- Trang chủ
- Bệnh Thê - Phù Thuyết
- Chương 45: Tách ra
Chương 45: Tách ra
Truyện: Bệnh Thê - Phù Thuyết
Tác giả: Phù Thuyết
- Chương 1: Lạnh nhạt
- Chương 2: Trọng sinh
- Chương 3: Tai nạn xe
- Chương 4: Đừng sợ
- Chương 5: Nháo
- Chương 6: Hứa hẹn
- Chương 7: Nhảy lầu
- Chương 8: Cá hấp
- Chương 9: Con thỏ
- Chương 10: Lễ vật
- Chương 11: Vực sâu
- Chương 12: Không yêu
- Chương 13: Cắt tóc
- Chương 14: Nước ngọt có ga
- Chương 15: Nhân vật
- Chương 16: Dưỡng khí
- Chương 17: Trách cứ
- Chương 18: Rốn
- Chương 19: Lang thang
- Chương 20: Bị thương
- Chương 21: Phát bệnh
- Chương 22: Chia tay
- Chương 23: Rời đi
- Chương 24: Tâm cơ
- Chương 25: Nhật ký
- Chương 26: Kiếm tiền
- Chương 27: Chăm sóc
- Chương 28: Mất kiểm soát
- Chương 29: Điều trị
- Chương 30: Khen
- Chương 31: Chết lạnh
- Chương 32: Lời nói ghen tuông
- Chương 33: Nhược thụ
- Chương 34: Liên lụy
- Chương 35: Người câm
- Chương 36: Nổi giận
- Chương 37: Thừa nhận
- Chương 38: Tình bạn trăm năm
- Chương 39: Con chip
- Chương 40: Sâu gạo
- Chương 41: Tỉnh táo
- Chương 42: Chia tay
- Chương 43: Nguyên nhân cái chết
- Chương 44: Mất mặt
- Chương 45: Tách ra
- Chương 46: Cứu em
- Chương 47: Tra nữ
- Chương 48: Ghê tởm
- Chương 49: Về nhà
- Chương 50: Hạ nhiệt độ
- Chương 51: Bóng dáng
- Chương 52: Bảo bảo
- Chương 53: Đi tìm chết
- Chương 54: Ly hôn
- Chương 55: Nói dối
- Chương 56: Đa tình
- Chương 57: Quấy rầy
- Chương 58: Sau khi chết
- Chương 59: Lòng tham
- Chương 60: Thất hứa
- Chương 61: Lời khuyên
- Chương 62: Mất tích
- Chương 63: Trở về
- Chương 64: Biểu hiện
- Chương 65: Yêu em
- Chương 66: Thử
- Chương 67: Hẹn gặp lại
- Chương 68: Muốn ôm
- Chương 69: Khóc
- Chương 70: Ghi hận
- Chương 71: Anh trai
- Chương 72: Làm loạn
- Chương 73: Ở nhà
- Chương 74: Truyện tranh
- Chương 75: Biến dạng
- Chương 76: Ngây ngô
- Chương 77: Phù dâu
- Chương 78: Lộc cộc
- Chương 79: Đi chơi
- Chương 80: Cầu hôn
- Chương 81: Nguyên nhân cái chết
- Chương 82: Thư tình
- Chương 83: Đồ ngốc
- Chương 84: Đắn đo
- Chương 85: Phản công
- Chương 86: Làm 1
- Chương 87: Kiếp trước
- Chương 88: Đi học
- Chương 89: Bảo bảo
- Chương 90: Nhược 1
- Chương 91: Thống khổ
- Chương 92: Xa nhà
- Chương 93: Bực bội
- Chương 94: Điều kiện
- Chương 95
- Chương 96: Thời thơ ấu
- Chương 97: Thời niên thiếu
- Chương 98: Tức giận
- Chương 99: Bị bỏng
- Chương 100: Tội đồ
- Chương 101: Phiên ngoại 1
- Chương 102: Phiên ngoại 2
- Chương 103: Phiên ngoại 3
- Chương 104: Phiên ngoại 4
- Chương 105: Phiên ngoại 5
- Chương 106: Phiên ngoại 6
- Chương 107: Phiên ngoại 7
- Chương 108: Phiên ngoại 8
- Chương 109: Phiên ngoại 9
- Chương 110: Phiên ngoại 10
- Chương 111: Phiên ngoại 11
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Phong Hân cúi đầu nhìn cảnh tượng hỗn độn khắp sàn quen thuộc đến đau lòng. Âm thanh đồ ăn sôi ùng ục trong phòng bếp vang vọng, che lấp toàn bộ tiếng động bên ngoài. Cô không nghe rõ Thương Tòng Thư đang cùng ba mẹ cô ấy nói gì, đến khi trong phòng vang lên tiếng hét thảm, Phong Hân vội vàng chạy ra thì đã thấy một màn hỗn loạn.
Có lẽ là biết bản thân làm sai, Thương Tòng Thư kéo tay cô hoảng loạn chạy vào phòng, ngay sau đó là tiếng cửa khóa lại vang lên "cạch" một cái lạnh lẽo.
Phong Hân cảm thấy lòng mình nặng trĩu, tâm tình lặng xuống, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô vội đỡ Ôn Du dậy từ nền nhà, quay sang nói với cha Thương: "Chú hãy đưa dì đi băng bó vết thương trước đi ạ. Vài hôm nữa rồi hẵng quay lại."
Vừa nghe nói "vài hôm nữa", sắc mặt cha Thương liền trầm xuống, nghiêm giọng cự tuyệt: "Không được! Không thể kéo dài thêm nữa. Chúng tôi sẽ đến phòng khám gần đây, băng bó xong lập tức quay lại đón con bé."
Dù cảnh tượng vừa rồi khiến ông hoảng hốt, nhưng chưa thể hoàn toàn tiếp nhận, ông hiểu rõ nếu cứ tiếp tục để tình trạng này kéo dài e rằng tình hình của con gái ông sẽ ngày càng tồi tệ. Ông không thể để con bé tiếp tục chìm sâu vào bóng tối.
Trong tình cảnh này, làm sao Phong Hân có thể yên tâm giao người đi?
"Tòng Thư, cô ấy..." Phong Hân còn định nói thêm.
Nhưng cha Thương vốn từng gặp biết bao người trong đời, hiểu rõ những cô gái cảm tính nhiều hơn lý trí như Phong Hân, để đạt được đồng thuận là chuyện vô cùng khó khăn.
Ông dứt khoát cắt lời, cắt đứt "rào cản" lớn nhất: "Tiểu Phong, chú thật sự rất cảm kích con thời gian qua đã chăm sóc Thư Thư. Trước đây, khi con đưa nó đi, vợ chú nói rằng Thư Thư chỉ thân thiết với một mình con, ở cạnh con mới có thể bình ổn lại. Con không cho chúng ta tìm đến, chú cũng bán tín bán nghi."
Trước khi biết con gái mắc bệnh, ông chưa từng tiếp xúc hay hiểu rõ căn bệnh này. Sau này, nhờ những người bạn học y phân tích, ông mới dần nhận ra sự nghiêm trọng. Từ tâm lý đến tinh thần, đều cần được điều trị bài bản.
"Phong Hân, con chỉ là một học sinh. Làm sao có đủ điều kiện kinh tế và tinh thần để gồng gánh chuyện này chứ?"
Thực ra, ông đã sớm muốn đón Thương Tòng Thư về nhà, chỉ là bị Ôn Du không ngừng khuyên nhủ nhẫn nhịn thêm. Nay,Phong Hân chủ động liên hệ, ông càng không muốn chậm trễ thêm một khắc nào.
"Giao Thư Thư lại cho con, bệnh tình nó vẫn không có dấu hiệu khởi sắc."
Trong mắt cha Thương ánh lên lo lắng và hối hận, ông sợ đã bỏ lỡ thời điểm điều trị tốt nhất cho con mình.
"Hôm nay, nói gì chú cũng phải đưa con bé đi. Nếu con vẫn cố tình ngăn cản, chú buộc phải nhờ đến sự can thiệp của công an." Những lời này, ông cũng chẳng muốn nói ra, nhưng đến nước này, chẳng còn lựa chọn nào khác.
Từ đầu, cha Thương chưa bao giờ tán thành chuyện con gái mình yêu người cùng giới, ông cho rằng các cô còn trẻ, qua vài năm sẽ thay đổi. Ai ngờ lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như vậy...
Cha Thương nhớ lại dáng vẻ Thương Tòng Thư mỗi lần ở nhà, mỗi khi nhắc đến Phong Hân thì luôn ánh mắt rực sáng, miệng không ngớt lời khen, nào là "Phong Hân thật tốt, rất giỏi, rất ưu tú". Vì vậy, ông thật sự tin tưởng còn từng cố ý đến tận trường của Thương Tòng Thư hỏi thăm về Phong Hân.
Kết quả khiến ông hoàn toàn thất vọng, ngoài một chút nhan sắc dễ nhìn, Phong Hân được bạn bè yêu quý, nhưng chẳng có điểm gì gọi là nổi bật. Không có thành tích xuất sắc, không từng đạt giải thưởng gì danh giá ở trường, học lực chỉ vừa đủ đạt chuẩn, không nổi bật cũng chẳng thua kém.
Ông không hiểu nổi con gái ông đã thích con gái, vậy cớ sao lại còn phải chọn một người "không có chí tiến thủ" như thế? Đến khi xảy ra chuyện hôm nay, ông càng phiền lòng. Sợ rằng đời này, con gái mình thật sự sẽ ở bên một người tầm thường như vậy.
Cha Thương đưa Ôn Du rời khỏi, chỉ định đến phòng khám gần đó băng bó rồi quay về ngay. Trên đường đi, ông vẫn còn canh cánh trong lòng, không nhịn được liếc nhìn Ôn Du một cái, nghi hoặc hỏi: "Nói mới nhớ kỳ lạ thật. Vì sao Thư Thư lại gọi em là 'phạm nhân giết người'?"
Ôn Du vẫn còn bàng hoàng, nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái nhợt, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng đã lớn hơn thường ngày: "Làm sao em biết được? Tinh thần thất thường là thế đấy toàn nói mấy thứ linh tinh!"
"Em đừng có đổ cho chuyện tinh thần bất ổn là xong!" Cha Thương cau mày, giọng cao hẳn lên, "Chuyện này có xử lý thế nào, cũng là Thư Thư có quyền quyết định. Cả anh và em đều không có quyền nhúng tay, em đừng xen vào nữa."
Ông vốn dĩ từ đầu đã không muốn đào sâu chuyện này, dù La Dĩnh là em gái ruột nhưng ông vẫn đặt con gái mình lên trên hết, không thể vì chuyện ngoài lề mà khiến con phân tâm.
Nhưng Ôn Du thì không nghĩ vậy, bà trừng mắt, tức giận nói: "Em vốn chẳng muốn can dự nhưng em có thể mặc kệ à? Còn tiền đồ của con trai thì sao? Nó vừa mới vào làm cho chỗ ông dượng..."
"Đủ rồi!" Cha Thương cắt ngang, giọng giận dữ, ông sợ việc này lộ ra ngoài sẽ bị người đời dị nghị, vậy mà Ôn Du còn dám lớn tiếng ngay giữa đường.
"Tiền đồ phải dựa vào bản thân nó, làm người mà không đàng hoàng thì có là vàng thật cũng chẳng ai dám dùng! Em lo mấy thứ vớ vẩn gì vậy!"
Ông từng nghĩ Ôn Du là người có học từ quê ra thành phố hẳn sẽ biết chịu khổ và bản lĩnh hơn người. Không ngờ, càng sống càng thấy bà ấy xa lạ và đáng sợ.
Ông lắc đầu, thở dài: "Anh biết em một mình nuôi ba đứa con không dễ dàng gì. Vì xuất thân không tốt nên càng mong con được ngẩng cao đầu. Nhưng em cũng không thể vì thế mà làm tổn thương trái tim Thư Thư."
Cố tình trồng hoa không nở, vô tâm cắm liễu lại xanh um. Ôn Du bao năm dốc công nuôi dạy con trai lớn, thuê thầy giỏi, cho học các lớp kỹ năng, đặt kỳ vọng cực lớn. Thậm chí đến mức khiến con mình phản cảm. Kết quả, đứa con chẳng học được gì thành tài.
Còn Thương Tòng Thư bà để mặc lại trở thành người con ưu tú nhất, nổi danh khắp nơi khi tuổi đời còn trẻ. Cha Thương hiểu, nếu một gia đình hỏng, lỗi không chỉ do một người nhưng ông chỉ hy vọng từ giờ, Ôn Du đừng lấy những lý do buồn cười kia để làm tổn thương con gái ông nữa.
Trong nhà.
Phong Hân dùng chìa khóa dự phòng mở cửa từ bên ngoài, cô biết rõ có lẽ mình không thể không nói lời từ biệt với Thương Tòng Thư.
Có điều gì đó không ổn, cô cứ nghĩ về thái độ của cha Thương hôm nay. Ông ấy không giống người dễ từ bỏ nhưng nếu vậy kiếp trước sao lại buông tay?
Phong Hân im lặng suy ngẫm, cố gắng nhớ lại mọi điều xảy ra hôm nay. Nói cô đã từng ngăn cản không cho gặp Thương Tòng Thư? Nhưng cô đâu từng làm vậy...
"Đừng lại gần!"
Giọng hét sắc lạnh vang lên từ giường ngủ. Phong Hân đứng khựng lại tại chỗ, cô không tiến thêm bước nào.
Thấy Phong Hân thật sự đứng yên, Thương Tòng Thư mới từ từ quay lưng lại. Trên tay nàng cầm một chiếc kéo, đang cẩn thận rạch đường chỉ may trên chú chó bông Snoopy. Từng đường kéo nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm đau chú gấu bông, nàng luồn tay vào trong lớp bông, tìm kiếm gì đó.
Phong Hân lặng lẽ bước đến gần, thấy Thương Tòng Thư lục lọi một lúc lâu rồi cuối cùng cũng lôi ra thứ mình cần là hộp "kẹo" mà cô tìm kiếm bấy lâu.
Thương Tòng Thư nắm chặt chiếc hộp, bò vào lòng Phong Hân, đưa cho cô, nghiêm túc nói: "Chờ mẹ em đến, chị hãy cho bà ấy ăn cái này."
Phong Hân lắc lắc chiếc hộp, bên trong toàn là kẹo, "Ăn cái này sẽ sao?"
"Sẽ ngủ." Thương Tòng Thư đáp như thể chuyện đó rất đương nhiên, "Ngủ rồi, chị sẽ dẫn em đi nhé."
Phong Hân nhìn hộp kẹo, mắt dần ảm đạm, "Đi đâu chứ?"
"Rời khỏi nơi này!" Thương Tòng Thư rất nhạy cảm, vừa nghe thấy câu hỏi ấy, cảm xúc nàng lập tức bùng nổ.
"Chị không muốn đưa em đi sao?" Nàng kề sát mặt, nhìn chằm chằm Phong Hân không chớp mắt nhưng mãi không nghe được câu trả lời.
Nỗi bất an cuộn trào, ThươngTòng Thư hoảng loạn, tay chân cuống quýt, ôm chặt lấy Phong Hân. Toàn thân run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi: "Vợ... chị không muốn em nữa phải không? Em không muốn bị nhốt lại, em muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy ngươi."
Thương Tòng Thư cho rằng hẳn vừa rồi đã làm điều gì đó khiến Phong Hân sợ hãi. Phải làm sao bây giờ?
Thương Tòng Thư liên tục lắc đầu, giọng run rẩy: "Đừng sợ em được không, vợ?"