Một tiếng sét nổ vang trời, ánh chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt Chu Dự Thần đang tái nhợt không còn giọt máu.
“Chúng ta đi thôi.” Lộc Chiêu Ninh khẽ nói.
Lộc Chiêu Ninh khoác tay Kỷ Duật Dã, xoay người rời đi.
Chu Dự Thần đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng cô dần khuất xa.
Lúc này anh mới nhận ra — nỗi đau nơi tim ngực ban nãy không phải là ảo giác.
Thứ quan trọng nhất đối với anh, thực sự đã trượt khỏi những đầu ngón tay.
Anh hối hận muốn níu giữ, nhưng đến cả một sợi tóc của cô, anh cũng không thể chạm vào.
Lộc Chiêu Ninh theo Kỷ Duật Dã đến nơi đã hẹn từ trước, trái tim vẫn đập loạn nhịp.
“Kỷ Duật Dã…”
Cô nhìn nghiêng khuôn mặt anh:
“Anh không muốn hỏi em… người đàn ông khi nãy là ai sao…?”
“Suỵt…”
Kỷ Duật Dã mỉm cười, nắm chặt tay cô:
“Những chuyện đó không quan trọng. Anh có điều còn quan trọng hơn muốn cho em xem.”
“Chẳng phải trước đây em từng nói muốn ngắm sao băng sao?”
Anh đưa cho cô một chiếc kính thiên văn đã được điều chỉnh sẵn.
Ngay khoảnh khắc Lộc Chiêu Ninh áp mắt nhìn lên bầu trời, một trận mưa sao băng rực rỡ liền xẹt qua không trung, để lại vệt sáng lấp lánh như một dải ngân hà.
“Đẹp quá!”
Đôi mắt Lộc Chiêu Ninh ánh lên vẻ vui sướng, đến mức không nỡ chớp mắt.
Duy chỉ có điều — quá ngắn ngủi.
Nhưng giây tiếp theo, một sợi dây chuyền hình ngôi sao băng đã xuất hiện trước mắt cô — tựa như một dải ngân hà được thắp sáng bởi muôn ngàn vì sao, rực rỡ lóa mắt.
Cùng lúc đó, giọng nói dịu dàng của Kỷ Duật Dã vang bên tai cô:
“A Ninh, thật ra… anh đã thích em từ rất lâu rồi!
Hồi đó cứ hay chọc ghẹo em là vì muốn em để ý đến anh.
Lần đó hẹn gặp em cũng là để tỏ tình, nhưng cuối cùng lại lỡ mất…”
“Em không biết đâu, ngày chúng ta gặp lại, anh đã vui đến mức nào.
Thật ra hôm đó anh nói dối, anh chính là vì em mà quay về.
Bất kể tính cách em ra sao, trong lòng anh — em là duy nhất!”
“Em có bằng lòng… làm bạn gái của anh không?”
Kỷ Duật Dã nhìn cô đầy căng thẳng.
Lộc Chiêu Ninh khẽ mỉm cười:
“Vậy thì anh thua rồi, vì là anh tỏ tình trước.”
“Anh cam tâm tình nguyện thua!”
Kỷ Duật Dã cười rạng rỡ, đeo sợi dây chuyền sao băng lên cổ cô, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Sao băng tuy ngắn ngủi, nhưng câu chuyện của họ — vẫn chưa kết thúc.
Lộc Chiêu Ninh tựa vào vai anh, ngắm sao thật lâu.
Trời mỗi lúc một tối, hai người nắm tay nhau cùng xuống núi, đi đến khu chợ đêm.
“Em muốn ăn kem ở kia!” Lộc Chiêu Ninh chỉ sang chiếc xe kem bên kia cầu.
“Đợi nhé, anh đi mua cho em.” Kỷ Duật Dã lập tức chạy đi.
Lộc Chiêu Ninh nhìn bóng lưng anh, ánh mắt cong cong, nụ cười dịu dàng.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay cô đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại, rồi bị ôm chặt vào lòng.
“Chu Dự Thần?!”
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị hắn bịt chặt mũi miệng.
Đồng tử cô co rút, cả người mềm nhũn, rơi vào bóng tối mênh mông.
Lộc Chiêu Ninh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong khoang máy bay.
Chu Dự Thần ngồi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi cô:
“Tỉnh rồi?”
Lộc Chiêu Ninh lập tức ngồi bật dậy muốn rời khỏi, nhưng lại bị anh kéo ngược lại, đè xuống giường.
“Buông tôi ra!”
Cô hét lớn cầu cứu.
“Đừng hét nữa, đây là máy bay riêng của tôi.” Chu Dự Thần lạnh giọng, “Em không trốn được đâu.”
“Chu Dự Thần! Anh đang bắt cóc tôi đó!” Lộc Chiêu Ninh giận dữ trừng mắt nhìn anh.
“Thì sao chứ?”
Chu Dự Thần nhếch môi, dáng vẻ dường như đã quay trở lại với sự điềm tĩnh trước kia, nhưng những lời anh nói ra lại khiến Lộc Chiêu Ninh rùng mình lạnh sống lưng:
“Ngày chúng ta gặp lại, lẽ ra tôi nên làm như thế này — Nhốt em lại, để cả đời này em đừng hòng rời xa tôi!”
“Anh điên rồi sao?!”
Lộc Chiêu Ninh nhíu chặt mày.
“Đúng vậy, anh điên rồi.”
Chu Dự Thần đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Ngay từ lúc em nói không còn thích anh, lại còn tìm người đàn ông khác làm bạn trai… anh đã phát điên rồi.”
“Chiêu Ninh, em chỉ có thể là của anh.”
Giọng anh lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng đến đáng sợ.