- Trang chủ
- Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
- Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
Truyện: Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
Tác giả: Thải Vân Quy
- Chương 1: Giải phẫu
- Chương 2: Sau phẫu thuật (1)
- Chương 3: Sau phẫu thuật (2)
- Chương 4: Xuất viện
- Chương 5: Ở chung
- Chương 6: Tôi không ngờ cậu lại thích để lại dấu vết trong nhà bạn trai cũ...
- Chương 7: Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với Bách Thời Ngôn... đâu.
- Chương 8: Đây là thuốc giảm sưng bác sĩ Bách bảo tôi mang đến cho anh
- Chương 9: Ăn cơm
- Chương 10: Tấm gương vỡ nát được ghép lại rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vết nứt
- Chương 11: Đi cắt bao quy đầu à?
- Chương 12: Đến chậm một chút, thì cậu 'ăn vụng' mất rồi
- Chương 13: Thật đẹp trai
- Chương 14: Hồi còn yêu nhau còn không sợ, giờ chia tay rồi thì sợ cái gì chứ
- Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
- Chương 16: Lần thứ hai động lòng trước bạn trai cũ là cảm giác thế nào?
- Chương 17: Sự khác biệt rõ ràng này khiến hắn nhất thời có chút đau lòng
- Chương 18: Có hay không
- Chương 19: Người hắn yêu ... vẫn luôn là Bách Thời Ngôn
- Chương 20: Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh
- Chương 21: Điều này làm sao hắn có thể giữ được hình tượng
- Chương 22: Chỗ từng dùng qua thì động dao kéo, chỗ từng liếm qua thì đặt ống
- Chương 23: Hiện tại hắn cũng chỉ xứng dùng loại nhỏ như vậy thôi
- Chương 24: Tốt lắm, vậy thì là nhìn hắn không vừa mắt rồi
- Chương 25: Sao gia đình anh bây giờ cho phép anh tìm người cùng giới rồi à?
- Chương 26: Năm đó tại sao Bách Thời Ngôn lại kiên quyết như vậy?
- Chương 27: Vậy thì... chủ động theo đuổi thử xem sao?
- Chương 28: Sao lại có cảm giác như bị người ta bịt miệng và làm gì đó vậy
- Chương 29: Hắn đã mất hết thể diện trước mặt Bách Thời Ngôn lần thứ N rồi
- Chương 30: Dù sao đây là lần đầu làm chuyện quyến rũ bạn trai cũ như vậy
- Chương 31: Cẩn thận bị lừa tình
- Chương 32: Hoa cúc vẫn rất quan trọng, đây thực sự là anh cả của hắn
- Chương 33: Bách Thời Ngôn, sẽ không phải vì công việc quá bận mà bị yếu sinh lý
- Chương 34: Có lẽ thật sự là... không có cảm giác, không có duyên phận rồi
- Chương 35: Nói trắng ra, hắn chính là không đủ tự tin vào việc họ quay lại
- Chương 36: Sống lưng của em rất tốt để chọc dò tủy sống
- Chương 37: Một tấm gương một khi đã vỡ, quá trình hàn gắn lại phải rất...
- Chương 38: Thế nên đôi khi hắn cũng không mong Tết đến...
- Chương 39: Anh lại giống như một con mãnh thú nóng nảy, không được thỏa mãn
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo...
- Chương 43: Tim hắn giật mình, một linh cảm chẳng lành bất chợt dâng lên
- Chương 44: Thực ra, anh cũng không có nhiều cảm giác an toàn
- Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
- Chương 46: Hơn nữa, khi ở bên cạnh cậu, tôi cảm thấy rất yên tâm
- Chương 47: Bách, em tìm được vài đồ chơi rồi, chúng ta cùng chọn nhé...
- Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
- Chương 49: hắn bây giờ đến chuyện "ấy" còn không làm được
- Chương 50: Anh chỉ là rất sợ hãi, sợ em lại muốn chia tay với anh
- Chương 51: Không nghe lời sẽ trừng phạt em
- Chương 52: Tối qua ăn một 'món ăn thêm', không cẩn thận làm bẩn ga giường
- Chương 53: Mấy tháng rồi, chỉ có một lần...
- Chương 54: Nếu cắt bỏ khối u, thì sẽ chụp ảnh khối u
- Chương 55: Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng sẽ không buông đâu
- Chương 56: Mai chúng ta phải đi chơi, anh không thể vắt kiệt em như vậy được
- Chương 57: Vậy... sau này anh có bị mãn kinh không?
- Chương 58: Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm bố thật khó
- Chương 59: Mọi hành động khiêu khích mà không có s/e/x làm tiền đề thì đều...
- Chương 60: Đừng xúc phạm nhân cách của em, em là loại người đó sao?
- Chương 61: Hay cậu thử mắng cậu ấy một trận xem có phản ứng gì không
- Chương 62: Hay chúng ta chia tay một lần nữa, để em làm người yêu thứ ba đi
- Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
- Chương 64: Sao em lại chiến tranh lạnh với anh?
- Chương 65: Kẻ gây chuyện thì ngủ say như chết, còn hắn thì lửng lơ
- Chương 66: Anh vẫn còn nhớ ai đó tối qua đã nói từ thể xác đến tinh thần đều
- Chương 67: Bây giờ hắn rất cảm ơn Bách Thời Ngôn đã cho hắn một gia đình
- Chương 68: Bách Thời Ngôn đã chú ý đến việc nếu mình tìm người yêu mới thì
- Chương 69: Miệng thì gọi đại gia, nhưng thân thể thì lại để anh dọn dẹp
- Chương 70: Sao vậy, lẽ nào anh không phải công sao?
- Chương 71: Nghe nói kìm nén lâu dễ bị viêm tuyến tiền liệt
- Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
- Chương 73: Em có nghĩ đến việc là anh cưới em không?
- Chương 74: Cốc Trạch cảm thấy hắn hiện tại tuy rằng chưa công thành danh toại
- Chương 75: Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu
- Chương 76: Có lẽ chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cùng với cái kia
- Chương 77: Thật giống như sẽ bị làm đến mức rất thảm vậy
- Chương 78: Điều duy nhất Bách Thời Ngôn có khả năng cầu xin hắn, chính là cầu hôn
- Chương 79: À, nếu vợ đã có lòng như vậy, thì để vợ hầu hạ hắn đi
- Chương 80: hoảnh khắc đó, trong đầu Cốc Trạch không xuất hiện hình ảnh đại ca
- Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
- Chương 82: Chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 83: Phiên ngoại [1]
- Chương 84: Phiên ngoại [2]
- Chương 85: Phiên ngoại [3]
- Chương 86: Phiên ngoại [4]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Cốc Trạch hớn hở, nhảy ngay vào lòng Bách Thời Ngôn, ngồi trên đùi anh: "Bác sĩ Bách, bây giờ anh có phải đã trở lại làm một bác sĩ lý trí và tỉnh táo rồi không?"
Bách Thời Ngôn bất lực gật đầu.
Biết làm sao bây giờ, chỉ có thể bình tĩnh thôi. Nếu có một ngày anh không bình tĩnh được, anh sẽ phải tự đuổi mình ra ngoài để làm dịu lại rồi mới quay vào.
"Thật ra em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh." Cốc Trạch khẽ nói: "Nhưng bây giờ lại không biết muốn hỏi gì."
Bách Thời Ngôn không vội vàng: "Vậy từ từ nghĩ."
"Ví dụ như sao anh lại vội vàng đến thế." Cốc Trạch từ từ nghĩ ra những câu hỏi cần hỏi: "Có phải là liên quan đến đoạn ghi âm kia không?"
Bách Thời Ngôn không lên tiếng.
Cốc Trạch tò mò: "Mẹ anh thực sự đã gửi cho anh à? Khi nghe anh có ý kiến gì không?"
Bách Thời Ngôn thì có ý kiến gì đâu. Anh chỉ sợ Cốc Trạch bỏ chạy.
Có lẽ đúng là "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". Cốc Trạch trước đây đã từng chia tay vì áp lực gia đình. Bây giờ người nhà lại tìm đến hắn, anh thật sự rất sợ. Dù Cốc Trạch đã đảm bảo rất nhiều lần, nhưng anh vẫn sẽ sợ.
Cảm giác này dường như đã khắc sâu vào xương thịt, không biết bao giờ mới biến mất.
"Anh cảm thấy em nói rất đúng." Bách Thời Ngôn ôm chặt Cốc Trạch đang ngồi trong lòng mình, giọng nói đầy kiên quyết: "Sau này cũng phải nhớ nghĩ như vậy."
Cốc Trạch có chút đắc ý: "Em cũng thấy em nói rất đúng."
Nhưng điều này có vẻ như không tôn trọng người lớn. Mà thôi, cũng chẳng sao. Hắn chỉ tôn trọng những người đáng để tôn trọng.
"Em yên tâm." Bách Thời Ngôn nói nhỏ: "Anh sẽ không để bà ấy đến tìm em nữa."
Cốc Trạch nghe ra một điều gì đó khác thường: "Tại sao?"
Bách Thời Ngôn lắc đầu, không nói: "Em còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Em thực sự muốn biết, sao gia đình anh lại biết đó là em?"
Cốc Trạch luôn tò mò về điều này. Năm đó, sau khi chia tay, hắn tỉnh táo lại cũng không nghĩ ra. Dựa vào biểu hiện của Bách Thời Ngôn, mối quan hệ của anh với gia đình không thân thiết, chắc chắn anh không chủ động nói. Vậy rốt cuộc họ biết bằng cách nào?
Không ngờ, câu hỏi này lại làm Bách Thời Ngôn cứng người. Cốc Trạch cảm thấy có điều gì đó không đúng, chẳng lẽ... là chính Bách Thời Ngôn?
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Cốc Trạch nói thêm: "Nói thật nhé, đừng giấu."
Lần này, Bách Thời Ngôn im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Là lỗi của anh."
Cốc Trạch tò mò: "Chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt Bách Thời Ngôn rất kỳ lạ, có chút ngượng nghịu, chút xấu hổ, lại có chút bối rối.
Wow, chẳng lẽ lại là một bí mật nho nhỏ của Bách Thời Ngôn? Cốc Trạch cảm thấy cả người đều trở nên phấn khích. Hắn phấn khích đến mức máu nóng sục sôi, lại có cảm giác nắm được yếu điểm của Bách Thời Ngôn.
"Là thế này..." Bách Thời Ngôn nói rất khó khăn: "Sau khi em tốt nghiệp cấp ba, anh đã hỏi giáo viên chủ nhiệm về hướng đi của em."
Cốc Trạch kinh ngạc, vạn lần không ngờ rằng Bách Thời Ngôn biết hắn làm ở đâu lại còn là do giáo viên chủ nhiệm bán đứng.
Đây đúng là có mưu đồ từ lâu rồi.
Khi ấy, Bách Thời Ngôn đã có suy nghĩ này, thậm chí còn hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm về nơi hắn ở, rồi thật sự đi tìm hắn, theo đuổi hắn sao?
Thì ra tất cả những gì hắn cho là trùng hợp và ngẫu nhiên đều là có ý đồ. Từ việc hỏi giáo viên chủ nhiệm cấp ba về hướng đi của hắn, sau đó từng bước từng bước theo đuổi, thực sự có thể nói là thâm sâu khó lường.
"Bác sĩ Bách, ghê gớm thật." Cốc Trạch chậc chậc hai tiếng: "Hóa ra là có chuyện như vậy. Ban đầu em còn thắc mắc sao anh lại biết em làm thêm ở đó vào kỳ nghỉ hè, hóa ra là từ thầy giáo chủ nhiệm cấp ba của em mà biết được."
Dù Bách Thời Ngôn có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng không thể bình tĩnh được. Dù sao thì hành động của anh cũng có chút giống với việc "trâu già gặm cỏ non", lừa gạt một cậu thiếu niên mới lớn. Cốc Trạch năm đó thật sự rất đơn thuần và dễ dụ.
"Sau đó..." Bách Thời Ngôn nói một cách ấp úng: "Mẹ anh gặp thầy giáo chủ nhiệm của em trong một bữa tiệc, và thầy ấy đã nhắc đến chuyện này. Sau đó..."
Sau đó, mẹ Bách Thời Ngôn đã tò mò tại sao con trai mình lại đi hỏi thăm một học sinh kém hơn mình vài tuổi mà anh không hề quen biết. Điều tra một chút là mọi chuyện đều vỡ lẽ.
Thì ra căn nguyên là ở đây. Hắn tự hỏi tại sao mọi chuyện lại rõ ràng đến vậy.
"Câu chuyện này đủ để nói cho chúng ta biết, trên đời không có bức tường nào không lọt gió." Cốc Trạch tổng kết: "Chuyện anh làm sớm muộn gì cũng bị người khác biết, đặc biệt là em, người trong cuộc."
Tổng kết xong, hắn lại hỏi: "Nói mau, anh còn bí mật nhỏ nào giấu em không? Chỉ là những mánh khóe mà em không biết thôi?"
Bách Thời Ngôn: "..."
Anh cảm thấy mình sắp bị Cốc Trạch lột một lớp da. Anh thẳng thắn nói: "Không nhớ ra được, đợi đến lúc nào đó sẽ nói."
"Xí." Cốc Trạch khinh bỉ Bách Thời Ngôn một phen. Đúng là một kẻ thâm hiểm.
Bách Thời Ngôn lại im lặng ôm Cốc Trạch một lúc, rồi hỏi: "Trước đó em nói ba người yêu là chuyện gì vậy, sao lại có ba người yêu?"
"Chuyện này phải hỏi các anh chứ." Cốc Trạch bĩu môi: "Nghe nói bác sĩ đối mặt với cám dỗ rất lớn. Dù sao thì nghề bác sĩ gặp gỡ những cô gái trẻ đẹp hoặc những chàng trai trẻ trung, tràn đầy sức sống là rất cao. Chẳng phải phòng anh thường xuyên có thực tập sinh hay y tá nam nữ trẻ tuổi sao? Người yêu đầu tiên là bạn học thì dễ hiểu, vì mọi người vẫn còn ở trường, cùng nhau học tập. Sau đó, khi đi làm vài năm, lên chức trưởng hoặc phó khoa, nhìn thấy những thân thể trẻ trung, tràn đầy sức sống, thì lại nảy sinh tình cảm, người yêu thứ hai liền trở thành y tá. Sau đó, khi đã trung niên, gặp gỡ những sinh viên y khoa xinh đẹp, thì lại bắt đầu người yêu thứ ba."
Cốc Trạch nói một cách rõ ràng, mạch lạc, khiến Bách Thời Ngôn nghe mà chóng mặt.
Bách Thời Ngôn đặc biệt không nói nên lời: "Người nói những câu này có lẽ đã hiểu lầm về áp lực cuộc sống của ngành này."
Cốc Trạch: "Nói sao?"
"Các đồng nghiệp của anh không ai như em nói cả."
Cốc Trạch thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra em cũng chỉ xem họ đùa giỡn thôi, không có coi là thật. Nhưng anh nói cho em biết đi, anh có phải là như vậy không? Thân phận của em, có thể coi là bạn học không?"
Bách Thời Ngôn xoa xoa thái dương, cảm thấy rất đau đầu: "Tại sao anh lại phải trả lời câu hỏi như vậy?"
Những câu hỏi như thế này thực sự rất nhàm chán, làm như anh là một kẻ háo sắc vậy.
"Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành." Cốc Trạch hoàn toàn buông thả, thậm chí như một con công đã chiến thắng, toàn thân lông đều dựng lên: "Bác sĩ Bách, tâm trí của anh rất không trong sáng đâu."
Bách Thời Ngôn: "..."
Anh cúi xuống nhìn Cốc Trạch trong lòng, nhìn một lúc, rồi khẽ nói: "Anh không có vợ."
Cốc Trạch không hiểu câu nói này có ý nghĩa gì.
"Tương lai cũng chỉ có thể có chồng."
Nói xong, anh trực tiếp đẩy Cốc Trạch xuống, đứng dậy lấy áo khoác đang treo ở cửa: "Đi thôi."
Chồng...
Chồng...
CHỒNG!!!
Cốc Trạch cả người như đang trong trạng thái hưng phấn, chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe được từ này từ miệng Bách Thời Ngôn. Bách Thời Ngôn đã gọi hắn là "chồng", gọi rồi, hắn không nghe nhầm, không nghe nhầm, không nghe nhầm, Bách Thời Ngôn thực sự đã gọi hắn là chồng!
Đáng ghét, tại sao lúc đó hắn không bật chế độ ghi âm, nếu không thì đã có thể ghi lại khoảnh khắc ngàn năm có một này.
Hắn nhanh chóng mở ghi âm điện thoại, chạy đến trước mặt Bách Thời Ngôn và nói: "Anh gọi lại lần nữa đi."
"Gọi gì?"
"Gọi chồng."
"Ừm."
Cốc Trạch: "...?"
Vài giây sau, hắn mới phản ứng lại. Hắn bị chơi khăm rồi!
Khốn kiếp, Bách Thời Ngôn lại thâm sâu như thế.
Hắn tức không chịu được, nhưng biết chắc bây giờ không thể nào bắt Bách Thời Ngôn gọi lại được. Hắn đành giận dữ tắt ghi âm và hỏi: "Anh học thói xấu đó từ khi nào vậy?"
"Gần đèn thì sáng, gần mực thì đen."
Cốc Trạch: "...Thôi rồi."
Sao hắn lại có cảm giác không thể nói lại Bách Thời Ngôn nhỉ.
Đột nhiên hắn thấy Bách Thời Ngôn trước đây thật tốt. Trầm lặng ít nói, nói gì cũng không phản bác, đúng là một hũ nút. Kết quả bây giờ lại học nói, trở nên hoạt ngôn, ngược lại hắn lại không biết phải làm sao.
Kẻ địch vẫn đang tiến bộ, còn ta thì dậm chân tại chỗ.
Hắn ngồi trong xe hỏi Bách Thời Ngôn: "Rốt cuộc em là chu hay là mặc?"
Bách Thời Ngôn nghe xong thì bật cười: "Tự em cảm thấy thế nào?"
"Em là người tốt." Cốc Trạch tự dán mác người tốt cho mình trước.
Hắn vừa nói vừa cảm thấy buồn cười: "Hay là khi nào tìm người chơi trò Ma sói đi."
"Cần phải tập hợp người." Bách Thời Ngôn không chơi những trò này: "Nếu em muốn thì chúng ta tìm cơ hội."
"Tập hợp người chắc khó lắm." Cốc Trạch cân nhắc: "Vậy thì chơi online đi, mọi người mở phòng, phân vai gì đó."
Hắn vừa nói vừa lên kế hoạch.
Xe rất nhanh đã về đến nhà. Lúc về đến nhà, Cốc Trạch đang xem vé máy bay.
Hắn hỏi: "Bệnh viện của các anh đặt vé máy bay à, hay tự đặt rồi bệnh viện chi trả hoặc là tự trả luôn?"
"Tự trả." Bách Thời Ngôn không chút do dự: "Anh không muốn ngồi khoang phổ thông."
Cốc Trạch: "...Bệnh viện của các anh cũng tiết kiệm chi phí thật."
Về đến nhà, Bách Thời Ngôn trực tiếp đặt vé máy bay mà Cốc Trạch đã do dự rất lâu. Anh chọn những chuyến bay có thời gian thoải mái nhất, đều là bay thẳng, cất cánh và hạ cánh vào ban ngày theo giờ địa phương, không quá cảnh.
Đặt vé xong, Cốc Trạch hỏi Bách Thời Ngôn: "Thuốc thông dụng đã chuẩn bị chưa?"
Bách Thời Ngôn gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."
Cốc Trạch tò mò hỏi: "Anh đã chuẩn bị những gì?"
"...Đều chuẩn bị xong rồi."
"Để em xem thử." Hắn vừa nói vừa đi vào phòng Bách Thời Ngôn, nghĩ rằng xem hộp thuốc thì có gì đâu. Hộp thuốc được đặt trên bàn làm việc trong phòng Bách Thời Ngôn. Hắn đi đến và mở ra xem. Bên trong thực sự có những loại thuốc thông dụng như thuốc cảm, hạ sốt, giảm đau, thuốc cầm tiêu chảy... Ngoài ra còn có mấy chai, mấy hộp...
Những thứ có thể làm chất bôi trơn và những thứ để dùng bên ngoài chất bôi trơn.
Khốn kiếp, mấy thứ này sao lại xuất hiện ở đây?
Cốc Trạch cảm thấy cả người không ổn. Tâm cơ của Bách Thời Ngôn rõ ràng quá rồi.
Hắn nhìn Bách Thời Ngôn với vẻ mặt rối bời. Thấy đối phương mặt không đổi sắc đi đến đóng hộp thuốc lại, sau đó giải thích: "Anh sợ em dùng không quen nhãn hiệu khác, nên mua nhiều một chút."
Cốc Trạch: "..."
Này đồ khốn kiếp đã mua đủ mọi thứ, hắn còn mạng không?
Không biết có phải vì đã kiêng cữ quá lâu, Cốc Trạch đã quên rằng sau khi họ ra nước ngoài, cũng sắp đến lúc có thể làm chuyện đó rồi.
"Anh chắc chắn... đến lúc đó có thể chứ?"
"Lần trước anh đã xem lại tình trạng hồi phục." Bách Thời Ngôn trả lời; "Phẫu thuật nửa năm sau thì có thể được."
"Thật sự chắc chắn chứ?"
Bách Thời Ngôn nheo mắt, vẻ mặt không được vui cho lắm: "Em nghĩ anh sẽ lấy chuyện như vậy ra đùa sao?"
"...Cũng phải."