- Trang chủ
- Bệnh Thê - Phù Thuyết
- Chương 90: Nhược 1
Chương 90: Nhược 1
Truyện: Bệnh Thê - Phù Thuyết
Tác giả: Phù Thuyết
- Chương 1: Lạnh nhạt
- Chương 2: Trọng sinh
- Chương 3: Tai nạn xe
- Chương 4: Đừng sợ
- Chương 5: Nháo
- Chương 6: Hứa hẹn
- Chương 7: Nhảy lầu
- Chương 8: Cá hấp
- Chương 9: Con thỏ
- Chương 10: Lễ vật
- Chương 11: Vực sâu
- Chương 12: Không yêu
- Chương 13: Cắt tóc
- Chương 14: Nước ngọt có ga
- Chương 15: Nhân vật
- Chương 16: Dưỡng khí
- Chương 17: Trách cứ
- Chương 18: Rốn
- Chương 19: Lang thang
- Chương 20: Bị thương
- Chương 21: Phát bệnh
- Chương 22: Chia tay
- Chương 23: Rời đi
- Chương 24: Tâm cơ
- Chương 25: Nhật ký
- Chương 26: Kiếm tiền
- Chương 27: Chăm sóc
- Chương 28: Mất kiểm soát
- Chương 29: Điều trị
- Chương 30: Khen
- Chương 31: Chết lạnh
- Chương 32: Lời nói ghen tuông
- Chương 33: Nhược thụ
- Chương 34: Liên lụy
- Chương 35: Người câm
- Chương 36: Nổi giận
- Chương 37: Thừa nhận
- Chương 38: Tình bạn trăm năm
- Chương 39: Con chip
- Chương 40: Sâu gạo
- Chương 41: Tỉnh táo
- Chương 42: Chia tay
- Chương 43: Nguyên nhân cái chết
- Chương 44: Mất mặt
- Chương 45: Tách ra
- Chương 46: Cứu em
- Chương 47: Tra nữ
- Chương 48: Ghê tởm
- Chương 49: Về nhà
- Chương 50: Hạ nhiệt độ
- Chương 51: Bóng dáng
- Chương 52: Bảo bảo
- Chương 53: Đi tìm chết
- Chương 54: Ly hôn
- Chương 55: Nói dối
- Chương 56: Đa tình
- Chương 57: Quấy rầy
- Chương 58: Sau khi chết
- Chương 59: Lòng tham
- Chương 60: Thất hứa
- Chương 61: Lời khuyên
- Chương 62: Mất tích
- Chương 63: Trở về
- Chương 64: Biểu hiện
- Chương 65: Yêu em
- Chương 66: Thử
- Chương 67: Hẹn gặp lại
- Chương 68: Muốn ôm
- Chương 69: Khóc
- Chương 70: Ghi hận
- Chương 71: Anh trai
- Chương 72: Làm loạn
- Chương 73: Ở nhà
- Chương 74: Truyện tranh
- Chương 75: Biến dạng
- Chương 76: Ngây ngô
- Chương 77: Phù dâu
- Chương 78: Lộc cộc
- Chương 79: Đi chơi
- Chương 80: Cầu hôn
- Chương 81: Nguyên nhân cái chết
- Chương 82: Thư tình
- Chương 83: Đồ ngốc
- Chương 84: Đắn đo
- Chương 85: Phản công
- Chương 86: Làm 1
- Chương 87: Kiếp trước
- Chương 88: Đi học
- Chương 89: Bảo bảo
- Chương 90: Nhược 1
- Chương 91: Thống khổ
- Chương 92: Xa nhà
- Chương 93: Bực bội
- Chương 94: Điều kiện
- Chương 95
- Chương 96: Thời thơ ấu
- Chương 97: Thời niên thiếu
- Chương 98: Tức giận
- Chương 99: Bị bỏng
- Chương 100: Tội đồ
- Chương 101: Phiên ngoại 1
- Chương 102: Phiên ngoại 2
- Chương 103: Phiên ngoại 3
- Chương 104: Phiên ngoại 4
- Chương 105: Phiên ngoại 5
- Chương 106: Phiên ngoại 6
- Chương 107: Phiên ngoại 7
- Chương 108: Phiên ngoại 8
- Chương 109: Phiên ngoại 9
- Chương 110: Phiên ngoại 10
- Chương 111: Phiên ngoại 11
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Thương Tòng Thư vốn không nghĩ sẽ cùng Phong Hân cãi nhau. Hai người quen nhau một thời gian dài nhưng ngoài những lần trò chuyện qua video, nhắn tin hay gọi điện, họ chưa từng thật sự gặp gỡ nhiều. Thương Tòng Thư nhớ Phong Hân đến mức, ở trường cũng nhớ, khi ngủ cũng nghĩ đến Phong Hân. Nhưng kế hoạch của Phong Hân lại khiến Thương Tòng Thư thật sự bực bội mới bên nhau chưa được bao lâu, sao Phong Hân đã muốn có con rồi? Nếu chỉ xa nhau một tháng thì còn có thể hiểu, nhưng vừa mới gắn bó, Phong Hân đã nói đến chuyện ấy, thật sự làm nàng khó chịu.
Trong lòng bực bội, Thương Tòng Thư chỉ ôm lấy Phong Hân mà không trả lời. Thấy vậy, Phong Hân liền hôn mấy cái lên tai nàng, nũng nịu nói: "Hiện tại thì chưa nghĩ cũng được, vài năm nữa rồi hãy tính, được không?"
Trước kia, mỗi khi Thương Tòng Thư phản đối điều gì, Phong Hân đều không kiên trì, lần này lại là lần đầu tiên Phong Hân không thuận theo ý nàng. Xem ra, Phong Hân thật sự muốn có con.
Thương Tòng Thư chùng xuống, nàng biết mình không thể cứ dựa vào việc Phong Hân yêu thương mình mà độc đoán, cướp đi quyền làm mẹ của Phong Hân. Bình thường chuyện lớn nhỏ Phong Hân đều nhường nàng, nghe theo nàng, hiếm hoi lắm mới có lúc cô kiên trì như thế. Thương Tòng Thư yêu sự chiều chuộng ấy, nhưng cũng không muốn bản thân quá bá đạo khiến Phong Hân mất vui.
Thương Tòng Thư đặt tay lên vai Phong Hân, thở dài nhượng bộ: "Vậy thì... 30 tuổi trở đi mới suy xét. Bây giờ chị chỉ có thể thương em thôi."
Giọng nàng hơi hờn dỗi, không mấy vui vẻ. Nghĩ đến tuổi tác, 30 tuổi vừa vặn không quá sớm, cũng không muộn. Như vậy nàng còn nhiều năm độc chiếm Phong Hân. Đến lúc đó, hai người cũng sẽ có đủ tiền tiết kiệm để nuôi con.
"Được." Phong Hân gật đầu, khẽ hôn lên người con gái đang tựa trong lòng mình. Thực ra hôm nay cô rất mệt, mấy hôm nay gần như chẳng ngủ ngon. Nhưng nghĩ đến lời nói ban ngày của Thương Tòng Thư, Phong Hân lại thấy hết mệt, chỉ muốn làm Thương Tòng Thư hài lòng.
Thấy vậy, Thương Tòng Thư không cho cô tiếp tục nữa, bế nàng đặt lên giường dỗ dành đi ngủ. Nàng để Phong Hân gối đầu lên đùi mình, lưng tựa vào thành giường, vừa kể vừa nhớ lại chuyện ngày trước cùng nhau vẽ poster tuyên truyền, viết tập san trường, hay nuôi mèo trong viện rồi làm biên tập nhỏ. Thỉnh thoảng, Thương Tòng Thư cúi xuống hôn nhẹ lên trán Phong Hân. Nhìn thấy cô vẫn chưa ngủ, Thương Tòng Thư khẽ lẩm bẩm: "Vợ, chị còn chưa buồn ngủ sao?"
Thương Tòng Thư vuốt tóc Phong Hân, mềm mại đến mức khiến nàng muốn chạm mãi không thôi.
Phong Hân nghiêng mặt, ngước mắt nhìn đôi mắt tò mò của Thương Tòng Thư, khẽ chớp: "Buồn ngủ nhưng chị muốn nghe em kể chuyện trong trường."
Phong Hân nắm tay Thương Tòng Thư, áp sát vào ngực mình. Thực ra Phong Hân đã mệt, nhưng cô không muốn bỏ lỡ giọng kể của Thương Tòng Thư, dù là những chuyện thường ngày mà trong WeChat cô đã nghe qua. Bởi lẽ, nghe bằng văn tự khác hẳn với được nghe chính miệng nàng kể. Với Phong Hân, không nhất định phải ngủ mới là nghỉ ngơi, chỉ cần nghe Thương Tòng Thư lải nhải cũng thấy lòng mình thả lỏng.
"Xì..."Thương Tòng Thư mỉm cười, tay vô thức mơn man ở xương quai xanh của Phong Hân, trong lòng ngọt ngào nhưng ngoài miệng lại ra vẻ ghét bỏ: "Chị sao mà dính người thế chứ, ngủ cũng muốn tỉnh để nghe em nói chuyện. Nhà ai có giống như chị đây?"
Trong trường học, đặc biệt là ngành của Thương Tòng Thư, người đồng tính nữ cũng không ít. Nghĩ đến đó, Phong Hân chợt nổi hứng: "Vậy em kể chị nghe, nhà người khác thì thế nào?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Thương Tòng Thư đỏ mặt. Nàng ngập ngừng rồi nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai Phong Hân. Chưa nói hết lời, mặt nàng đã nóng ran, phải đưa tay quạt quạt.
Phong Hân bật cười, vỗ nhẹ tay nàng: "Em với bạn bè hằng ngày rốt cuộc nói những gì thế, có phải rất 'tình' không?"
Thương Tòng Thư vội vàng phản bác: "Đâu có, chỉ tùy tiện nói thôi!"
"Chị thấy em không giống tùy tiện, mặt mày còn tràn đầy mong muốn thử nữa cơ..."
Lời Phong Hân chưa kịp dứt đã bị Thương Tòng Thư lấy tay che miệng. Nàng đỏ bừng, luống cuống: "Không có! Không có, không có thật mà!"
Tuy rằng giữa nữ sinh với nhau, tán gẫu vài chuyện có dính dáng đến s*c t*nh cũng là bình thường, nhưng Thương Tòng Thư lại không chịu nổi bị Phong Hân trêu chọc. Nàng vội vàng kéo chăn che kín cả hai người.
Bên ngoài ánh sáng bị chắn hết, trong ổ chăn tối đen một mảnh. Thương Tòng Thư chỉ vừa dùng đầu lưỡi nhẹ l**m qua, giây tiếp theo đã bị Phong Hân ngậm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố ập đến.
Phong Hân vẫn bị bất ngờ, cô lỡ quên rằng tuổi tác của Thương Tòng Thư khác biệt, lúc này tinh lực nàng ấy hừng hực, chẳng khác gì chính cô năm hai mươi tuổi. Khi đó, cô từng tò mò về đồ chơi riêng của giới les, từng tìm đọc manga để nghiên cứu tư thế, thậm chí lén xem video để học hỏi.
Thương Tòng Thư chắc hẳn cũng có nhiều thắc mắc như vậy, không biết nàng đi đâu tìm lời giải, hay là cùng bạn bè bàn bạc, hoặc thấy từ cặp đôi les khác. Chưa từng thực sự trải nghiệm, nhưng trong lòng lại nhen nhóm ý niệm muốn thử, chỉ là ngượng ngùng không dám nói thẳng với nàng.
"Rốt cuộc có hay không?" Phong Hân th* d*c, khẽ cắn vào má mềm của Thương Tòng Thư, hàm hồ nói: "Nói thật ra, chị sẽ chiều em. Không chịu nói, chị coi như em vốn chẳng có ý định."
Thương Tòng Thư giận đến mức như con cá nóc phồng lên, ghé sát lên người Phong Hân, ấm ức thì thầm: "Cứ khi dễ em đi em mà tức lên em sẽ khóc thật đấy."
Phong Hân vốn đã biết đáp án, chỉ cố tình muốn nàng nói ra. Đối với chiêu "kêu oan trước" của Thương Tòng Thư, cô đã quá quen. Phong Hân ôm chặt lấy eo nàng, cố định trong vòng tay, chậm rãi nói: "Em ngày ngày cứ quấn lấy chị, chị cũng chẳng khóc. Vậy mà lại nói chị khi dễ em thật đúng là ngang ngược vô lý."
"Đâu có! Em là tiểu T thuần khiết, người đàng hoàng chính trực." Thương Tòng Thư còn cãi lý.
Phong Hân khẽ cười, chẳng lưu tình mà vạch trần: "Đó là do điều kiện của em không đủ. Thể lực thì theo không kịp, tư thế thì chẳng biết, kỹ xảo cũng không, chỉ toàn tưởng tượng. Ý nghĩ có thừa nhưng chẳng có khả năng hành động."
Không đấu võ mồm nổi, Thương Tòng Thư mắt lập tức đỏ lên, thật sự rơm rớm nước mắt. Lông mi ướt nhẹp, đôi mắt long lanh ướt dầm dề. Nàng lặng lẽ chui ra khỏi chăn, ngồi ở mép giường khẽ khóc nấc: "...Chị ghét bỏ em. Vậy thì đi tìm bạn gái có kỹ thuật giỏi hơn đi."
Phong Hân ngẩn ra. Kiếp trước, hai người bên nhau lâu như vậy, cô chưa từng động đến những vấn đề này. Từ lần Thương Tòng Thư "công" một cách vụng về, có lẽ đã khơi dậy trong lòng khao khát bị dẫn dắt. Nhưng hiện tại, trong mắt Phong Hân, chuyện kỹ thuật nhiều hay ít cũng chẳng còn quá quan trọng.
Phong Hân là người mạnh mẽ, không phải thể lực kém cỏi hay kỹ xảo non nớt của một thụ 1 có thể dễ dàng nắm bắt được.