gương mặt điển trai quen thuộc kia, trong lòng bừng tỉnh:

“Thảo nào… lúc hôn mê tôi cứ thấy cái tên này quen quen…”

Không ngờ, lại là người quen cũ.

Chính xác hơn, phải gọi là oan gia cũ.

Hồi còn đi học…

Sau một lần cãi nhau dữ dội với cha, Lộc Chiêu Ninh bị ép ra nước ngoài du học.

Lúc ấy, Kỷ Duật Dã là “đại ca trường” có tiếng, còn Lộc Chiêu Ninh thì cũng không phải dạng vừa.

Ngay ngày đầu khai giảng, hai người va chạm nảy lửa, từ đó kết thù.

Về sau, hai người không ngày nào là không nghĩ cách “dìm chết” nhau.

Anh ta chỉnh sửa dữ liệu thí nghiệm của cô, cô thì xé toạc bài luận văn của anh.

Anh bỏ gián vào túi xách của cô, cô thì nhét cóc vào bộ đồ đua xe của anh…Nhưng rồi, sau hai năm đấu đá, một ngày nọ, Kỷ Duật Dã gửi tin nhắn hẹn cô gặp mặt.

Đáng tiếc, lúc ấy cô đã bị cha đưa về nước, không kịp đến buổi hẹn.

Từ đó, cô cắt đứt mọi liên lạc với Kỷ Duật Dã.

Cô không ngờ, nhiều năm sau lại gặp lại nhau trong tình cảnh như thế này.

Lộc Chiêu Ninh liếc nhìn bình truyền dịch trên tay mình, ngạc nhiên hỏi:

“Là anh cứu tôi sao?”

“Tất nhiên rồi, nếu không có tôi thì giờ cô chết bờ chết bụi rồi đấy.”

Kỷ Duật Dã khoanh tay trước ngực, ung dung nói.

“Nếu cô không cảm ơn tôi tử tế thì nói không nổi đâu nha.”

“Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào?” Lộc Chiêu Ninh nheo mắt đầy cảnh giác.

“Đơn giản thôi.”

Kỷ Duật Dã bất ngờ ghé sát lại, trên môi nở nụ cười ẩn ý mập mờ: “Tôi – muốn – cô…”

Chát!

Lộc Chiêu Ninh không chút do dự tát thẳng vào mặt anh một cái.

“Lộc Chiêu Ninh!”

Kỷ Duật Dã ôm má đỏ rát, trừng mắt chỉ trích cô: “Cô đúng là vong ân phụ nghĩa!”

“Vì đầu óc anh đen tối.” Lộc Chiêu Ninh lườm anh một cái sắc lẻm.

“Ai đen tối chứ!” Kỷ Duật Dã phản pháo, “Cô đừng có vu khống tôi!”

“Thế chẳng lẽ tôi oan cho anh?” Lộc Chiêu Ninh gằn giọng, “Chính miệng anh nói mà, anh vừa nói muốn tôi làm gì?”

“Tôi nói gì cơ?” Kỷ Duật Dã bĩu môi cười tức giận, “Tôi nói tôi muốn cô… giả làm bạn gái tôi! Là do cô chỉ nghe nửa câu rồi tự suy diễn!”

Lộc Chiêu Ninh hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng:

“Thật… thật à?”

“Không thì tôi nhắm vào cô cái gì? Tính khí nóng nảy? Không nữ tính?” Kỷ Duật Dã liếc cô từ đầu đến chân.