- Trang chủ
- Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
- Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
Truyện: Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
Tác giả: Thải Vân Quy
- Chương 1: Giải phẫu
- Chương 2: Sau phẫu thuật (1)
- Chương 3: Sau phẫu thuật (2)
- Chương 4: Xuất viện
- Chương 5: Ở chung
- Chương 6: Tôi không ngờ cậu lại thích để lại dấu vết trong nhà bạn trai cũ...
- Chương 7: Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với Bách Thời Ngôn... đâu.
- Chương 8: Đây là thuốc giảm sưng bác sĩ Bách bảo tôi mang đến cho anh
- Chương 9: Ăn cơm
- Chương 10: Tấm gương vỡ nát được ghép lại rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vết nứt
- Chương 11: Đi cắt bao quy đầu à?
- Chương 12: Đến chậm một chút, thì cậu 'ăn vụng' mất rồi
- Chương 13: Thật đẹp trai
- Chương 14: Hồi còn yêu nhau còn không sợ, giờ chia tay rồi thì sợ cái gì chứ
- Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
- Chương 16: Lần thứ hai động lòng trước bạn trai cũ là cảm giác thế nào?
- Chương 17: Sự khác biệt rõ ràng này khiến hắn nhất thời có chút đau lòng
- Chương 18: Có hay không
- Chương 19: Người hắn yêu ... vẫn luôn là Bách Thời Ngôn
- Chương 20: Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh
- Chương 21: Điều này làm sao hắn có thể giữ được hình tượng
- Chương 22: Chỗ từng dùng qua thì động dao kéo, chỗ từng liếm qua thì đặt ống
- Chương 23: Hiện tại hắn cũng chỉ xứng dùng loại nhỏ như vậy thôi
- Chương 24: Tốt lắm, vậy thì là nhìn hắn không vừa mắt rồi
- Chương 25: Sao gia đình anh bây giờ cho phép anh tìm người cùng giới rồi à?
- Chương 26: Năm đó tại sao Bách Thời Ngôn lại kiên quyết như vậy?
- Chương 27: Vậy thì... chủ động theo đuổi thử xem sao?
- Chương 28: Sao lại có cảm giác như bị người ta bịt miệng và làm gì đó vậy
- Chương 29: Hắn đã mất hết thể diện trước mặt Bách Thời Ngôn lần thứ N rồi
- Chương 30: Dù sao đây là lần đầu làm chuyện quyến rũ bạn trai cũ như vậy
- Chương 31: Cẩn thận bị lừa tình
- Chương 32: Hoa cúc vẫn rất quan trọng, đây thực sự là anh cả của hắn
- Chương 33: Bách Thời Ngôn, sẽ không phải vì công việc quá bận mà bị yếu sinh lý
- Chương 34: Có lẽ thật sự là... không có cảm giác, không có duyên phận rồi
- Chương 35: Nói trắng ra, hắn chính là không đủ tự tin vào việc họ quay lại
- Chương 36: Sống lưng của em rất tốt để chọc dò tủy sống
- Chương 37: Một tấm gương một khi đã vỡ, quá trình hàn gắn lại phải rất...
- Chương 38: Thế nên đôi khi hắn cũng không mong Tết đến...
- Chương 39: Anh lại giống như một con mãnh thú nóng nảy, không được thỏa mãn
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo...
- Chương 43: Tim hắn giật mình, một linh cảm chẳng lành bất chợt dâng lên
- Chương 44: Thực ra, anh cũng không có nhiều cảm giác an toàn
- Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
- Chương 46: Hơn nữa, khi ở bên cạnh cậu, tôi cảm thấy rất yên tâm
- Chương 47: Bách, em tìm được vài đồ chơi rồi, chúng ta cùng chọn nhé...
- Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
- Chương 49: hắn bây giờ đến chuyện "ấy" còn không làm được
- Chương 50: Anh chỉ là rất sợ hãi, sợ em lại muốn chia tay với anh
- Chương 51: Không nghe lời sẽ trừng phạt em
- Chương 52: Tối qua ăn một 'món ăn thêm', không cẩn thận làm bẩn ga giường
- Chương 53: Mấy tháng rồi, chỉ có một lần...
- Chương 54: Nếu cắt bỏ khối u, thì sẽ chụp ảnh khối u
- Chương 55: Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng sẽ không buông đâu
- Chương 56: Mai chúng ta phải đi chơi, anh không thể vắt kiệt em như vậy được
- Chương 57: Vậy... sau này anh có bị mãn kinh không?
- Chương 58: Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm bố thật khó
- Chương 59: Mọi hành động khiêu khích mà không có s/e/x làm tiền đề thì đều...
- Chương 60: Đừng xúc phạm nhân cách của em, em là loại người đó sao?
- Chương 61: Hay cậu thử mắng cậu ấy một trận xem có phản ứng gì không
- Chương 62: Hay chúng ta chia tay một lần nữa, để em làm người yêu thứ ba đi
- Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
- Chương 64: Sao em lại chiến tranh lạnh với anh?
- Chương 65: Kẻ gây chuyện thì ngủ say như chết, còn hắn thì lửng lơ
- Chương 66: Anh vẫn còn nhớ ai đó tối qua đã nói từ thể xác đến tinh thần đều
- Chương 67: Bây giờ hắn rất cảm ơn Bách Thời Ngôn đã cho hắn một gia đình
- Chương 68: Bách Thời Ngôn đã chú ý đến việc nếu mình tìm người yêu mới thì
- Chương 69: Miệng thì gọi đại gia, nhưng thân thể thì lại để anh dọn dẹp
- Chương 70: Sao vậy, lẽ nào anh không phải công sao?
- Chương 71: Nghe nói kìm nén lâu dễ bị viêm tuyến tiền liệt
- Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
- Chương 73: Em có nghĩ đến việc là anh cưới em không?
- Chương 74: Cốc Trạch cảm thấy hắn hiện tại tuy rằng chưa công thành danh toại
- Chương 75: Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu
- Chương 76: Có lẽ chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cùng với cái kia
- Chương 77: Thật giống như sẽ bị làm đến mức rất thảm vậy
- Chương 78: Điều duy nhất Bách Thời Ngôn có khả năng cầu xin hắn, chính là cầu hôn
- Chương 79: À, nếu vợ đã có lòng như vậy, thì để vợ hầu hạ hắn đi
- Chương 80: hoảnh khắc đó, trong đầu Cốc Trạch không xuất hiện hình ảnh đại ca
- Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
- Chương 82: Chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 83: Phiên ngoại [1]
- Chương 84: Phiên ngoại [2]
- Chương 85: Phiên ngoại [3]
- Chương 86: Phiên ngoại [4]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Cốc Trạch rất ủ rũ, nhưng Bách Thời Ngôn không hề lay chuyển.
Tuy nhiên, cuối cùng họ vẫn chốt lại là không cần Bách Thời Ngôn đưa, hắn tự đi tàu điện ngầm là được.
Sau đó, Bách Thời Ngôn liền nói: "Anh mua cho em một chiếc xe."
Cốc Trạch giật mình: "Đừng đùa, mua xe làm gì? Chúng ta ở đây có nửa năm thôi, mua xe thật lãng phí."
"Trước là anh quên mất. Em đi tàu điện ngầm đến trường hàng ngày cũng bất tiện, ra ngoài chơi cũng không thuận tiện. Xe đã qua sử dụng không đắt, không dùng nữa thì bán đi là được."
"Vậy cũng không cần." Cốc Trạch đã quen với Bách Thời Ngôn, nhưng chưa từng sống cuộc sống tư sản, không hề có chút khái niệm tư bản nào: "Em đi tàu điện ngầm là được mà. Mua xe làm gì, đợi sau này em đi làm rồi tự mua."
Bách Thời Ngôn hỏi: "Không phải chạy đến tiền của anh sao? Sao anh mua xe cho em lại không muốn."
Cốc Trạch bật cười: "Đừng như vậy. Em chỉ nói thế thôi, anh cứ nghe vậy thôi. Có phải hay không thì tự mình chứng thực đi."
Nhưng Bách Thời Ngôn vẫn mua.
Anh có lúc rất cố chấp, chuyện đã quyết định thì sẽ tự mình làm.
Cốc Trạch nhìn thấy chiếc xe vào thứ tư, ngạc nhiên đến ngây người.
"Đây là xe đã qua sử dụng sao?"
Chuyện này sao lại cảm giác giống như xe mới vậy.
"Sơn lại và làm sạch chuyên sâu." Bách Thời Ngôn trả lời: "Xe đã qua sử dụng."
Cốc Trạch nhìn thấy chiếc xe cùng kiểu dáng nhưng khác màu với xe của Bách Thời Ngôn, bỗng nhiên nghĩ đến ba chữ "Xe cặp đôi".
Nhìn cách Bách Thời Ngôn chọn đồ cặp đôi hiện tại, cao cấp, hào nhoáng và đẳng cấp biết bao. Xe cũng là xe cặp đôi, tốt hơn nhiều so với việc tặng bút máy cặp đôi.
Hắn trực tiếp nâng mặt Bách Thời Ngôn lên, hôn lên môi, tặng một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Bách Thời Ngôn phối hợp, ôm lấy hắn và cùng hôn.
Buông ra thì Cốc Trạch th* d*c, mắt rất sáng: "Thật sự thích anh."
Bách Thời Ngôn cười rất ý nhị, như một con mèo đang được v**t v*.
Cốc Trạch cũng biết lái xe.
Ngày hôm sau, hắn liền lái chiếc xe đã đổ đầy xăng đến trường, tiện thể đi bãi đỗ xe xem ké xe của các bạn học người Hoa.
Phần lớn đều không bằng xe của hắn, ha ha.
Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ lúc đặt ống thông tiểu.
Bây giờ nhớ lại cuộc gặp gỡ với Bách Thời Ngôn, quả thực giống như trong mơ vậy.
Các hoạt động xã hội của Bách Thời Ngôn cũng rất phong phú. Cuối tuần có đồng nghiệp mời anh cùng đi đánh cầu lông.
Bách Thời Ngôn hỏi hắn có muốn đi cùng không. Hắn nghe qua thời gian một chút, thấy xung đột với thời gian tụ tập của bạn học, nên đã từ chối.
Sau khi từ chối, Cốc Trạch tò mò hỏi: "Anh đánh cầu lông thế nào? Anh biết chơi à?"
"Có thể tìm một thời gian, chúng ta cùng nhau chơi."
Cốc Trạch nghĩ một lát, hình như hắn chưa từng thấy Bách Thời Ngôn đánh cầu lông. Lúc yêu nhau cũng rất ít khi cùng nhau đi chơi bóng. Thật sự muốn nói hai người cùng nhau vận động, ngoài trên giường, đại khái chính là cùng nhau đi bơi rồi.
Cốc Trạch là một vịt cạn không biết bơi. Còn Bách Thời Ngôn từ nhỏ đã học đủ loại lớp năng khiếu, từng là một tiểu hoàng tử piano, chỉ là vì quá bận với ngành y nên anh mới gác lại việc chơi piano mà thôi.
Bơi lội thì Bách Thời Ngôn chắc chắn là biết, Cốc Trạch thì không học được.
Lúc mới yêu nhau, họ từng nói đến chuyện bơi lội. Bách Thời Ngôn nói sẽ dẫn hắn đi, tiện thể dạy hắn bơi.
Nhưng chuyện dạy bơi giữa người yêu với nhau đến cuối cùng đều trở nên rất mờ ám.
Lúc đó, Bách Thời Ngôn dẫn hắn đi quán bơi. Ban đầu anh rất chú tâm dạy hắn tư thế bơi, hắn cũng cố gắng bơi, thế nhưng đến chỗ nước hơi sâu, chạm đến cổ, hắn bắt đầu sợ hãi và nắm lấy tay Bách Thời Ngôn.
Bách Thời Ngôn liền đến ôm hắn an ủi. Cơ thể hai người áp sát nhau, đồ bơi giống như không mặc vậy.
Thế là, buổi dạy học này liền đổi vị. Bách Thời Ngôn không còn tâm trí để dạy, hắn cũng không còn tâm trí để học. Sau đó, hắn nghĩ đến việc đăng ký một lớp học, nhưng lại nghe nói các lớp học bơi toàn là trẻ em tiểu học, trung học cơ sở. Hắn là một sinh viên đại học mà xen vào đó thì giống như một người lớn tuổi vậy nên đành bỏ cuộc.
Vì vậy, chuyện bơi lội của hắn đến giờ vẫn chưa học được, sau đó cũng không cùng Bách Thời Ngôn làm thể dục thể thao gì nữa. Vận động trên giường mới là vận động lớn nhất.
Nhưng bây giờ vận động trên giường của họ không thực hiện được, đúng là có thể thử phong trào thể dục thể thao thật sự.
Bách Thời Ngôn hành động rất nhanh. Nói muốn tìm thời gian dẫn hắn đi đánh cầu lông, tối thứ sáu đã thật sự tìm được sân, đồng thời mua cầu lông và vợt, bảo hắn mặc giày thể thao đã mua lần trước đi cùng.
Sân cầu lông bên này không ít người, lúc Cốc Trạch bước vào, hầu như các sân đều đã kín.
Hắn thay giày thể thao xong, Bách Thời Ngôn lại đến căn dặn: "Nhớ khởi động."
Khởi động xong, hắn và Bách Thời Ngôn đều mặc áo thun thể thao, đứng trên sân cầu lông.
Cốc Trạch đã lâu lắm rồi không chơi cầu lông, lần chơi gần nhất còn trong ký ức là ở tiết thể dục cấp ba.
Hắn ôn lại động tác một chút, sau đó đầy tự tin phát cầu cho Bách Thời Ngôn.
Rồi sau đó...
Cầu đánh vào lưới, thậm chí còn chưa qua lưới.
Cốc Trạch: "..."
Bách Thời Ngôn: "..."
"Chuyện này không khoa học." Cốc Trạch vừa đi qua nhặt cầu vừa nói: "Cái lưới này tại sao lại làm cao như vậy?"
"Không phải không khoa học." Bách Thời Ngôn vô cùng trực tiếp chỉ ra: "Là em quá dở."
"Tại sao anh lại phải nói thẳng thừng như vậy." Cốc Trạch bĩu môi: "Chắc chắn là không yêu em rồi, toàn thích chọc ghẹo em."
Bách Thời Ngôn: "…Em thích nghe lời nói dối sao?"
"Lời nói dối khiến người ta hài lòng." Cốc Trạch trả lời: "Mặc dù là giả, nhưng vẫn không kiềm chế được tâm trạng hài lòng khi nghe được."
Bách Thời Ngôn lười trả lời, trực tiếp đi vòng qua sân, đến dạy Cốc Trạch phát cầu.
Anh đặt vợt cầu lông của mình sang một bên, ôm Cốc Trạch từ phía sau, dạy đối phương động tác.
Ngực Bách Thời Ngôn áp sát vào lưng Cốc Trạch. Cốc Trạch cảm giác rất rõ ràng, nghe nghe liền mất hồn.
Hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn Bách Thời Ngôn.
Ánh đèn trên sân cầu lông rất sáng, sáng đến mức hắn có thể đếm rõ từng sợi lông mi của Bách Thời Ngôn.
Bách Thời Ngôn đúng là một người có lông mi đẹp, lông mi rất dài, ngũ quan lập thể, dù cho là ở góc chết như Cốc Trạch nhìn vào, trông vẫn đặc biệt đẹp trai.
Bách Thời Ngôn nói vài câu liền phát hiện Cốc Trạch mất tập trung, nhíu mày hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Thích anh nha." Cốc Trạch lập tức nói: "Vừa nãy chợt phát hiện, cứ nhìn anh như thế này, anh vẫn rất đẹp trai, trưởng thành hơn rất nhiều so với hồi đại học."
Tim Bách Thời Ngôn đập nhanh hơn mấy nhịp, bỗng nhiên không biết nên đáp lại thế nào.
Vẫn như trước đây, mỗi câu nói của Cốc Trạch đều có thể tác động đến tâm trạng của anh.
Cốc Trạch bỗng nhiên hôn anh một cái.
Bách Thời Ngôn liền ném vợt cầu lông của Cốc Trạch xuống đất, hôn nhau công khai ngay trên sân cầu lông.
Qua một khoảng thời gian khá lâu, họ lại bắt đầu chơi cầu. Cốc Trạch vẫn không biết cách phát cầu qua lưới.
Bách Thời Ngôn bất đắc dĩ hỏi: "Sao em vẫn chưa biết cách làm?"
Cốc Trạch lý lẽ hùng hồn trả lời: "Không phải tại anh hôn em làm lỡ việc luyện tập của em sao?"
Bách Thời Ngôn ho khan hai tiếng, cảm thấy mình cũng có chút đuối lý.
Chuyện này sau đó liền biến thành họ dứt khoát bỏ cái sân lớn, ở một góc sân, Bách Thời Ngôn nhả cầu cho Cốc Trạch, cùng hắn chơi.
Vậy nên Cốc Trạch mới chơi rất vui vẻ.
Hôm nay Bách Thời Ngôn không lái xe của mình mà lái xe của Cốc Trạch. Cốc Trạch ngồi ở ghế phụ, chợt nhớ đến một chuyện.
"Anh có mang súng massage cơ không?"
"Không." Bách Thời Ngôn hỏi: "Sao vậy?"
"Em chỉ cảm thấy em có thể sẽ cần, nhưng không mang thì thôi."
"Không còn chỗ trong vali."
Điều này quả thực đúng. Sống ở đây nửa năm, quần áo và những vật dụng cần thiết đều phải mang rất nhiều, e rằng thật sự không còn chỗ mang súng massage cơ.
"Nếu cần thì chúng ta có thể mua mới một cái."
"Không cần, không cần." Cốc Trạch lập tức yêu cầu: "Không cần thiết, em tự giãn cơ một chút là được."
Hắn vẫn chưa quen lắm với những hành động hào phóng bất chợt của Bách Thời Ngôn.
Nhưng Cốc Trạch rõ ràng giãn cơ không triệt để. Sáng hôm sau, khi lái xe đến phố người Hoa, hắn vẫn cảm thấy đau mỏi lưng eo, không biết còn tưởng rằng hắn bị Bách Thời Ngôn đè ép vậy.
Họ hẹn gặp nhau ở cửa một trung tâm thương mại trên phố.
Mọi người đều là sinh viên, đa số đều từ gia đình bình thường, cuộc sống không quá giàu có, đều phải tiết kiệm, thường ngày đều tự nấu ăn, hoặc ăn ở căng tin trường học. Cuối tuần mới ra ngoài chia nhau trả tiền cho một bữa ăn ngon.
Cốc Trạch thì tốt hơn một chút. Bách Thời Ngôn ngoại trừ những ngày phẫu thuật thì công việc không quá bận rộn, rảnh rỗi thì về nhà nấu cơm cho hắn. Đồ ăn khá ngon, chỉ là thỉnh thoảng hắn cũng muốn ăn chút đồ không lành mạnh.
Nghĩ đến Bách Thời Ngôn cũng rất đảm đang, mỗi ngày về nhà nấu cơm cho hắn, quả thực là mẫu người mà nhiều người sẽ muốn cưới.
Cốc Trạch đi cùng các bạn học.
Cộng đồng du học sinh người Hoa thực ra không lớn. ABC (người Mỹ gốc Á) không có nhiều tiếng nói chung với họ. Đa số chơi cùng nhau đều là những người đến từ trong nước. Trong nhóm bạn học có vài cặp đôi, Cốc Trạch đi cùng họ, tiếng trò chuyện bay vào tai hắn.
"Tối nay thèm ăn thịt kho tàu, sườn rang muối tiêu..."
"Vậy tôi đi mua nguyên liệu, cậu đến làm nhé?"
"Lần trước là tôi làm rồi, lần này cũng phải là tôi làm sao?"
Nghe đến phía sau đại khái là những chuyện như ai nấu cơm, ai rửa chén...
Hà Lộ An là một trong số những người chưa có người yêu. Cậu ta tò mò hỏi Cốc Trạch: "Giữa cậu và người yêu cậu, ai nấu cơm, ai làm việc nhà?"
"Mấy việc này..." Cốc Trạch trả lời: "Cơ bản đều là anh ấy làm. Chỉ khi nào anh ấy bận phẫu thuật, không rảnh thì sẽ dẫn tôi ra ngoài ăn. Việc nhà thì cũng chẳng có gì, đại khái cũng đều là anh ấy làm."
"Hiền lành như vậy sao?" Hà Lộ An ghen tị muốn chết: "Tại sao không có nữ phú bà nào đến bao nuôi tôi. Tôi giỏi việc nước, đảm việc nhà, chuyện giường chiếu cũng khá tốt..."
Cốc Trạch bật cười: "Cậu nói như vậy khiến tôi giống như đang được bao nuôi vậy, nhưng trên thực tế, dựa theo những việc làm này, tôi giống như đang bao nuôi anh ấy hơn."
"Bác sĩ nhà cậu tốt thật." Hà Lộ An nói thẳng: "Nếu tôi gặp được một cô gái chịu nấu cơm, làm việc nhà cho tôi, tôi nhất định sẽ không chút do dự mà cưới."
"Cưới anh ấy sao?" Cốc Trạch cười nói: "Tôi còn không có tiền sính lễ đây, tiền còn chưa kiếm được. Đợi khi nào kiếm được tiền rồi tính sau đi."
Một nữ sinh bên cạnh tò mò hỏi: "Cốc Trạch, người yêu cậu, cái vị bác sĩ đó thật sự ở nhà làm mọi thứ sao? Việc nhà rất vất vả, một mình anh ấy làm sao làm nổi?"
"Rất vất vả sao?" Cốc Trạch không cảm thấy: "Anh ấy dọn dẹp nhà bếp thì tôi thường đứng ở cửa bên cạnh anh ấy. Chủ yếu là bỏ đồ vào máy rửa chén thôi, cũng không có gì khác. Còn vệ sinh khu vực lớn trong nhà, bệnh viện của anh ấy có giúp chúng tôi thuê một người làm theo giờ, mỗi tuần đến làm việc ban ngày để dọn dẹp một lần. Những việc khác bình thường thỉnh thoảng quét dọn là được."
Hà Lộ An hiểu ra: "Vậy đại khái đó là sự khác biệt giữa bác sĩ đã đi làm và sinh viên như chúng ta. Phòng thuê của chúng ta đều dùng chung một nhà bếp, làm gì có máy rửa chén. Chủ nhà trọ cũng không thể thuê người giúp chúng ta dọn dẹp mỗi tuần."
Hà Lộ An nói xong rồi tổng kết: "Người yêu tốt như vậy, mau mau cưới đi. Không cưới cẩn thận bị người khác cướp mất đấy. Bác sĩ ở đây có thể nói là vô cùng quý hiếm."
Cốc Trạch sững sờ một chút: Cưới Bách Thời Ngôn?
Lời tác giả:
Cốc Trạch: "Tôi lấy sính lễ đâu ra mà cưới?"
Bách Thời Ngôn: "Anh có thể chuẩn bị đồ cưới trước. Chuyện đó không quan trọng."