- Trang chủ
- Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
- Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
Truyện: Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
Tác giả: Thải Vân Quy
- Chương 1: Giải phẫu
- Chương 2: Sau phẫu thuật (1)
- Chương 3: Sau phẫu thuật (2)
- Chương 4: Xuất viện
- Chương 5: Ở chung
- Chương 6: Tôi không ngờ cậu lại thích để lại dấu vết trong nhà bạn trai cũ...
- Chương 7: Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với Bách Thời Ngôn... đâu.
- Chương 8: Đây là thuốc giảm sưng bác sĩ Bách bảo tôi mang đến cho anh
- Chương 9: Ăn cơm
- Chương 10: Tấm gương vỡ nát được ghép lại rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vết nứt
- Chương 11: Đi cắt bao quy đầu à?
- Chương 12: Đến chậm một chút, thì cậu 'ăn vụng' mất rồi
- Chương 13: Thật đẹp trai
- Chương 14: Hồi còn yêu nhau còn không sợ, giờ chia tay rồi thì sợ cái gì chứ
- Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
- Chương 16: Lần thứ hai động lòng trước bạn trai cũ là cảm giác thế nào?
- Chương 17: Sự khác biệt rõ ràng này khiến hắn nhất thời có chút đau lòng
- Chương 18: Có hay không
- Chương 19: Người hắn yêu ... vẫn luôn là Bách Thời Ngôn
- Chương 20: Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh
- Chương 21: Điều này làm sao hắn có thể giữ được hình tượng
- Chương 22: Chỗ từng dùng qua thì động dao kéo, chỗ từng liếm qua thì đặt ống
- Chương 23: Hiện tại hắn cũng chỉ xứng dùng loại nhỏ như vậy thôi
- Chương 24: Tốt lắm, vậy thì là nhìn hắn không vừa mắt rồi
- Chương 25: Sao gia đình anh bây giờ cho phép anh tìm người cùng giới rồi à?
- Chương 26: Năm đó tại sao Bách Thời Ngôn lại kiên quyết như vậy?
- Chương 27: Vậy thì... chủ động theo đuổi thử xem sao?
- Chương 28: Sao lại có cảm giác như bị người ta bịt miệng và làm gì đó vậy
- Chương 29: Hắn đã mất hết thể diện trước mặt Bách Thời Ngôn lần thứ N rồi
- Chương 30: Dù sao đây là lần đầu làm chuyện quyến rũ bạn trai cũ như vậy
- Chương 31: Cẩn thận bị lừa tình
- Chương 32: Hoa cúc vẫn rất quan trọng, đây thực sự là anh cả của hắn
- Chương 33: Bách Thời Ngôn, sẽ không phải vì công việc quá bận mà bị yếu sinh lý
- Chương 34: Có lẽ thật sự là... không có cảm giác, không có duyên phận rồi
- Chương 35: Nói trắng ra, hắn chính là không đủ tự tin vào việc họ quay lại
- Chương 36: Sống lưng của em rất tốt để chọc dò tủy sống
- Chương 37: Một tấm gương một khi đã vỡ, quá trình hàn gắn lại phải rất...
- Chương 38: Thế nên đôi khi hắn cũng không mong Tết đến...
- Chương 39: Anh lại giống như một con mãnh thú nóng nảy, không được thỏa mãn
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo...
- Chương 43: Tim hắn giật mình, một linh cảm chẳng lành bất chợt dâng lên
- Chương 44: Thực ra, anh cũng không có nhiều cảm giác an toàn
- Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
- Chương 46: Hơn nữa, khi ở bên cạnh cậu, tôi cảm thấy rất yên tâm
- Chương 47: Bách, em tìm được vài đồ chơi rồi, chúng ta cùng chọn nhé...
- Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
- Chương 49: hắn bây giờ đến chuyện "ấy" còn không làm được
- Chương 50: Anh chỉ là rất sợ hãi, sợ em lại muốn chia tay với anh
- Chương 51: Không nghe lời sẽ trừng phạt em
- Chương 52: Tối qua ăn một 'món ăn thêm', không cẩn thận làm bẩn ga giường
- Chương 53: Mấy tháng rồi, chỉ có một lần...
- Chương 54: Nếu cắt bỏ khối u, thì sẽ chụp ảnh khối u
- Chương 55: Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng sẽ không buông đâu
- Chương 56: Mai chúng ta phải đi chơi, anh không thể vắt kiệt em như vậy được
- Chương 57: Vậy... sau này anh có bị mãn kinh không?
- Chương 58: Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm bố thật khó
- Chương 59: Mọi hành động khiêu khích mà không có s/e/x làm tiền đề thì đều...
- Chương 60: Đừng xúc phạm nhân cách của em, em là loại người đó sao?
- Chương 61: Hay cậu thử mắng cậu ấy một trận xem có phản ứng gì không
- Chương 62: Hay chúng ta chia tay một lần nữa, để em làm người yêu thứ ba đi
- Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
- Chương 64: Sao em lại chiến tranh lạnh với anh?
- Chương 65: Kẻ gây chuyện thì ngủ say như chết, còn hắn thì lửng lơ
- Chương 66: Anh vẫn còn nhớ ai đó tối qua đã nói từ thể xác đến tinh thần đều
- Chương 67: Bây giờ hắn rất cảm ơn Bách Thời Ngôn đã cho hắn một gia đình
- Chương 68: Bách Thời Ngôn đã chú ý đến việc nếu mình tìm người yêu mới thì
- Chương 69: Miệng thì gọi đại gia, nhưng thân thể thì lại để anh dọn dẹp
- Chương 70: Sao vậy, lẽ nào anh không phải công sao?
- Chương 71: Nghe nói kìm nén lâu dễ bị viêm tuyến tiền liệt
- Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
- Chương 73: Em có nghĩ đến việc là anh cưới em không?
- Chương 74: Cốc Trạch cảm thấy hắn hiện tại tuy rằng chưa công thành danh toại
- Chương 75: Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu
- Chương 76: Có lẽ chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cùng với cái kia
- Chương 77: Thật giống như sẽ bị làm đến mức rất thảm vậy
- Chương 78: Điều duy nhất Bách Thời Ngôn có khả năng cầu xin hắn, chính là cầu hôn
- Chương 79: À, nếu vợ đã có lòng như vậy, thì để vợ hầu hạ hắn đi
- Chương 80: hoảnh khắc đó, trong đầu Cốc Trạch không xuất hiện hình ảnh đại ca
- Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
- Chương 82: Chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 83: Phiên ngoại [1]
- Chương 84: Phiên ngoại [2]
- Chương 85: Phiên ngoại [3]
- Chương 86: Phiên ngoại [4]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Bách Thời Ngôn bận rộn mấy ngày liền, sáng đi tối về, ngoài thời gian giúp hắn thay thuốc thì hầu như chẳng thấy bóng dáng đâu. Cốc Trạch thậm chí còn hoài nghi không biết liệu hai người có thực sự đang sống chung dưới một mái nhà hay không.
Nhưng có một tin tốt, sau khi chịu đựng đủ kiểu đau đớn từ cái mông bị hành hạ bởi bảy, tám rồi chín miếng băng gạc, lần tái khám thứ tư trong tuần này, bác sĩ trưởng bảo rằng vết thương của hắn hồi phục khá tốt, thậm chí còn nhanh hơn phần lớn bệnh nhân từng phẫu thuật cùng loại.
Cốc Trạch ban đầu còn nghi ngờ bác sĩ chỉ đang dỗ dành hắn, có khi bệnh nhân nào cũng được khen vậy.
Nhưng rồi bác sĩ lại nói thêm:
“Xem ra cậu rất nghiêm túc tuân thủ chỉ định điều trị. Đa số bệnh nhân thường không kiêng được, ăn linh tinh hoặc thay thuốc không đúng giờ nên vết thương khó lành, thậm chí có khi mọc thêm… thịt thừa.”
Thịt thừa?!
Cả người Cốc Trạch lập tức căng cứng. Nếu không cẩn thận, chẳng phải sẽ lại mọc thêm một quả nho siêu to khổng lồ nữa sao?
Không được! Hắn tuyệt đối không thể để mọc ra cái gì gọi là tiểu thịt đâu!
“Bác sĩ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt. Có gì cần dặn thêm không ạ?”
Bác sĩ mỉm cười:
“Thật ra tôi phải khen cậu mới đúng. Cậu làm rất tốt. Cứ tiếp tục làm theo những điều cần chú ý sau phẫu thuật như đã ghi trên giấy là được.”
Cốc Trạch hơi đỏ mặt. Thật ra, việc hắn tuân thủ tốt không hẳn là do ý chí mạnh mẽ gì, mà là…ách Thời Ngôn quá nghiêm khắc và chu đáo.
Nghĩ vậy, hắn lại chẳng còn thấy xấu hổ nữa. Việc nghe lời Bách Thời Ngôn, với hắn vốn dĩ đã là một loại kiên trì.
Chớp mắt một cái, cuối tuần lại đến. Kể từ sau cơn đau điếng vì 789 lớp băng gạc kia, bây giờ đã đỡ nhiều. Chỉ cần không vào nhà vệ sinh thì cũng chẳng sao. Sau mười lăm ngày hậu phẫu, việc thay thuốc cũng không còn phải làm thường xuyên nữa.
Hắn bắt đầu suy nghĩ: có nên rời khỏi nhà Bách Thời Ngôn không?
Dù sao, cứ ở mãi trong nhà của người yêu cũ cũng không hợp lý lắm, dù trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Thật ra…sống cùng Bách Thời Ngôn, cũng khá được.
Bình thường Bách Thời Ngôn rất bận. Có thể là vì cả hai người đều muốn tránh lời qua tiếng lại, nên dù sống chung dưới một mái nhà, họ cũng hiếm khi chạm mặt. Nếu anh ấy tan làm lúc 7 giờ tối thì đã là sớm, còn những hôm phải phẫu thuật, thường về đến nhà cũng đã mười giờ. Bữa tối hầu hết đều gọi đồ ăn ngoài, đến mức khiến Cốc Trạch bắt đầu suy nghĩ có nên học nấu ăn hay không.
Điều đó cũng khiến cho hầu hết thời gian trong nhà chỉ có mình hắn. Muốn nói chuyện với Bách Thời Ngôn cũng không tìm được cơ hội, mà mỗi lần thay thuốc vào buổi tối cũng chỉ kéo dài vài phút, không tiện trò chuyện gì nhiều.
Khi Cốc Trạch đang thầm nghĩ rằng cuối tuần chắc Bách Thời Ngôn được nghỉ, thì sáng thứ bảy thức dậy, hắn đã thấy người kia đang làm bữa sáng.
Bách Thời Ngôn đang rán trứng trong bếp. Hình như nghe tiếng cửa mở, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói:
“Buổi trưa ra ngoài ăn nhé.”
“Ò…” Cốc Trạch ngẩn người đáp lại, rồi như người mất hồn hỏi thêm: “Sao vậy?”
Khoan đã, hình như đã một tuần rồi hắn không nói chuyện tử tế với người ta, đến nỗi chỉ số thông minh tụt dốc, hỏi câu gì cũng thấy kỳ kỳ.
Bách Thời Ngôn đáp với giọng nhàn nhạt:
“Bác sĩ trưởng nói cậu rất nghe lời, vết thương hồi phục rất tốt. Tôi định thưởng cho cậu.”
“...Không cần phiền phức vậy đâu.” Cốc Trạch nhỏ giọng nói.
Nhưng hình như Bách Thời Ngôn chẳng bận tâm đến lời hắn, chỉ nói tiếp:
“Tôi đi bệnh viện kiểm tra phòng, xong việc sẽ báo cho cậu.”
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng, để lại mình hắn ngồi một mình trước phần bữa sáng.
Cốc Trạch lặng lẽ ăn xong, làm theo lời dặn mang chén đũa đi rửa, rồi quay về làm việc của mình, âm thầm mong chờ đến buổi trưa được đi ăn cùng nhau.
Nhưng mà… chờ mãi, vẫn chưa thấy Bách Thời Ngôn báo tin gì.
Hắn không nhịn được, nhắn tin hỏi thử:
“Anh kiểm tra phòng xong chưa?”
Phải đến hai mươi phút sau mới nhận được tin nhắn trả lời: “Xong rồi.”
Lại chờ thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa mở. Bách Thời Ngôn bước vào nhà, đứng ở cửa nhìn hắn nói: “Đi thôi.”
Cốc Trạch khẽ nói:
“Thật ra nếu anh bận quá thì… không cần phải ra ngoài ăn đâu.”
Cảm giác thật kỳ lạ. Ở nhờ nhà người yêu cũ đã chia tay, cuối tuần còn cùng nhau ra ngoài ăn cơm, không hiểu sao lại cứ giống như… hẹn hò lại vậy.
Thế nhưng đến khi hắn mặc đồ chỉnh tề đứng đợi thang máy rồi mà vẫn chưa thấy Bách Thời Ngôn nói gì thêm, mãi đến khi đã lên xe rồi, người kia mới mở miệng:
“Lúc kiểm tra phòng có một bệnh nhân đột ngột lên cơn động kinh, phải sơ cứu nên mất thêm chút thời gian.”
“À…” Cốc Trạch nuốt nước bọt, miệng cảm thấy khô khốc: "Vậy quá trình cấp cứu ổn chứ?”
Hắn không dám hỏi nhiều. Còn nhớ hồi trước khi họ còn quen nhau, Bách Thời Ngôn từng nói chuyên môn của anh ấy là những ca bệnh phức tạp, phần lớn là phẫu thuật độ khó cao, thỉnh thoảng cũng có cấp cứu đột xuất.
“Cũng tạm.” Bách Thời Ngôn trả lời nhẹ bẫng, rồi lái xe chở hắn đến một trung tâm thương mại gần đó để ăn trưa.
Khi họ đến nơi thì đã qua giờ cao điểm, người không quá đông. Ngoại trừ một vài quán ăn nổi bật thì hầu như không cần xếp hàng. Bách Thời Ngôn quay sang hỏi hắn muốn ăn gì.
Hắn liều lĩnh nói: “Tôi muốn ăn lẩu.”
Sau đó vội vàng bổ sung: “Tôi muốn ăn lẩu nước trong! Thật đó, nước trong, không cay, không phải là đồ không nên ăn!”
Bách Thời Ngôn nhìn hắn bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, im lặng không nói gì.
Hắn càng lúc càng thấy tội lỗi, liền nhắm mắt nói liều: “Thôi anh chọn đi… Dù sao từ trước đến giờ tôi chọn gì cuối cùng cũng là anh quyết định lại.”
Âm thanh trong trung tâm thương mại ồn ào, người đi qua đi lại liên tục, bên tai hắn như ù đi. Trong lúc đó, hắn nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, khẽ đến mức hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đi ăn lẩu Triều Sán đi.”
Cuối cùng Bách Thời Ngôn cũng lên tiếng.
Họ ngồi xuống một quán lẩu bò Triều Sán, lúc hắn đang chăm chú xem thực đơn thì Bách Thời Ngôn bất ngờ nói:
“Hiện tại cậu phải kiêng mỡ, kiêng cay, hạn chế đồ uống có ga, ăn thịt cũng phải có chừng mực. Lẩu Tứ Xuyên thì đừng mơ đến.”
“Ờ…”
Thế là món não heo, bò viên, cơm rang, thịt nướng đều bị loại. Cuối cùng, chỉ còn lại một ít thịt bò thái mỏng, thịt bò hoa tuyết, rau xanh, khoai môn, củ từ… Dưới sự biện luận tha thiết của hắn, giữ lại được thêm vài quả trứng cút và ít rau, mì ăn kèm.
Việc gọi món và thỏa hiệp kéo dài không khác gì một cuộc đấu trí mệt mỏi.
Nồi lẩu được mang ra khá nhanh, đúng kiểu lẩu nước trong, không có gia vị hay nước cốt gì đặc biệt, cơ bản giống như món luộc, chỉ khác là nước dùng có mùi vị hơn một chút.
Lúc Cốc Trạch đang thả viên bò viên vào nồi thì nghe Bách Thời Ngôn đột nhiên nói:
“Hôm qua tôi làm một ca phẫu thuật mở sọ. Lúc mở ra, não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi.”
Rồi như thể còn chưa đủ ám ảnh, Bách Thời Ngôn thản nhiên nói tiếp:
“Thật ra trong đầu mỗi người đều có một thứ trông rất giống món cậu muốn ăn đấy.”
Cốc Trạch: “…”
Tự nhiên muốn nôn. Không hiểu sao mà nhìn nồi lẩu trước mặt bỗng dưng không thấy hấp dẫn gì nữa.
“Anh có thể đừng luôn chọn đúng lúc đang ăn để kể mấy chuyện kinh dị đó không?” Câu này thốt ra khiến chính hắn cũng hơi sững lại, đây là kiểu câu mà trước đây hắn hay dùng để nhắc Bách Thời Ngôn.
Người học y thường hiểu biết rộng, hay nói chuyện chuyên môn một cách vô cùng nghiêm túc. Có lần đi ăn cùng nhau, Bách Thời Ngôn từng thuyết giảng rất nghiêm chỉnh cho hắn nghe về… phân. Đúng vậy…khoa học về phân, nói rằng đó là một trong những chỉ dấu rõ ràng nhất về sức khoẻ con người, đặc biệt với trẻ nhỏ không thể diễn đạt, chỉ cần quan sát phân là có thể đánh giá được tình trạng sức khoẻ. Anh ấy còn định kể cho Cốc Trạch nghe từng màu sắc, hình dạng có ý nghĩa gì.
Trời biết hôm đó họ đang ngồi đợi món ăn được bưng ra! Cốc Trạch không chịu nổi nữa phải ngăn anh ấy lại, nhấn mạnh một câu kinh điển: “Đang ăn cơm đấy!”
Nhưng Bách Thời Ngôn lại không thấy đó là vấn đề: “Em nên học cách đối diện với tình trạng sức khoẻ của chính mình một cách khoa học. Đa số chỉ là những vấn đề nhỏ thôi, nếu xử lý đúng cách thì đều ổn cả.”
Cốc Trạch cảm thấy… trong mắt người kia, hình như trừ chết ra thì chẳng có gì gọi là vấn đề nghiêm trọng cả.
Rất nhiều ký ức nhỏ nhặt mà hắn tưởng đã trôi vào lãng quên, hóa ra Bách Thời Ngôn vẫn còn nhớ.
Lúc nước trong nồi bắt đầu sôi sùng sục, Bách Thời Ngôn ngước lên hỏi:
“Cậu còn muốn ăn não heo không?”
“... Nhờ phúc của anh, không muốn nữa.”
Cốc Trạch đáp rồi đổ hết phần bò viên còn lại vào nồi.
Bò viên chín rất nhanh. Hắn định gắp thì phát hiện chúng được nặn rất chắc tay, hơi dai, kỹ thuật gắp bằng đũa của hắn không xử lý nổi.
Hắn bèn gọi phục vụ lại để xin một cái muôi. Nhưng vừa nói xong, hắn quay lại thì phát hiện... Bách Thời Ngôn đã dùng đũa, chính xác đến từng động tác, gắp hết sạch bò viên ra ngoài.
“Anh gắp hết rồi, tôi ăn cái gì?!” Đây là món hắn gọi, cân nhắc kỹ lắm mới chọn!
“Tôi không gắp hết,” Bách Thời Ngôn điềm nhiên chỉ vào nồi: “Còn một viên tôi để lại cho cậu. Giờ cậu chỉ được ăn một cái thôi.”
Cốc Trạch: “…”
Anh đúng là bác sĩ ngoại khoa, tay cầm dao mổ luyện đến mức đẳng cấp.
Gắp đồ ăn cũng nhanh, chuẩn, gọn, chính xác đến mức chỉ chừa lại đúng một viên.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cốc Trạch: Nói chuyện… cũng nên giữ ý một chút chứ?
Bách Thời Ngôn: ?
Cốc Trạch: … Không có gì xảy ra hết.