- Trang chủ
- Bệnh Thê - Phù Thuyết
- Chương 6: Hứa hẹn
Chương 6: Hứa hẹn
Truyện: Bệnh Thê - Phù Thuyết
Tác giả: Phù Thuyết
- Chương 1: Lạnh nhạt
- Chương 2: Trọng sinh
- Chương 3: Tai nạn xe
- Chương 4: Đừng sợ
- Chương 5: Nháo
- Chương 6: Hứa hẹn
- Chương 7: Nhảy lầu
- Chương 8: Cá hấp
- Chương 9: Con thỏ
- Chương 10: Lễ vật
- Chương 11: Vực sâu
- Chương 12: Không yêu
- Chương 13: Cắt tóc
- Chương 14: Nước ngọt có ga
- Chương 15: Nhân vật
- Chương 16: Dưỡng khí
- Chương 17: Trách cứ
- Chương 18: Rốn
- Chương 19: Lang thang
- Chương 20: Bị thương
- Chương 21: Phát bệnh
- Chương 22: Chia tay
- Chương 23: Rời đi
- Chương 24: Tâm cơ
- Chương 25: Nhật ký
- Chương 26: Kiếm tiền
- Chương 27: Chăm sóc
- Chương 28: Mất kiểm soát
- Chương 29: Điều trị
- Chương 30: Khen
- Chương 31: Chết lạnh
- Chương 32: Lời nói ghen tuông
- Chương 33: Nhược thụ
- Chương 34: Liên lụy
- Chương 35: Người câm
- Chương 36: Nổi giận
- Chương 37: Thừa nhận
- Chương 38: Tình bạn trăm năm
- Chương 39: Con chip
- Chương 40: Sâu gạo
- Chương 41: Tỉnh táo
- Chương 42: Chia tay
- Chương 43: Nguyên nhân cái chết
- Chương 44: Mất mặt
- Chương 45: Tách ra
- Chương 46: Cứu em
- Chương 47: Tra nữ
- Chương 48: Ghê tởm
- Chương 49: Về nhà
- Chương 50: Hạ nhiệt độ
- Chương 51: Bóng dáng
- Chương 52: Bảo bảo
- Chương 53: Đi tìm chết
- Chương 54: Ly hôn
- Chương 55: Nói dối
- Chương 56: Đa tình
- Chương 57: Quấy rầy
- Chương 58: Sau khi chết
- Chương 59: Lòng tham
- Chương 60: Thất hứa
- Chương 61: Lời khuyên
- Chương 62: Mất tích
- Chương 63: Trở về
- Chương 64: Biểu hiện
- Chương 65: Yêu em
- Chương 66: Thử
- Chương 67: Hẹn gặp lại
- Chương 68: Muốn ôm
- Chương 69: Khóc
- Chương 70: Ghi hận
- Chương 71: Anh trai
- Chương 72: Làm loạn
- Chương 73: Ở nhà
- Chương 74: Truyện tranh
- Chương 75: Biến dạng
- Chương 76: Ngây ngô
- Chương 77: Phù dâu
- Chương 78: Lộc cộc
- Chương 79: Đi chơi
- Chương 80: Cầu hôn
- Chương 81: Nguyên nhân cái chết
- Chương 82: Thư tình
- Chương 83: Đồ ngốc
- Chương 84: Đắn đo
- Chương 85: Phản công
- Chương 86: Làm 1
- Chương 87: Kiếp trước
- Chương 88: Đi học
- Chương 89: Bảo bảo
- Chương 90: Nhược 1
- Chương 91: Thống khổ
- Chương 92: Xa nhà
- Chương 93: Bực bội
- Chương 94: Điều kiện
- Chương 95
- Chương 96: Thời thơ ấu
- Chương 97: Thời niên thiếu
- Chương 98: Tức giận
- Chương 99: Bị bỏng
- Chương 100: Tội đồ
- Chương 101: Phiên ngoại 1
- Chương 102: Phiên ngoại 2
- Chương 103: Phiên ngoại 3
- Chương 104: Phiên ngoại 4
- Chương 105: Phiên ngoại 5
- Chương 106: Phiên ngoại 6
- Chương 107: Phiên ngoại 7
- Chương 108: Phiên ngoại 8
- Chương 109: Phiên ngoại 9
- Chương 110: Phiên ngoại 10
- Chương 111: Phiên ngoại 11
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Thương Tòng Thư thích trêu ghẹo Phong Hân tới đỏ mặt, nàng ở trước mặt người khác là nữ thần lạnh lùng nhưng ở trước mặt Phong Hân lại như một đứa trẻ nghịch ngợm, ấu trĩ, bướng bỉnh.
Phong Hân không biết là hai người lần đầu tiên gặp mặt nhau không phải trong trường học. Là Thương Tòng Thứ cùng hội bạn tốt tới tiệm trà sữa gần trường thì gặp Phong Hân cách đó không xa. Trong đó có bạn nói với Thương Tòng Thư rằng, "Vị kia chính là les, không biết có phải mỹ nhân không."
Thương Tòng Thư tò mò không biết nhìn như thế nào có thể nhận ra người đó là les? Vừa nhìn thấy Thương Tòng Thư liền thích, lúc đó Phong Hân bỏ mũ xuống, mái tóc đen dài xõa xuống hông, dây buộc tóc màu hồng nhạt rơi xuống đất, Phong Hân nhặt lên đeo vào cổ tay.
Gương mặt kia xinh đẹp tới mức mang tính công kích nhưng cổ tay mang dây buộc tóc thoắt ẩn thoắt hiện đường gân xanh, thoạt nhìn có chút không khỏe.
Thương Tòng Thư nhìn tới đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Nàng suy nghĩ khi nào khai giảng sẽ qua hỏi thăm Phong Hân một chút, kết quả chưa kịp làm gì Phong Hân đã tới đưa thư tình cho nàng. Biểu cảm khẩn trương ngại ngùng cùng gương mặt xinh đẹp có chút không hợp nhau.
Phong Hân ngây ngô, Phong Hân ngây thơ...đều làm cho Thương Tòng Thư rung động.
Khi lúc bắt đầu yêu, nàng yêu Phong Hân mềm mại lại ấm áp, tình yêu chỉ có tăng chứ không có giảm.
*
Sau khi kết thúc, Thương Tòng Thư ngồi dậy, trong lòng ngực ôm gối dựa, ngón chân mượt mà trên sô pha cuộn tròn thành một cục, lòng bàn tay cầm ly sữa bò còn ấm vừa mới pha xong. Nàng chậm rãi uống mấy ngụm, xem Phong Hân đang thu dọn quần áo trên mặt đầu, đột nhiên mở miếng: "Em biết chị có người khác trong lòng." Ngữ khí nói chuyện rất chắc chắn.
Nghe thấy Thương Tòng Thư lại nhắc tới chuyện này, Phong Hân vừa mang quần áo đi chưa kịp giặt đành đặt trên máy giặt rồi quay trở vào phòng khách.
Phong Hân nhẹ nhàng giải thích với Thương Tòng Thư: "Nghe chị nói, em bị tai nạn xe cộ tuy rằng không nghiệm trong nhưng tinh thần em có chút hỗn loạn, hiện tại trong đầu em tưởng tượng nhiều việc không phải sự thật."
Thậm chí là sự việc chưa tình xảy ra nhưng Thương Tòng Thư nhất định rằng nó là sự thật.
Hiện tại tình trạng bệnh của Thương Tòng Thư vẫn còn nhẹ, hầu như thời gian đều thanh tỉnh, lâu dần tình trạng bệnh nặng hơn, phát bệnh lên còn coi Phong Hân thành người khác. Tựa như đem Ôn Du thành tội phạm giết người, đến lúc đó ở thế giới của Thương Tòng Thư thì Phong Hân không còn là Phong Hân.
"Đúng không?" Thương Tòng Thư hỏi lại, đặt ly sữa xuống, quỳ trên sô pha chui rúc vào lòng Phong Hân, đôi mắt dán sát vào Phong Hân, ngữ khí lạnh lùng, "Vậy hiện tại chị có đảm bảo với em đời này chỉ yêu em thôi."
Thương Tòng Thư vẫn luôn cho rằng mình là nữ sinh luôn thích cùng Phong Hân hứa hẹn cái này cái kia, cả ngày cùng Phong Hân nói những lời âu yếm.
Phong Hân cũng nguyện ý cùng nàng nháo, muốn nghe cái gì cô cũng hứa hẹn. Hiện tại Phong hân hoàn toàn thay đổi, cái gì có thể nói cái gì cần giữ lại cô đều rõ, như là cho mình một đường rút, vì chính mình nghĩ sau này có ngày cô sẽ rời xa nàng.
Phong Hân quay hướng chỗ khác, không dám nhìn thẳng Thương Tòng Thư, mi mắt nhìn xuống, bất đắc dĩ nói, "Tòng Thư, một đời còn rất dài..."
"Không dài!" Thương Tòng Thư bộ dáng ôn nhu, mắt tràn đầy ý niệm nóng nảy nói, "Mặt trời mọc ở đằng đông lặn ở đằng tây, cả đời liền nhanh sẽ qua, yêu một người liền cảm thấy thời gian rất nhanh qua đi? Em cảm thấy một đời là không đủ, muốn ở cạnh chị tới khi già rồi cùng nhau nắm tay rồi nhắm mắt."
Có lẽ nói lời này còn quá sớm nhưng thái độ hiện tại của Phong Hân làm nàng lo sợ sẽ mất đi cô. Phong Hân suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ sẽ rời bỏ nàng sao? Bằng không sao lại keo kiệt, bủn xịn không hứa hẹn với nàng? Lời hứa hẹn âu yếm như gông xiềng, như vậy nàng mới cảm thấy Phong Hân còn có vài phần chân tình.
"Tòng Thư..." Phong Hân gọi tên nàng, lại bất đắc dĩ thở dài.
"Bắt đầu từ khi nào?" Thương Tòng Thư khăng khăng muốn một đáp án, các nàng rõ ràng đang ở giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, Phong Hân từ khi nào bắt đầu thay lòng đổi dại.
Phong Hân đem nàng ở vị trí quan trọng nhất đem gạt đi, nàng như thế nào lại bị Phong Hân đối xử như vậy...
Nhưng tiếng thể dài kia làm Thương Tòng Thư hoàn toàn sụp đổ, ngồi trên sô pha chờ đợi một hồi lâu, chậm chạp không không thấy Phong Hân giải thích, trái tim nàng trong nháy mắt bỗng nặng trĩu, đau đơn.
Nàng đẩy Phong Hân ra, chân trần chạy vào phòng ngủ, đem cửa phòng ngủ đóng mạnh một riếng rầm.
"Tòng Thư..."
Phong Hân thật sự vô lại, cô biết chính mình không tốt nhưng cô không thể chắc chắn hứa hẹn được, đến cuói cùng sẽ làm Thương Tòng Thư thất vọng, kiếp trước bộ dạng lạnh nhạt xa cách của Thương Tòng Thư vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Cô tạm thời không muốn giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, phương pháp duy nhất có thể nghĩ đến là rời xa nhau.
Phong Hân suy nghĩ cân nhắc lợi án, phương án tốt nhất để Thương Tòng Thư ít tổn thương nhất, cửa mới vừa đóng không lâu giờ phút này lại mở ra.
Đôi mắt Thương Tòng Thư sưng đỏ, chạy tới liền nhào vào lồng ngực Phong Hân, giọng mũi dày nặng, đầy mắt đều là nước mắt, "Vì cái gì không yêu em? Khi nào bắt đầu? Em có chỗ nào không tốt sao? Vì cái gì để người khác trong lòng?"
Nàng chất vấn như việc các cặp tình nhân khác cãi nhau, nàng sợ hãi bị bỏ rơi. Nàng dán chặt trên ngực Phong Hân mà khóc nức nở, trước mắt đều là màu xám, nàng không nhìn thấy Phong Hân cũng không có cảm nhận được sự ôn nhu của Phong Hân, không biết như thế nào Phong Hân không còn yêu nàng nữa.
Thương Tòng Thư khóc nức nở, ủy khuất tới cực hạn: "Em không có khóa cửa, sao chị không vào dỗ dành em.
Dỗ dành nàng cũng không muốn sao? Nàng đóng cửa mạnh như vậy là rất tức giận, trốn trong phòng khóc thút thít nhưng Phong Hân đều không tiến vào.