- Trang chủ
- Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
- Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
Truyện: Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
Tác giả: Thải Vân Quy
- Chương 1: Giải phẫu
- Chương 2: Sau phẫu thuật (1)
- Chương 3: Sau phẫu thuật (2)
- Chương 4: Xuất viện
- Chương 5: Ở chung
- Chương 6: Tôi không ngờ cậu lại thích để lại dấu vết trong nhà bạn trai cũ...
- Chương 7: Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với Bách Thời Ngôn... đâu.
- Chương 8: Đây là thuốc giảm sưng bác sĩ Bách bảo tôi mang đến cho anh
- Chương 9: Ăn cơm
- Chương 10: Tấm gương vỡ nát được ghép lại rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vết nứt
- Chương 11: Đi cắt bao quy đầu à?
- Chương 12: Đến chậm một chút, thì cậu 'ăn vụng' mất rồi
- Chương 13: Thật đẹp trai
- Chương 14: Hồi còn yêu nhau còn không sợ, giờ chia tay rồi thì sợ cái gì chứ
- Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
- Chương 16: Lần thứ hai động lòng trước bạn trai cũ là cảm giác thế nào?
- Chương 17: Sự khác biệt rõ ràng này khiến hắn nhất thời có chút đau lòng
- Chương 18: Có hay không
- Chương 19: Người hắn yêu ... vẫn luôn là Bách Thời Ngôn
- Chương 20: Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh
- Chương 21: Điều này làm sao hắn có thể giữ được hình tượng
- Chương 22: Chỗ từng dùng qua thì động dao kéo, chỗ từng liếm qua thì đặt ống
- Chương 23: Hiện tại hắn cũng chỉ xứng dùng loại nhỏ như vậy thôi
- Chương 24: Tốt lắm, vậy thì là nhìn hắn không vừa mắt rồi
- Chương 25: Sao gia đình anh bây giờ cho phép anh tìm người cùng giới rồi à?
- Chương 26: Năm đó tại sao Bách Thời Ngôn lại kiên quyết như vậy?
- Chương 27: Vậy thì... chủ động theo đuổi thử xem sao?
- Chương 28: Sao lại có cảm giác như bị người ta bịt miệng và làm gì đó vậy
- Chương 29: Hắn đã mất hết thể diện trước mặt Bách Thời Ngôn lần thứ N rồi
- Chương 30: Dù sao đây là lần đầu làm chuyện quyến rũ bạn trai cũ như vậy
- Chương 31: Cẩn thận bị lừa tình
- Chương 32: Hoa cúc vẫn rất quan trọng, đây thực sự là anh cả của hắn
- Chương 33: Bách Thời Ngôn, sẽ không phải vì công việc quá bận mà bị yếu sinh lý
- Chương 34: Có lẽ thật sự là... không có cảm giác, không có duyên phận rồi
- Chương 35: Nói trắng ra, hắn chính là không đủ tự tin vào việc họ quay lại
- Chương 36: Sống lưng của em rất tốt để chọc dò tủy sống
- Chương 37: Một tấm gương một khi đã vỡ, quá trình hàn gắn lại phải rất...
- Chương 38: Thế nên đôi khi hắn cũng không mong Tết đến...
- Chương 39: Anh lại giống như một con mãnh thú nóng nảy, không được thỏa mãn
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo...
- Chương 43: Tim hắn giật mình, một linh cảm chẳng lành bất chợt dâng lên
- Chương 44: Thực ra, anh cũng không có nhiều cảm giác an toàn
- Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
- Chương 46: Hơn nữa, khi ở bên cạnh cậu, tôi cảm thấy rất yên tâm
- Chương 47: Bách, em tìm được vài đồ chơi rồi, chúng ta cùng chọn nhé...
- Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
- Chương 49: hắn bây giờ đến chuyện "ấy" còn không làm được
- Chương 50: Anh chỉ là rất sợ hãi, sợ em lại muốn chia tay với anh
- Chương 51: Không nghe lời sẽ trừng phạt em
- Chương 52: Tối qua ăn một 'món ăn thêm', không cẩn thận làm bẩn ga giường
- Chương 53: Mấy tháng rồi, chỉ có một lần...
- Chương 54: Nếu cắt bỏ khối u, thì sẽ chụp ảnh khối u
- Chương 55: Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng sẽ không buông đâu
- Chương 56: Mai chúng ta phải đi chơi, anh không thể vắt kiệt em như vậy được
- Chương 57: Vậy... sau này anh có bị mãn kinh không?
- Chương 58: Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm bố thật khó
- Chương 59: Mọi hành động khiêu khích mà không có s/e/x làm tiền đề thì đều...
- Chương 60: Đừng xúc phạm nhân cách của em, em là loại người đó sao?
- Chương 61: Hay cậu thử mắng cậu ấy một trận xem có phản ứng gì không
- Chương 62: Hay chúng ta chia tay một lần nữa, để em làm người yêu thứ ba đi
- Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
- Chương 64: Sao em lại chiến tranh lạnh với anh?
- Chương 65: Kẻ gây chuyện thì ngủ say như chết, còn hắn thì lửng lơ
- Chương 66: Anh vẫn còn nhớ ai đó tối qua đã nói từ thể xác đến tinh thần đều
- Chương 67: Bây giờ hắn rất cảm ơn Bách Thời Ngôn đã cho hắn một gia đình
- Chương 68: Bách Thời Ngôn đã chú ý đến việc nếu mình tìm người yêu mới thì
- Chương 69: Miệng thì gọi đại gia, nhưng thân thể thì lại để anh dọn dẹp
- Chương 70: Sao vậy, lẽ nào anh không phải công sao?
- Chương 71: Nghe nói kìm nén lâu dễ bị viêm tuyến tiền liệt
- Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
- Chương 73: Em có nghĩ đến việc là anh cưới em không?
- Chương 74: Cốc Trạch cảm thấy hắn hiện tại tuy rằng chưa công thành danh toại
- Chương 75: Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu
- Chương 76: Có lẽ chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cùng với cái kia
- Chương 77: Thật giống như sẽ bị làm đến mức rất thảm vậy
- Chương 78: Điều duy nhất Bách Thời Ngôn có khả năng cầu xin hắn, chính là cầu hôn
- Chương 79: À, nếu vợ đã có lòng như vậy, thì để vợ hầu hạ hắn đi
- Chương 80: hoảnh khắc đó, trong đầu Cốc Trạch không xuất hiện hình ảnh đại ca
- Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
- Chương 82: Chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 83: Phiên ngoại [1]
- Chương 84: Phiên ngoại [2]
- Chương 85: Phiên ngoại [3]
- Chương 86: Phiên ngoại [4]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Anh thẳng thắn nắm lấy tai Cốc Trạch véo nhẹ một cái, giận dữ hỏi: "Anh rất giống giáo viên sao?"
"Cũng có chút." Cốc Trạch đàng hoàng trịnh trọng trả lời: "Thực ra em vẫn luôn cảm thấy bác sĩ và giáo viên hai loại nghề nghiệp này, ở một vài phương diện rất có điểm tương đồng. Đều sẽ giảng giải kiến thức cho người khác. Giáo viên là giảng kiến thức trong sách cho học sinh, các anh là giảng kiến thức bệnh tật liên quan cho bệnh nhân."
Hắn tổng kết: “Đều được xem là người truyền đạo, truyền nghề, giải đáp thắc mắc.”
"Vì vậy, giáo viên..." Cốc Trạch nhìn Bách Thời Ngôn nói: "Sao anh lại thích 'in relationship' với học sinh thế?"
Bách Thời Ngôn chậm rãi hỏi: "Học sinh?"
Cốc Trạch: "Đúng vậy."
"Anh đã dạy em cái gì?"
"Anh đã dạy em..." Cốc Trạch cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên cảm thấy những thứ Bách Thời Ngôn dạy bằng lời cho hắn cũng rất nhiều: "Anh đã dạy em cách 'in relationship', dạy em cách yêu người khác, dạy em cách làm ‘chuyện đó’, dạy em cách trưởng thành, dạy em rất nhiều kiến thức thông thường trong cuộc sống, dạy em rất nhiều bệnh tật thông thường..."
Cốc Trạch liệt kê một loạt, khiến Bách Thời Ngôn nhớ lại chuyện cũ.
Ở phương diện khác, Bách Thời Ngôn quả thực giống như người thầy hướng dẫn trong cuộc đời Cốc Trạch.
Lúc mới gặp, Cốc Trạch cái gì cũng không hiểu, chỉ là một thanh niên mới lớn, cứng đầu cứng cổ, cuộc sống rất tệ. Chính Bách Thời Ngôn đã từng chút một giúp đỡ hắn, dạy dỗ hắn.
Cẩn thận nhớ lại, Bách Thời Ngôn quả thực dạy hắn không ít.
Lúc đó cả hai đều là lần đầu yêu, cái gì cũng không hiểu, cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng cãi nhau xong vẫn sẽ rất khó chịu nói rõ tình hình với đối phương.
Đáng tiếc chính là cãi nhau quá nhiều, cộng thêm yếu tố gia đình, cuối cùng dẫn đến chia tay.
"Nói như vậy, anh cũng coi như là giáo viên của em." Bách Thời Ngôn trả lời, lại nhìn một lúc ảnh cưới, quay đầu lại liền nhìn thấy mí mắt Cốc Trạch đều sắp sụp xuống rồi.
"Mệt không?"
Cốc Trạch gật đầu: "Rất mệt, cảm giác chụp cả ngày rất mệt."
Bách Thời Ngôn thương lượng với nhiếp ảnh gia kết thúc ngày hôm nay tại đây.
Nhiếp ảnh gia rất sảng khoái đồng ý, và nhờ chuyên gia trang điểm bên cạnh giúp hai người tẩy trang.
Tẩy trang xong, Cốc Trạch ngáp một cái thật lớn, nước mắt cũng trực tiếp chảy ra.
Bách Thời Ngôn kéo hắn nói: "Đi thôi, về khách sạn nghỉ ngơi."
Nằm trên giường khách sạn một lúc lâu sau, Cốc Trạch mới cảm thấy cả người sống lại. Hắn nằm lì trên giường nhìn Bách Thời Ngôn đang xem máy tính trên máy tính bảng, hỏi: "Anh đang làm gì?"
"Kiểm tra bưu kiện." Bách Thời Ngôn trả lời: "Có chút công việc của bệnh viện trong nước."
"Trong bệnh viện còn có công việc gì?" Cốc Trạch tò mò: "Anh không thể khám ngoại trú, cũng không thể làm phẫu thuật gì mà."
"Viết luận văn, xin kinh phí."
"... Không biết còn tưởng anh vẫn đang học Tiến sĩ đây."
Bách Thời Ngôn đóng máy tính lại, hỏi: "Nghỉ ngơi đủ chưa?"
Cốc Trạch gật đầu: "Nghỉ ngơi đủ rồi, anh không nghỉ một lát sao? Đừng mệt."
"Nghỉ rồi."
Cốc Trạch hồi tưởng từ đầu, rõ ràng không nhớ ra Bách Thời Ngôn nghỉ lúc nào.
Có lẽ hắn ngủ mà không hề hay biết.
"Đi thôi." Bách Thời Ngôn lại gần nói với Cốc Trạch: "Ra ngoài ăn cơm."
Hai người ăn tối, ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho buổi chụp hình ngày mai.
Chủ nhật chỉ có một bộ trang phục cần chụp. Họ dậy sớm thu dọn một chút, ăn sáng tại phòng ăn khách sạn rồi rời đi.
Lần này chụp chính là ảnh bác sĩ và bệnh nhân.
Cốc Trạch yêu cầu mạnh mẽ hắn làm thầy thuốc, Bách Thời Ngôn làm bệnh nhân.
Bách Thời Ngôn bất ngờ đồng ý.
Thế là Cốc Trạch thay bộ áo blouse trắng hắn đã chuẩn bị sẵn, cầm sổ ghi chép thường thấy trong tay bác sĩ ở trong nước, đứng trước mặt Bách Thời Ngôn đang mặc đồ bệnh nhân và múa may bằng kẹp y tế.
Bách Thời Ngôn mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường bệnh, thích ứng một cách hài lòng, ngẩng đầu trấn tĩnh tự nhiên nhìn Cốc Trạch.
Nhiếp ảnh gia chỉ huy họ tạo dáng.
Cốc Trạch thực ra vốn muốn dùng dao phẫu thuật để múa may một chút, nhưng kết quả nhiếp ảnh gia kiên quyết không đồng ý, nói họ phải tuân thủ quy định chụp ảnh an toàn.
Thế là Cốc Trạch chỉ có thể lùi lại một bước, cầm sổ ghi chép mà hắn thường thấy trong tay các bác sĩ kiểm tra phòng.
Hắn cầm sổ ghi chép, nhìn xuống Bách Thời Ngôn từ trên cao, chau mày, cực kỳ đắc ý.
Nói sao nhỉ, hắn cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác của Bách Thời Ngôn lúc trước nhìn hắn trong bệnh viện rồi.
Góc độ này nhìn người ta thật sướng, có cảm giác kiểm soát.
Hắn hung dữ nói với Bách Thời Ngôn: "Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh."
"Làm vậy trái quy tắc." Bách Thời Ngôn trấn tĩnh tự nhiên: "Bác sĩ không có quyền vì suy nghĩ cá nhân mà tùy tiện tiêm và làm phẫu thuật cho bệnh nhân."
"Không sao đâu, vì hồng nhan họa thủy như anh, em đồng ý làm trái quy tắc..."
Hắn nói đến nửa chừng thì tự mình không nói nổi nữa, cảm thấy quá buồn cười.
Không được, cái cảm giác nhập vai này đúng là tuyệt...
Mới đầu cảm thấy rất đúng, nhập vai đến nửa chừng thì lại không đúng lắm.
Bách Thời Ngôn chỉ hỏi một câu: "Em sẽ cạo lông chứ?"
"Sẽ chứ." Cốc Trạch nghĩ một lát: "Chẳng phải là dùng dao cạo lông cạo qua thôi sao, không có gì khó."
"Người không có kinh nghiệm rất có thể sẽ cạo rách." Bách Thời Ngôn nói: "Nếu như lần sau em còn làm phẫu thuật, anh giúp em cạo lông."
"Thôi thôi." Cốc Trạch bày tỏ xin miễn (xin miễn thứ cho kẻ bất tài): "Em cũng không muốn làm phẫu thuật nữa, anh sẽ không có cơ hội này đâu."
Bách Thời Ngôn nghĩ rồi cũng nói: "Hy vọng sẽ không có."
Trong lúc họ tán gẫu, nhiếp ảnh gia đã chụp được rất nhiều tấm. Một trong số đó là Cốc Trạch đặt sổ ghi chép lên ngực Bách Thời Ngôn, hung dữ nhìn đối phương, còn Bách Thời Ngôn thì trấn tĩnh tự nhiên nhìn lại.
Sau đó nhiếp ảnh gia để Cốc Trạch cúi người hôn Bách Thời Ngôn.
Cốc Trạch cúi người, môi chạm vào môi Bách Thời Ngôn, như thể họ đang hôn nhau trong phòng bệnh.
Lúc hôn, mắt hai người đều nhắm lại, cực kỳ giống cảnh bác sĩ hôn trộm bệnh nhân đang ngủ.
Khi nhìn thấy bức ảnh, Cốc Trạch bày tỏ hắn rất thích tấm này, muốn treo tấm này ở đầu giường. Hai người có sự khác biệt ở điểm này.
Nhiếp ảnh gia không chịu nổi sự khác biệt này, liền bày tỏ: "Tôi có thể thiết lập mấy khung ảnh, ghép những bức ảnh các cậu yêu thích lại với nhau, ghép thành một tấm hình lớn."
Bách Thời Ngôn lập tức quyết định: "Cứ làm như vậy đi."
Lần này chỉ có một nhóm ảnh, chụp xong trong một buổi sáng. Cốc Trạch tự mình gỡ miếng dán mí mắt, nhìn Bách Thời Ngôn nói: "Đi thôi, thu dọn rồi nghỉ ngơi."
"Em cảm thấy đây là đang làm việc?"
"Không lừa anh đâu, mỗi lần người khác chĩa máy ảnh vào em, em đều cảm giác mình như con rối bị giật dây. Thực ra nếu không phải vì ý nghĩa kỷ niệm trọng đại của ảnh cưới, em thật sự lười chụp."
"Vậy em có hứng thú làm gì?"
"Có hứng thú nhìn anh nấu cơm cho em." Cốc Trạch lập tức với gương mặt mong chờ nhìn Bách Thời Ngôn: "Chúng ta cuối tuần này đã đi chơi ba vòng rồi, anh đã ba vòng không làm món ngon cho em. Em đã ăn đồ Tây lâu như vậy rồi, khi nào đến khao cái khẩu vị của em đây?"
"Cuối tuần sau."
"Vậy nói xong rồi nhé, một lời đã định."