- Trang chủ
 - Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
 - Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
 
Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
Truyện: Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
Tác giả: Thải Vân Quy
- Chương 1: Giải phẫu
 - Chương 2: Sau phẫu thuật (1)
 - Chương 3: Sau phẫu thuật (2)
 - Chương 4: Xuất viện
 - Chương 5: Ở chung
 - Chương 6: Tôi không ngờ cậu lại thích để lại dấu vết trong nhà bạn trai cũ...
 - Chương 7: Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với Bách Thời Ngôn... đâu.
 - Chương 8: Đây là thuốc giảm sưng bác sĩ Bách bảo tôi mang đến cho anh
 - Chương 9: Ăn cơm
 - Chương 10: Tấm gương vỡ nát được ghép lại rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vết nứt
 - Chương 11: Đi cắt bao quy đầu à?
 - Chương 12: Đến chậm một chút, thì cậu 'ăn vụng' mất rồi
 - Chương 13: Thật đẹp trai
 - Chương 14: Hồi còn yêu nhau còn không sợ, giờ chia tay rồi thì sợ cái gì chứ
 - Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
 - Chương 16: Lần thứ hai động lòng trước bạn trai cũ là cảm giác thế nào?
 - Chương 17: Sự khác biệt rõ ràng này khiến hắn nhất thời có chút đau lòng
 - Chương 18: Có hay không
 - Chương 19: Người hắn yêu ... vẫn luôn là Bách Thời Ngôn
 - Chương 20: Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh
 - Chương 21: Điều này làm sao hắn có thể giữ được hình tượng
 - Chương 22: Chỗ từng dùng qua thì động dao kéo, chỗ từng liếm qua thì đặt ống
 - Chương 23: Hiện tại hắn cũng chỉ xứng dùng loại nhỏ như vậy thôi
 - Chương 24: Tốt lắm, vậy thì là nhìn hắn không vừa mắt rồi
 - Chương 25: Sao gia đình anh bây giờ cho phép anh tìm người cùng giới rồi à?
 - Chương 26: Năm đó tại sao Bách Thời Ngôn lại kiên quyết như vậy?
 - Chương 27: Vậy thì... chủ động theo đuổi thử xem sao?
 - Chương 28: Sao lại có cảm giác như bị người ta bịt miệng và làm gì đó vậy
 - Chương 29: Hắn đã mất hết thể diện trước mặt Bách Thời Ngôn lần thứ N rồi
 - Chương 30: Dù sao đây là lần đầu làm chuyện quyến rũ bạn trai cũ như vậy
 - Chương 31: Cẩn thận bị lừa tình
 - Chương 32: Hoa cúc vẫn rất quan trọng, đây thực sự là anh cả của hắn
 - Chương 33: Bách Thời Ngôn, sẽ không phải vì công việc quá bận mà bị yếu sinh lý
 - Chương 34: Có lẽ thật sự là... không có cảm giác, không có duyên phận rồi
 - Chương 35: Nói trắng ra, hắn chính là không đủ tự tin vào việc họ quay lại
 - Chương 36: Sống lưng của em rất tốt để chọc dò tủy sống
 - Chương 37: Một tấm gương một khi đã vỡ, quá trình hàn gắn lại phải rất...
 - Chương 38: Thế nên đôi khi hắn cũng không mong Tết đến...
 - Chương 39: Anh lại giống như một con mãnh thú nóng nảy, không được thỏa mãn
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42: Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo...
 - Chương 43: Tim hắn giật mình, một linh cảm chẳng lành bất chợt dâng lên
 - Chương 44: Thực ra, anh cũng không có nhiều cảm giác an toàn
 - Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
 - Chương 46: Hơn nữa, khi ở bên cạnh cậu, tôi cảm thấy rất yên tâm
 - Chương 47: Bách, em tìm được vài đồ chơi rồi, chúng ta cùng chọn nhé...
 - Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
 - Chương 49: hắn bây giờ đến chuyện "ấy" còn không làm được
 - Chương 50: Anh chỉ là rất sợ hãi, sợ em lại muốn chia tay với anh
 - Chương 51: Không nghe lời sẽ trừng phạt em
 - Chương 52: Tối qua ăn một 'món ăn thêm', không cẩn thận làm bẩn ga giường
 - Chương 53: Mấy tháng rồi, chỉ có một lần...
 - Chương 54: Nếu cắt bỏ khối u, thì sẽ chụp ảnh khối u
 - Chương 55: Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng sẽ không buông đâu
 - Chương 56: Mai chúng ta phải đi chơi, anh không thể vắt kiệt em như vậy được
 - Chương 57: Vậy... sau này anh có bị mãn kinh không?
 - Chương 58: Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm bố thật khó
 - Chương 59: Mọi hành động khiêu khích mà không có s/e/x làm tiền đề thì đều...
 - Chương 60: Đừng xúc phạm nhân cách của em, em là loại người đó sao?
 - Chương 61: Hay cậu thử mắng cậu ấy một trận xem có phản ứng gì không
 - Chương 62: Hay chúng ta chia tay một lần nữa, để em làm người yêu thứ ba đi
 - Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
 - Chương 64: Sao em lại chiến tranh lạnh với anh?
 - Chương 65: Kẻ gây chuyện thì ngủ say như chết, còn hắn thì lửng lơ
 - Chương 66: Anh vẫn còn nhớ ai đó tối qua đã nói từ thể xác đến tinh thần đều
 - Chương 67: Bây giờ hắn rất cảm ơn Bách Thời Ngôn đã cho hắn một gia đình
 - Chương 68: Bách Thời Ngôn đã chú ý đến việc nếu mình tìm người yêu mới thì
 - Chương 69: Miệng thì gọi đại gia, nhưng thân thể thì lại để anh dọn dẹp
 - Chương 70: Sao vậy, lẽ nào anh không phải công sao?
 - Chương 71: Nghe nói kìm nén lâu dễ bị viêm tuyến tiền liệt
 - Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
 - Chương 73: Em có nghĩ đến việc là anh cưới em không?
 - Chương 74: Cốc Trạch cảm thấy hắn hiện tại tuy rằng chưa công thành danh toại
 - Chương 75: Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu
 - Chương 76: Có lẽ chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cùng với cái kia
 - Chương 77: Thật giống như sẽ bị làm đến mức rất thảm vậy
 - Chương 78: Điều duy nhất Bách Thời Ngôn có khả năng cầu xin hắn, chính là cầu hôn
 - Chương 79: À, nếu vợ đã có lòng như vậy, thì để vợ hầu hạ hắn đi
 - Chương 80: hoảnh khắc đó, trong đầu Cốc Trạch không xuất hiện hình ảnh đại ca
 - Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
 - Chương 82: Chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ [HOÀN CHÍNH VĂN]
 - Chương 83: Phiên ngoại [1]
 - Chương 84: Phiên ngoại [2]
 - Chương 85: Phiên ngoại [3]
 - Chương 86: Phiên ngoại [4]
 
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Bách Thời Ngôn trả lời: "Có thể thuê hộ lý ngay, nhưng từ góc độ chuyên môn của bác sĩ thì tình trạng bệnh của cậu ta cũng chưa nghiêm trọng đến mức không thể tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa, có thể ngày mai hoặc ngày kia cậu ta sẽ được xuất viện."
Cốc Trạch thắc mắc: "Nếu vậy thì tại sao cậu ấy phải nằm viện? Anh không phải nói là có khả năng bị tụ máu nội sọ sao?"
"Có khả năng." Bách Thời Ngôn giải thích: "Mặc dù xác suất không cao, nhưng vẫn có thể xảy ra. Để thận trọng, cậu ta cần nằm viện theo dõi khoảng hai ngày. Tụ máu nội sọ chỉ có hai lựa chọn: có hoặc không, không có khả năng ở giữa. Hơn nữa, một khi xảy ra tụ máu nội sọ thì phải phẫu thuật loại bỏ máu ngay lập tức. Vì vậy, mặc dù xác suất không cao nhưng tốt nhất vẫn nên theo dõi ở lại để đề phòng kết quả xấu nhất."
Cốc Trạch đã hiểu. Hắn hỏi thêm: "Bác sĩ nào cũng phải thận trọng như vậy sao?"
Bách Thời Ngôn trả lời: "Trước đây có thể không, nhưng bây giờ ai cũng sẽ trở nên rất cẩn thận."
Cốc Trạch nhớ lại việc bản thân khi vào bệnh viện còn phải qua cửa an ninh. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó. Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân hiện nay rất căng thẳng. Những vụ tấn công bác sĩ đã xảy ra không chỉ một lần. Rất nhiều bác sĩ khi khám và điều trị bệnh đều trở nên rất cẩn thận, nói chuyện cũng rất dè dặt. Đa số mọi người có thể hiểu cho bác sĩ, nhưng cũng có một số ít người cho rằng vì mình bỏ tiền ra khám, nên bác sĩ phải chữa khỏi bệnh, đồng thời phải phục vụ nhiệt tình và chu đáo. Nhưng điều này hoàn toàn không thực tế ở các bệnh viện lớn, nơi có lượng bệnh nhân quá tải. Các nhân viên y tế ở đây vô cùng bận rộn, nhiều lúc không thể chăm sóc chu đáo được. Một khi có bất kỳ điều gì không hài lòng, bệnh nhân sẽ trách móc. Vì vậy, bây giờ rất nhiều bác sĩ làm việc rất cẩn thận, ngay cả Bách Thời Ngôn cũng trở nên cẩn trọng hơn.
"Em hiểu rồi." Cốc Trạch nói: "Vậy thì cứ để hộ lý chăm sóc Lâm Lâm Chi đi. Tiện thể em cũng sẽ báo cáo lại với giảng viên."
Hắn đặt đũa xuống, tỏ ý mình đã ăn xong. Hắn ngáp một cái nhẹ, vẫn còn buồn ngủ và hơi đau đầu. Bách Thời Ngôn đã thức cả đêm, chắc còn mệt và đau hơn. Hắn vội vàng nói: "Anh đi nghỉ sớm đi, em cũng đi nghỉ đây. Giảng viên nói vì tối qua em chăm sóc bệnh nhân nên có thể ngày mai mới cần đến phòng thí nghiệm."
Hắn vừa nói vừa đặt bát đĩa vào bồn rửa trong bếp, sau đó đẩy Bách Thời Ngôn: "Vào phòng nhanh đi, bát đĩa ngủ dậy rồi rửa sau."
Bách Thời Ngôn bị Cốc Trạch đẩy đi, thực ra muốn nói vừa ăn xong mà ngủ ngay thì không tốt, nhưng nhìn vẻ mặt hối thúc của Cốc Trạch, anh bỗng không muốn nói ra nữa.
Hai người vào phòng riêng của mình. Cốc Trạch chơi điện thoại một lúc rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng.
Hắn kiểm tra email của giảng viên và xử lý một vài việc trên máy tính. Xong xuôi đã hơn mười hai giờ trưa.
Bách Thời Ngôn vẫn chưa dậy. Hắn nghĩ nên thể hiện một chút, giúp anh ấy rửa bát. Hắn thấy Bách Thời Ngôn dùng máy rửa bát nhiều lần nên nghĩ chỉ cần cho bát đũa vào, đóng cửa lại rồi bật nút là xong.
Hắn lặng lẽ đi ra khỏi phòng, vừa xếp bát đũa vừa suy nghĩ. Hắn muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với Bách Thời Ngôn, hỏi tại sao anh ấy lại có cái tính gì cũng thích giấu trong lòng và không thích giải thích. Dù trong cuộc sống hàng ngày Bách Thời Ngôn đã thay đổi không ít, nhưng cứ gặp chuyện quan trọng là tật xấu này lại tái diễn, vẫn cần phải nói chuyện thẳng thắn.
Điều này có lẽ gọi là... tổ chức một cuộc họp gia đình? Cãi nhau một cách văn minh hơn.
Thực ra, cái tính kiểm soát mạnh của Bách Thời Ngôn hắn cũng có thể chấp nhận được. Dù sao hắn cũng không phải là người có cá tính mạnh, ai thích lo liệu thì cứ để người đó quyết. Nhưng cái vụ đoán ý thì thật sự rất khó chịu.
Hắn xếp xong bát đũa, ấn nút khởi động, cảm thấy mình làm rất hoàn hảo. Hắn mong chờ một lúc nữa sẽ được chiêm ngưỡng thành quả nghệ thuật của mình.
Bách Thời Ngôn dậy vào khoảng hơn hai giờ chiều. Khi anh ấy thức dậy, máy rửa bát đã hoàn thành một chu trình. Cốc Trạch đang đi vào bếp để xem thành quả của mình.
"Anh dậy rồi à?" Cốc Trạch cười nói: "Em giúp anh rửa bát rồi này, chắc sạch lắm..."
Hắn vừa kéo cửa máy rửa bát ra, giọng nói liền im bặt. Sao trên bát đĩa vẫn còn dính dầu nhỉ...
Bách Thời Ngôn rất bình tĩnh đứng bên cạnh, liếc qua vài lần rồi hỏi: "Emcó cho bột rửa bát vào không?"
"Bột rửa bát?" Cốc Trạch ngơ ngác hỏi: "Đó là cái gì?"
Bách Thời Ngôn cầm một cái hộp nhỏ trên máy rửa bát, mở ra rồi nói: "Bột rửa bát."
Cốc Trạch: "...À."
Hắn cảm thấy có điều chẳng lành, hình như mình đã làm sai rồi.
"Bột rửa bát tương đương với nước rửa chén dùng để rửa bát bằng tay. Không có nó thì bát sẽ không sạch."
Cốc Trạch sờ mũi, cảm thấy mình thật ngốc. Hắn đã không để ý việc Bách Thời Ngôn thêm bột rửa bát vào. "Lần sau em sẽ chú ý."
Bách Thời Ngôn thêm bột rửa bát, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bất ngờ rất dịu dàng. Bỗng nhiên, anh đưa tay ôm lấy Cốc Trạch. Mũi Cốc Trạch chạm vào cơ bắp rắn chắc của Bách Thời Ngôn, tiện tay hắn xoa xoa. Ừm, cảm giác rất tốt, rất có cảm giác an toàn. Mặc dù không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy Bách Thời Ngôn lúc này đang rất xúc động, đây là một cơ hội tốt để nói chuyện.
Hắn vòng tay ôm lấy lưng Bách Thời Ngôn, vỗ vỗ lưng anh. Hắn cảm thấy vóc dáng của Bách Thời Ngôn lớn hơn hắn một size. Ừm, khách quan mà nói thì rất nặng, có lẽ là loại hắn không kéo nổi. Mặc dù không khí đang rất tốt, nhưng hắn vẫn muốn phá vỡ nó. Hắn khẽ gọi tên mà họ thường dùng trước đây: "Bách, anh có thể nói cho em biết, tại sao anh luôn thích giấu mọi chuyện trong lòng không?"
Câu hỏi này hắn đã từng hỏi rồi, nhưng Bách Thời Ngôn đã không giải thích. Không biết lần này anh có giải thích không.
Vừa hỏi xong câu đó, cơ thể Bách Thời Ngôn rõ ràng cứng lại.
"Có nhiều chuyện anh phải nói cho em, em mới biết được. Thực ra em rất ngốc, không thể lần nào cũng đoán trúng đâu."
Bách Thời Ngôn vẫn ôm hắn, im lặng không nói gì. Cốc Trạch thở dài, cảm thấy cuộc trò chuyện này có lẽ lại kết thúc trong bế tắc. Đúng lúc đó, Bách Thời Ngôn bỗng nói: "Sáng sớm hôm nay, anh lại nghĩ đến chuyện trước đây em thường tay trong tay với rất nhiều người con trai khác."
Cốc Trạch lập tức bày tỏ thái độ: "Chuyện trước kia là lỗi của em."
"Anh cũng có lỗi." Bách Thời Ngôn buông Cốc Trạch ra, kéo hắn đến ghế sofa ngồi xuống. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay Cốc Trạch, không hề buông ra.
Bách Thời Ngôn cúi đầu, một lúc lâu không nói câu nào. Sự kiên nhẫn của Cốc Trạch vốn không tốt lắm, nhưng lúc này lại bất ngờ có. Hắn cảm thấy việc Bách Thời Ngôn đề ra giai đoạn thử việc vẫn là cần thiết, để cả hai nhận ra vấn đề và kịp thời sửa đổi.
Một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy giọng nói của Bách Thời Ngôn.
"Cha mẹ thì không bao giờ có thể công bằng được. Họ sẽ luôn có sự thiên vị."
"Anh là người ở giữa. Từ nhỏ, anh ít được cha mẹ quan tâm nhất. Anh trai thì được thừa kế sản nghiệp, em gái thì được bố cưng chiều. Anh phải kính trọng anh trai, phải nhường em gái."
"Anh chị em đông không phải lúc nào cũng hòa thuận như vậy. Trẻ con tranh giành nhau có thể không có ác ý quá lớn, nhưng chúng rất thích giành đồ, rất thích tranh sủng trước mặt cha mẹ. Anh kẹp ở giữa, không được quan tâm nhất. Hồi nhỏ có món đồ chơi nào thích đều bị giành đi. Có thể họ không cố ý..."
"Nhưng mỗi lần anh muốn giành lại, cha mẹ đều bảo anh phải hiểu chuyện, phải nhẫn nhịn một chút. Đồ vật anh thích bị giành đi rồi rất khó lấy lại. Anh thực sự ghét cảm giác bị người khác cướp mất đồ mà không thể lấy lại. Dần dần, anh không nói ra mình thích gì nữa, có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Vì có nói ra cũng chẳng có ai nghe, cha mẹ cũng chưa bao giờ để ý đến việc anh bị thiệt thòi."
"Từ đó, anh hình thành thói quen có chuyện gì cũng không nói, cho đến tận bây giờ..."
Cốc Trạch lại hỏi: "Vậy cái tính cách thích quyết định mọi thứ và thích kiểm soát mọi việc của anh là từ đâu mà có?"
"Sau khi trưởng thành." Nói đến chuyện này, Bách Thời Ngôn còn khó khăn hơn lúc nãy: "Sau khi trưởng thành, anh dần dần độc lập khỏi cha mẹ. Anh có rất ít đồ vật, nhưng anh có thứ gì rồi thì sẽ muốn nắm chặt lấy, không bao giờ để người khác cướp đi nữa."
Cốc Trạch từ từ gật đầu, hỏi một câu hỏi rất lạ: "Thực ra em hơi ngạc nhiên, ngày đó nhà anh phải nộp phạt vì vượt kế hoạch sinh là bao nhiêu tiền?"
Thời đó vẫn còn chính sách kế hoạch hóa gia đình, có anh chị em đã là hiếm.
Bách Thời Ngôn: "...Mười mấy vạn, sao thế?"
Cốc Trạch ngạc nhiên thật sự: "Thời đó mười mấy vạn là rất nhiều tiền mà. Nếu cha mẹ anh đồng ý chi nhiều tiền như vậy để sinh các anh, tại sao không nuôi dạy cho tốt, đối xử công bằng với từng đứa trẻ và dạy dỗ tử tế?"
Bách Thời Ngôn lắc đầu: "Cha mẹ thời đó, rất nhiều người không có khái niệm đối xử công bằng. Hơn nữa, làm được điều này thực sự rất khó. Lòng người là thịt, ai cũng sẽ có lúc thiên vị. Ngay cả chúng ta nuôi hai con thú cưng, cũng sẽ có con được yêu thích hơn."
Cốc Trạch thở dài: "Bỗng nhiên em thấy tuổi thơ của anh cũng không khá hơn em là bao."
Bách Thời Ngôn: "Trải nghiệm trưởng thành phần lớn quyết định tính cách của một người."
Cả hai đều bị ảnh hưởng bởi những trải nghiệm trưởng thành của mình. Bách Thời Ngôn ở một khía cạnh nào đó là một người kín đáo, không thích nói chuyện, lại thích nắm mọi thứ trong tầm kiểm soát. Còn Cốc Trạch thì rất thiếu cảm giác an toàn, luôn muốn tìm cho mình một đường lui.
Cốc Trạch lay lay bàn tay đang nắm chặt tay Bách Thời Ngôn, cười nói: "Bách, anh có thể nói ra chuyện này đã là rất giỏi rồi. Anh đã tiến gần hơn đến việc thoát khỏi trạng thái giấu chuyện trong lòng và muốn kiểm soát mọi thứ. Nhưng em hy vọng anh có thể sửa đổi nhanh chóng, như vậy sẽ giảm được số lần cãi nhau. Anh xem, anh bảo em đừng nghĩ quá bi quan, em đã cố gắng làm theo rồi, anh cũng phải cố gắng lên nhé."
Bách Thời Ngôn suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Anh sẽ cố gắng."
Chuyện chính đã nói xong, Cốc Trạch nhớ ra một chuyện quan trọng khác. Hắn cười toe toét nhìn Bách Thời Ngôn, vẻ mặt tò mò nói: "Bác sĩ Bách thân mến, em có chuyện muốn hỏi anh."
"Chuyện gì?"
"Ánh mắt của anh khi lần đầu gặp Lâm Lâm Chi rất không thân thiện. Tại sao lại như thế?"
Bách Thời Ngôn: "..."
"Có phải vì anh nhận ra Lâm Lâm Chi có tình ý với em không?"
Bách Thời Ngôn tỏ vẻ không nghe thấy gì.
"Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi, đúng không?"
Bách Thời Ngôn bình tĩnh lấy điện thoại ra, liếc qua tin nhắn rồi nói: "Bệnh viện có việc, anh đi trước đây."
Cốc Trạch dở khóc dở cười, chuyện này sao lại có cả vụ độn đi bệnh viện này nữa.
"Này, bác sĩ Bách, chúng ta vừa mới thống nhất là có chuyện gì thì không giấu trong lòng cơ mà?"
Lời tác giả:
Cốc Trạch: "Xưa có niệu độn, nay có bác sĩ Bách độn đi bệnh viện."