- Trang chủ
 - Bệnh Thê - Phù Thuyết
 - Chương 99: Bị bỏng
 
Chương 99: Bị bỏng
Truyện: Bệnh Thê - Phù Thuyết
Tác giả: Phù Thuyết
- Chương 1: Lạnh nhạt
 - Chương 2: Trọng sinh
 - Chương 3: Tai nạn xe
 - Chương 4: Đừng sợ
 - Chương 5: Nháo
 - Chương 6: Hứa hẹn
 - Chương 7: Nhảy lầu
 - Chương 8: Cá hấp
 - Chương 9: Con thỏ
 - Chương 10: Lễ vật
 - Chương 11: Vực sâu
 - Chương 12: Không yêu
 - Chương 13: Cắt tóc
 - Chương 14: Nước ngọt có ga
 - Chương 15: Nhân vật
 - Chương 16: Dưỡng khí
 - Chương 17: Trách cứ
 - Chương 18: Rốn
 - Chương 19: Lang thang
 - Chương 20: Bị thương
 - Chương 21: Phát bệnh
 - Chương 22: Chia tay
 - Chương 23: Rời đi
 - Chương 24: Tâm cơ
 - Chương 25: Nhật ký
 - Chương 26: Kiếm tiền
 - Chương 27: Chăm sóc
 - Chương 28: Mất kiểm soát
 - Chương 29: Điều trị
 - Chương 30: Khen
 - Chương 31: Chết lạnh
 - Chương 32: Lời nói ghen tuông
 - Chương 33: Nhược thụ
 - Chương 34: Liên lụy
 - Chương 35: Người câm
 - Chương 36: Nổi giận
 - Chương 37: Thừa nhận
 - Chương 38: Tình bạn trăm năm
 - Chương 39: Con chip
 - Chương 40: Sâu gạo
 - Chương 41: Tỉnh táo
 - Chương 42: Chia tay
 - Chương 43: Nguyên nhân cái chết
 - Chương 44: Mất mặt
 - Chương 45: Tách ra
 - Chương 46: Cứu em
 - Chương 47: Tra nữ
 - Chương 48: Ghê tởm
 - Chương 49: Về nhà
 - Chương 50: Hạ nhiệt độ
 - Chương 51: Bóng dáng
 - Chương 52: Bảo bảo
 - Chương 53: Đi tìm chết
 - Chương 54: Ly hôn
 - Chương 55: Nói dối
 - Chương 56: Đa tình
 - Chương 57: Quấy rầy
 - Chương 58: Sau khi chết
 - Chương 59: Lòng tham
 - Chương 60: Thất hứa
 - Chương 61: Lời khuyên
 - Chương 62: Mất tích
 - Chương 63: Trở về
 - Chương 64: Biểu hiện
 - Chương 65: Yêu em
 - Chương 66: Thử
 - Chương 67: Hẹn gặp lại
 - Chương 68: Muốn ôm
 - Chương 69: Khóc
 - Chương 70: Ghi hận
 - Chương 71: Anh trai
 - Chương 72: Làm loạn
 - Chương 73: Ở nhà
 - Chương 74: Truyện tranh
 - Chương 75: Biến dạng
 - Chương 76: Ngây ngô
 - Chương 77: Phù dâu
 - Chương 78: Lộc cộc
 - Chương 79: Đi chơi
 - Chương 80: Cầu hôn
 - Chương 81: Nguyên nhân cái chết
 - Chương 82: Thư tình
 - Chương 83: Đồ ngốc
 - Chương 84: Đắn đo
 - Chương 85: Phản công
 - Chương 86: Làm 1
 - Chương 87: Kiếp trước
 - Chương 88: Đi học
 - Chương 89: Bảo bảo
 - Chương 90: Nhược 1
 - Chương 91: Thống khổ
 - Chương 92: Xa nhà
 - Chương 93: Bực bội
 - Chương 94: Điều kiện
 - Chương 95
 - Chương 96: Thời thơ ấu
 - Chương 97: Thời niên thiếu
 - Chương 98: Tức giận
 - Chương 99: Bị bỏng
 - Chương 100: Tội đồ
 - Chương 101: Phiên ngoại 1
 - Chương 102: Phiên ngoại 2
 - Chương 103: Phiên ngoại 3
 - Chương 104: Phiên ngoại 4
 - Chương 105: Phiên ngoại 5
 - Chương 106: Phiên ngoại 6
 - Chương 107: Phiên ngoại 7
 - Chương 108: Phiên ngoại 8
 - Chương 109: Phiên ngoại 9
 - Chương 110: Phiên ngoại 10
 - Chương 111: Phiên ngoại 11
 
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Thương Tòng Thư hiểu rõ, Phong Hân chắc hẳn bị mấy lời trên Weibo làm tức giận, nên mới nửa đêm còn không ngủ, viết ra bài thanh minh dài như vậy.
Nàng thực cảm thấy ngọt ngào nhưng lo lắng cũng nhiều sợ chuyện hôm nay khiến Phong Hân khó xử.
Dù sao xem hot search cũng biết, đó là đề tài do phòng làm việc của minh tinh kia mua. Giờ độ nóng nửa phần đều đổ dồn lên người Phong Hân.
Nàng gửi tin nhắn: [Chuyện Weibo có ảnh hưởng đến công việc của chị không?]
Dù là vô tình nổi bật, hay bị đưa ra bàn tán, chắc chắn bên phòng làm việc sẽ không thoải mái.
Phong Hân nhắn lại, thản nhiên: [Không sao đâu, Phó Khinh Hòa sẽ không nói gì.]
Đội của các cô tuy do phòng làm việc thuê, nhưng người phụ trách vẫn là Phó Khinh Hòa. Chỉ cần chị ấy không bất mãn, mấy người khác có bực cũng chẳng ảnh hưởng gì. Quan trọng là cô làm tốt công việc của mình.
Lúc này Thương Tòng Thư mới yên tâm nhưng nghĩ đến mấy lời trong bình luận, nàng lại thấy ngứa ngáy trong lòng. Nàng lén mở Weibo, lưu vài ảnh chụp màn hình rồi gửi cho Phong Hân: [Sao lại có loại tin đồn này? Truyền thông sai sự thật quá đáng thật!]
Bề ngoài là than phiền, nhưng thực chất là muốn hỏi thẳng rốt cuộc tin đồn với "hội trưởng" là thế nào, sao lại bị đồn thành quan hệ mập mờ như vậy? Nàng lại ngại mở miệng trực tiếp, sợ Phong Hân cho rằng mình nhỏ nhen.
Nhưng vị chua này, cách cả màn hình cũng dậy lên nồng nặc, Phong Hân sao lại không nhìn ra.
Cô bật cười, kiên nhẫn giải thích: [Khi em còn chưa nhập học, chị và hội trưởng cùng diễn một vở kịch nói. Có lẽ cảm giác CP quá hợp, nên mấy bạn học mới hay đùa giỡn thôi.]
Loại chuyện như thế, chỉ cần truyền qua truyền lại là sẽ biến vị.
[Ác.] Biết được nguyên do, Thương Tòng Thư không rối rắm thêm. Nàng gửi tin cho Phong Hân: [Em chỉ đang diễn thoại kịch thôi. Chị buồn ngủ thì ngày mai nói tiếp.]
Ngày mai Phong Hân được nghỉ, đến hôm sau mới phải sang Paris để chụp cảnh ngoài trời, nên cũng chưa cần vội trở về. Cô không gõ chữ, mà chụp màn hình đoạn trò chuyện, gửi lại câu [Nghĩ đến ai đó vịt] cho Thương Tòng Thư.
Thương Tòng Thư giả vờ ngốc: [Vì sao lại nghĩ có người sẽ mất ngủ?] kèm theo một icon: (Không ước, không thấy em đang học tập sao.JPG)
Phong Hân đáp lại: ( Tiểu ủy khuất, ta có thể nhẫn.JPG ) [Gửi giọng nói gọi "chị ơi" đi, chị sẽ đi ngủ.]
Hai hôm nay, vì chênh lệch múi giờ, Phong Hân quả thật hơi mệt. Tán gẫu với Thương Tòng Thư cũng coi như một cách thư giãn, tâm tình thoải mái hơn hẳn. Cô mở chai rượu vang đỏ trong phòng làm việc, trên người mặc bộ đồ ngủ mà Thương Tòng Thư chuẩn bị cho, lụa hồng nhạt, mát mẻ, mềm mại, rất hợp mặc mùa hè.
Phong Hân không rành về vang đỏ, chỉ phân biệt được loại nào dễ uống với loại nào khó uống. Ngày mai không phải đi làm, nên cô uống khá nhiều, thoải mái buông thả.
Trên màn hình hiện thông báo có tin nhắn thoại chưa nghe. Vừa bấm mở, âm thanh quen thuộc đã vang lên, giọng Thương Tòng Thư mềm mại, ôn nhu, xen lẫn th* d*c: "A... chị... ơi... a... tê..."
Âm thanh phập phồng, lúc nặng lúc nhẹ, còn lẫn tiếng hít thở hỗn loạn: "Ưm... nói chuyện... đau... ư a..."
Ngay sau đó, Thương Tòng Thư nhắn giải thích: [Ban ngày ăn cá nướng bị bỏng.]
Mắt Phong Hân hơi say, trong lòng như có một cánh hoa rơi xuống mặt hồ, khẽ dậy lên từng vòng gợn sóng run rẩy. Cô nghiêng đầu, gối lên đệm, mặt nóng bừng, vành tai đỏ rực. Một tay cầm di động gõ: [Em làm thế này sao chị ngủ được? 】
Thương Tòng Thư ủy khuất trả lời: [A... vốn là muốn cho chị ngủ. Chị lại nói nhớ ai đó không ngủ được, muốn em gọi "chị ơi". Em gọi rồi, chị vẫn không ngủ, còn trách em. Phong Hân tỷ tỷ, chị có nhiều ý xấu thật. 】
Rốt cuộc ai mới là người ý xấu nhiều đây...
Phong Hân nghẹn lời. Ban đầu cô chỉ muốn nghe giọng Thương Tòng Thư rồi dễ ngủ hơn, nào ngờ bị trêu ghẹo đến mức chẳng còn chút buồn ngủ nào. Cơn say khiến đầu óc nàng trầm nặng, nhưng càng say lại càng nhớ nhung người nàng yêu.
Phong Hân khẽ hỏi: [Thật sự bị bỏng sao?]
Thương Tòng Thư đáp gọn: [Không có.]
Rồi bên kia chỉ còn tiếng hít thở, càng lúc càng trầm.