- Trang chủ
- Bệnh Thê - Phù Thuyết
- Chương 96: Thời thơ ấu
Chương 96: Thời thơ ấu
Truyện: Bệnh Thê - Phù Thuyết
Tác giả: Phù Thuyết
- Chương 1: Lạnh nhạt
- Chương 2: Trọng sinh
- Chương 3: Tai nạn xe
- Chương 4: Đừng sợ
- Chương 5: Nháo
- Chương 6: Hứa hẹn
- Chương 7: Nhảy lầu
- Chương 8: Cá hấp
- Chương 9: Con thỏ
- Chương 10: Lễ vật
- Chương 11: Vực sâu
- Chương 12: Không yêu
- Chương 13: Cắt tóc
- Chương 14: Nước ngọt có ga
- Chương 15: Nhân vật
- Chương 16: Dưỡng khí
- Chương 17: Trách cứ
- Chương 18: Rốn
- Chương 19: Lang thang
- Chương 20: Bị thương
- Chương 21: Phát bệnh
- Chương 22: Chia tay
- Chương 23: Rời đi
- Chương 24: Tâm cơ
- Chương 25: Nhật ký
- Chương 26: Kiếm tiền
- Chương 27: Chăm sóc
- Chương 28: Mất kiểm soát
- Chương 29: Điều trị
- Chương 30: Khen
- Chương 31: Chết lạnh
- Chương 32: Lời nói ghen tuông
- Chương 33: Nhược thụ
- Chương 34: Liên lụy
- Chương 35: Người câm
- Chương 36: Nổi giận
- Chương 37: Thừa nhận
- Chương 38: Tình bạn trăm năm
- Chương 39: Con chip
- Chương 40: Sâu gạo
- Chương 41: Tỉnh táo
- Chương 42: Chia tay
- Chương 43: Nguyên nhân cái chết
- Chương 44: Mất mặt
- Chương 45: Tách ra
- Chương 46: Cứu em
- Chương 47: Tra nữ
- Chương 48: Ghê tởm
- Chương 49: Về nhà
- Chương 50: Hạ nhiệt độ
- Chương 51: Bóng dáng
- Chương 52: Bảo bảo
- Chương 53: Đi tìm chết
- Chương 54: Ly hôn
- Chương 55: Nói dối
- Chương 56: Đa tình
- Chương 57: Quấy rầy
- Chương 58: Sau khi chết
- Chương 59: Lòng tham
- Chương 60: Thất hứa
- Chương 61: Lời khuyên
- Chương 62: Mất tích
- Chương 63: Trở về
- Chương 64: Biểu hiện
- Chương 65: Yêu em
- Chương 66: Thử
- Chương 67: Hẹn gặp lại
- Chương 68: Muốn ôm
- Chương 69: Khóc
- Chương 70: Ghi hận
- Chương 71: Anh trai
- Chương 72: Làm loạn
- Chương 73: Ở nhà
- Chương 74: Truyện tranh
- Chương 75: Biến dạng
- Chương 76: Ngây ngô
- Chương 77: Phù dâu
- Chương 78: Lộc cộc
- Chương 79: Đi chơi
- Chương 80: Cầu hôn
- Chương 81: Nguyên nhân cái chết
- Chương 82: Thư tình
- Chương 83: Đồ ngốc
- Chương 84: Đắn đo
- Chương 85: Phản công
- Chương 86: Làm 1
- Chương 87: Kiếp trước
- Chương 88: Đi học
- Chương 89: Bảo bảo
- Chương 90: Nhược 1
- Chương 91: Thống khổ
- Chương 92: Xa nhà
- Chương 93: Bực bội
- Chương 94: Điều kiện
- Chương 95
- Chương 96: Thời thơ ấu
- Chương 97: Thời niên thiếu
- Chương 98: Tức giận
- Chương 99: Bị bỏng
- Chương 100: Tội đồ
- Chương 101: Phiên ngoại 1
- Chương 102: Phiên ngoại 2
- Chương 103: Phiên ngoại 3
- Chương 104: Phiên ngoại 4
- Chương 105: Phiên ngoại 5
- Chương 106: Phiên ngoại 6
- Chương 107: Phiên ngoại 7
- Chương 108: Phiên ngoại 8
- Chương 109: Phiên ngoại 9
- Chương 110: Phiên ngoại 10
- Chương 111: Phiên ngoại 11
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Dưới sự sắp xếp của cô giáo, lớp học chia thành từng nhóm năm người, thay phiên chơi cầu trượt, bập bênh và ngựa gỗ xoay tròn.
Trong đám trẻ, nổi bật nhất dĩ nhiên là Đồng Hoài. Nàng mặc bộ váy công chúa Bạch Tuyết, áo xanh biển tay phồng, bên ngoài bỏ thêm lớp váy vàng nhạt bồng bềnh, phía sau còn buộc nơ bướm thật to.
Khuôn mặt trắng nõn phấn hồng, đôi má phúng phính như bánh bao nhỏ, mềm mại đáng yêu chứ không hề mập. Cả trai lẫn gái trong lớp đều thích vây quanh Đồng Hoài.
Bọn nhỏ xếp hàng ngay ngắn. Một bé gái tóc tết hai bên quay đầu hỏi: "Hôm nay sao không thấy Phong Hân tới?"
Ai cũng biết Đồng Hoài và Phong Hân là hàng xóm đối diện, đi học hay tan học đều đi cùng nhau. Đồng Hoài còn chưa kịp trả lời, một cậu bé đã nhanh nhảu đáp:
"Tớ biết, tớ thấy rồi! Hôm nay Phong Hân ở chợ với bà ngoại bán khổ qua!"
Nhà Phong Hân có một vườn rau nhỏ. Bà ngoại nàng mắt không còn tinh tường, nhưng vẫn không chịu ngồi yên, cứ vài tháng lại hái đem ra chợ bán. Những lúc đó, Phong Hân sẽ theo bà phụ bán, giúp bà đếm tiền.
Một đứa trẻ vốn ghét ăn khổ qua nghe vậy liền nhăn mặt, khoa trương kêu lên: "Xì, khổ qua vừa đắng vừa khó ăn. Chờ Phong Hân về, người không phải toàn mùi khổ qua sao?"
Một cậu bé khác lại nói: "Vậy thì chúng ta không nên chơi cùng Phong Hân nữa. Mẹ tớ bảo không lo học hành thì mới phải đi bán đồ ăn. Nhà Phong Hân chắc chắn chẳng có ai làm công việc văn hóa đâu."
Cả đám tò mò: "Người làm công việc văn hóa là gì?"
Cậu bé kia liền hếch mặt, làm ra vẻ hiểu biết: "Chính là..."
"A!" Đồng Hoài bất chợt hét lên, bước thẳng tới trước mặt cậu bé, véo mạnh vào hông nó: "Cậu nói đủ chưa? Mẹ cậu không dạy không được nói xấu sau lưng người khác sao?"
Trong lớp, đa phần đều thích chơi với Đồng Hoài. Thấy nàng tức giận, bọn nhỏ liền đồng thanh phụ họa: "Đúng rồi, Tráng Tráng! Sao cậu lại đi nói xấu Phong Hân sau lưng như vậy?"
Cậu bé bị gọi là Tráng Tráng, bị nhiều người "vây công", mặt đỏ bừng, nghẹn lời, nhất thời chẳng còn mặt mũi.
"Tớ nói lại không phải nói bậy!" Thằng bé kia không phục, kêu to lên, cuối cùng còn bĩu môi xì một cái về phía Đồng Hoài: "Phong Hân vốn chính là như vậy mà. Nhà nó mà có tiền thì sao phải đi bán đồ ăn cùng bà ngoại? Tớ còn định sửa tên cho nó cơ, gọi luôn là Khổ Qua nghe hợp quá còn gì."
Ngày đầu tiên đến nhà trẻ, Đồng Hoài cũng chưa từng khóc, vậy mà giờ đây, đối chọi với thằng Tráng Tráng kia lại đỏ hoe đôi mắt. Nàng tức giận đến mức nắm chặt hai nắm tay nhỏ xíu, run run quát lên: "Câm miệng! Tớ không cho phép cậu gọi Phong Hân bằng biệt danh đó!"
Nhưng nắm đấm bé con của Đồng Hoài chẳng hề có chút sức uy h**p nào. Không những không ngăn được đối phương, mà Tráng Tráng còn càng thêm hăng hái. Nó làm mặt quỷ, vừa vỗ tay, vừa bắt chước nhịp máy đọc, lặp đi lặp lại: "Khổ qua, khổ qua, khổ qua... ha ha ha..."
Cơn giận bốc lên tận óc, Đồng Hoài chẳng kịp suy nghĩ gì, liền lao tới, giơ bàn tay nhỏ bé tát mạnh lên cánh tay Tráng Tráng.
Thằng bé kia từ trước tới nay nào đã từng bị ai đánh, lập tức nổi điên, phản đẩy một cái làm Đồng Hoài ngã ngửa xuống đất. Nó còn định lao tới, muốn chèn ép nàng thêm lần nữa. Nhưng Đồng Hoài không đứng dậy ngay, giả vờ nằm im như thể không nhúc nhích được.
Chờ Tráng Tráng vừa cúi sát lại, nàng liền chụp lấy một nắm đất bùn cỏ, nhét thẳng vào miệng nó!
Trong lớp lập tức nổ tung tiếng cười.
Thằng bé sặc sụa, ho khan vài tiếng, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ muốn chui xuống đất. Cuối cùng chẳng nhịn nổi, miệng méo xệch bật khóc òa lên.
Cô giáo chú ý thấy bên này ồn ào, vội vàng chạy tới tách cả hai đứa ra, đưa vào văn phòng: "Nói đi, vì sao lại đánh nhau? cô đã dạy các con rồi, bạn bè phải biết giúp đỡ nhau, không được cãi vã cơ mà?"
Tráng Tráng vốn sợ cô giáo, liền giơ cánh tay đỏ hồng lên, mách: "Là Đồng Hoài động thủ trước!"
Đồng Hoài cũng không chịu yếu thế, nghiến răng nói đầy tức giận: "Ai bảo cậu dám đặt biệt danh cho Phong Hân! Cậu dám gọi thêm một lần nữa, tớ còn đánh lần thứ hai, lần thứ ba!"
Cô giáo nhíu mày, không thích cái kiểu ồn ào này chút nào, nghiêm giọng: "Cả hai đứa đều sai. Đánh bạn là không đúng, đặt biệt danh cũng không đúng."
Theo thói quen xử lý, cô đưa ra kết luận: "Tráng Tráng, con xin lỗi Đồng Hoài. Đồng Hoài, con cũng xin lỗi Tráng Tráng. Sau đó hai đứa nắm tay nhau, từ nay là bạn tốt nhé."
Đồng Hoài trừng mắt nhìn Tráng Tráng một cái, ánh mắt dữ dằn hết sức: "Tớ có thể xin lỗi vì đánh cậu nhưng tuyệt đối không làm bạn với kẻ dám nhạo báng Phong Hân!"
Lúc này, váy nàng đã lấm lem bùn đất, chiếc nơ bướm kẹp tóc cũng rơi xuống từ lâu, khuỷu tay cọ xước da, ửng đỏ. Nhưng cô giáo không để ý, chỉ càng nghiêm khắc hơn: "Con ngay cả lời cô giáo cũng không nghe sao? Cô chỉ thích những đứa trẻ ngoan thôi đấy."
Đồng Hoài tức tối giậm chân: "Vậy thì con không cần cô thích!"
Nói xong, nàng quay đầu bỏ chạy.
Từ đó, vì không chịu ngoan ngoãn nghe lời, Đồng Hoài dần dần từ "tiểu công chúa được mọi người yêu quý" trong nhà trẻ, biến thành đứa trẻ hư hỏng bị xa lánh. Bởi vì không ai muốn chơi cùng một bạn học vừa không ngoan, vừa chẳng được cô giáo thương yêu cả.
Đồng Hoài không trở lại hàng mà một mình ngồi lên chiếc xích đu. Không có ai đẩy, nàng liền dùng chân đá mạnh xuống đất, tự chơi một mình.
Buổi chiều, mẹ Đồng Hoài đến đón. Cô giáo đem toàn bộ chuyện xảy ra kể lại: "Đứa nhỏ này tính tình có phần cực đoan, sau này lớn lên ra ngoài xã hội, tính cách như vậy sẽ rất bất lợi. Cha mẹ phải để tâm dạy dỗ hơn."
Mẹ Đồng Hoài liên tục gật đầu tán thành.
Trên đường về, bà ngồi trên xe điện, để con ngồi phía sau, vừa chở vừa càu nhàu: "Hôm nay con đánh bạn, lại còn nhét bùn vào miệng người ta. Sau này chẳng phải sẽ dùng gạch, dùng dao chắc? Bình thường mẹ dạy con thế nào? Nếu còn đánh nhau lần nữa, mẹ sẽ cấm ăn thạch trái cây, nghe rõ chưa?"
Trong mắt người lớn, chuyện trẻ con cãi nhau chẳng có gì to tát, chỉ cần uốn nắn là được. Còn đặt biệt danh thì càng chẳng đáng kể. Ai mà đi học chẳng từng bị gọi bằng biệt danh?
Đồng Hoài lặng lẽ, không nói câu nào, chỉ cúi đầu phủi lớp bùn dính trên váy.
Vừa về đến cổng nhà, nàng đã vội vàng xách cặp chạy sang đối diện tìm Phong Hân. Chỉ cách có vài bước, mẹ nàng cũng chẳng cản, bởi hai nhà vốn thân thiết, cơm nước cũng thường ăn chung.
Lúc này, bé Phong Hân đang ngồi trong phòng khách, tỉ mỉ đếm lại số tiền bán rau hôm nay, toàn là tờ năm tệ, mười tệ lẻ.
Đồng Hoài không quấy rầy, lẳng lặng đặt cặp sách xuống, giúp Phong Hân lấy vở bài tập mang sang. Nàng ngồi bên cạnh, chờ đến khi Phong Hân sắp xếp, kiểm xong hết mới mở miệng cùng nhau trò chuyện.
Phong Hân vừa nhìn thấy trên trán Đồng Hoài trống trơn liền đầy mặt nghi hoặc: "Tiểu Hoài, hôm nay sao cậu không có phiếu hoa hồng?"
Hôm nay vốn là thứ sáu. Mỗi khi tan học vào ngày này, thầy cô đều phát cho từng bạn nhỏ trong lớp một bông hoa đỏ dán trên trán, mang về nhà rồi lại dán vào quyển sổ chuyên dụng.
Đồng Hoài khẽ mở miệng, đôi mắt to long lanh như hạt nho lập tức rưng rưng, rồi từng giọt nước mắt to tròn lã chã rơi xuống.
Trong lòng Phong Hân giật thót: "Sao vậy? Vì sao lại khóc? Có phải có ai bắt nạt cậu không?"
Phong hân vội vã bước lại gần, lúc này mới thấy rõ trên người Đồng Hoài lấm lem váy áo. Cô bé xoay quanh kiểm tra, phát hiện cả khuỷu tay cũng bị trầy xước, gương mặt nhỏ nhắn liền hiện rõ vẻ lo lắng sốt ruột.
"Ai khi dễ ngươi vậy?" Phong Hân liên tục truy hỏi, nhất định muốn Đồng Hoài nói ra cái tên kia, "Cậu cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu báo thù, không cần sợ."
Đồng Hoài vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Tớ... tớ đánh nhau với người ta..."
"Hả " Phong Hân kinh ngạc đến há hốc miệng, sau đó càng hoảng, hỏi dồn: "Thế có thắng không?"
Đồng Hoài gật đầu một cái.
Phong Hân lập tức thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một tờ khăn giấy sạch sẽ, vụng về lau nước mắt cho bạn: "Đừng khóc, lần sau mà gặp chuyện thì gọi tớ, đừng tự mình đối phó."
Nói rồi, Phong Hân lại lục tìm hộp băng dán, cẩn thận dán hết những chỗ bị trầy da cho Đồng Hoài.
Đồng Hoài ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt chưa kịp khô đã khẽ nói: "A Hân, cậu là người bạn tốt nhất của tớ."
Phong Hân không hỏi vì sao Đồng Hoài lại đánh nhau, chỉ dặn nàng sau này có đánh thì cũng phải đợi mình ở bên, như vậy sẽ không sợ bị người bắt nạt.
Khó trách hôm nay Đồng Hoài không có phiếu hoa hồng, chắc chắn là vì cô giáo biết chuyện đánh nhau.
Để an ủi bạn, Phong Hân lục trong hũ tiết kiệm, lấy ra năm hào đi quầy tạp hóa mua một túi kem que nhỏ. Trong túi có năm cây, tròn tròn cỡ quả táo tàu, lại đủ loại màu sắc khác nhau.
Phong Hân đưa cho Đồng Hoài ba cây, còn mình thì ăn hai cây.
"Tiểu Hoài, tay còn đau không?" Phong Hân vừa ăn vừa lo lắng hỏi.
Đồng Hoài lắc đầu: "Không đau."
Nghĩ tới lời cô giáo nói ban sáng, Đồng Hoài lại buồn bã: "Có lẽ sẽ không ai chơi với tớ nữa, thầy cô không thích trẻ hư, tớ không nghe lời, chắc tớ là đứa trẻ hư rồi."
Phong Hân vội an ủi: "Không phải còn có tớ đây sao? Tớ sẽ chơi cùng cậu."
Đôi mắt Đồng Hoài sáng hẳn lên, buồn bã cũng nhanh chóng tan biến. Đúng vậy, chỉ cần có Phong Hân là đủ rồi.
Phong Hân sẽ đẩy xích đu cho nàng, sẽ cùng ngồi đối diện trên bập bênh, còn khi chơi ngựa gỗ xoay tròn thì luôn nhường cho nàng con kỳ lân một sừng yêu thích nhất.
Ăn xong kem, hai đứa lén chui vào phòng cha mẹ của Phong Hân, bò lên ghế trước bàn trang điểm. Phong Hân lấy ra một cây son môi, hớn hở nói: "Tớ vẽ cho cậu một bông hoa nhỏ nhé."
Đồng Hoài có chút lo lắng: "Dì sẽ không giận chứ...?"
Phong Hân quả quyết cam đoan: "Không sao đâu, sau này tớ tiết kiệm đủ tiền tiêu vặt thì sẽ mua một cây mới tặng mẹ, coi như bây giờ chỉ mượn thôi."
Nói rồi, Phong Hân nghiêm túc vẽ một đóa hoa đỏ lên trán Đồng Hoài. Vì son môi khác hẳn bút vẽ, một nét đã loang ra gần như kín cả trán. Người ngoài nhìn thì thấy buồn cười, nhưng trong mắt Đồng Hoài lại cảm thấy đẹp đến mức vừa lòng vô cùng.
Phong Hân cười tươi: "Từ nay về sau, nếu cô giáo không cho cậu hoa đỏ, tớ sẽ tự vẽ cho cậu."