- Trang chủ
- Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
- Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
Truyện: Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng
Tác giả: Thải Vân Quy
- Chương 1: Giải phẫu
- Chương 2: Sau phẫu thuật (1)
- Chương 3: Sau phẫu thuật (2)
- Chương 4: Xuất viện
- Chương 5: Ở chung
- Chương 6: Tôi không ngờ cậu lại thích để lại dấu vết trong nhà bạn trai cũ...
- Chương 7: Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với Bách Thời Ngôn... đâu.
- Chương 8: Đây là thuốc giảm sưng bác sĩ Bách bảo tôi mang đến cho anh
- Chương 9: Ăn cơm
- Chương 10: Tấm gương vỡ nát được ghép lại rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vết nứt
- Chương 11: Đi cắt bao quy đầu à?
- Chương 12: Đến chậm một chút, thì cậu 'ăn vụng' mất rồi
- Chương 13: Thật đẹp trai
- Chương 14: Hồi còn yêu nhau còn không sợ, giờ chia tay rồi thì sợ cái gì chứ
- Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi
- Chương 16: Lần thứ hai động lòng trước bạn trai cũ là cảm giác thế nào?
- Chương 17: Sự khác biệt rõ ràng này khiến hắn nhất thời có chút đau lòng
- Chương 18: Có hay không
- Chương 19: Người hắn yêu ... vẫn luôn là Bách Thời Ngôn
- Chương 20: Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh
- Chương 21: Điều này làm sao hắn có thể giữ được hình tượng
- Chương 22: Chỗ từng dùng qua thì động dao kéo, chỗ từng liếm qua thì đặt ống
- Chương 23: Hiện tại hắn cũng chỉ xứng dùng loại nhỏ như vậy thôi
- Chương 24: Tốt lắm, vậy thì là nhìn hắn không vừa mắt rồi
- Chương 25: Sao gia đình anh bây giờ cho phép anh tìm người cùng giới rồi à?
- Chương 26: Năm đó tại sao Bách Thời Ngôn lại kiên quyết như vậy?
- Chương 27: Vậy thì... chủ động theo đuổi thử xem sao?
- Chương 28: Sao lại có cảm giác như bị người ta bịt miệng và làm gì đó vậy
- Chương 29: Hắn đã mất hết thể diện trước mặt Bách Thời Ngôn lần thứ N rồi
- Chương 30: Dù sao đây là lần đầu làm chuyện quyến rũ bạn trai cũ như vậy
- Chương 31: Cẩn thận bị lừa tình
- Chương 32: Hoa cúc vẫn rất quan trọng, đây thực sự là anh cả của hắn
- Chương 33: Bách Thời Ngôn, sẽ không phải vì công việc quá bận mà bị yếu sinh lý
- Chương 34: Có lẽ thật sự là... không có cảm giác, không có duyên phận rồi
- Chương 35: Nói trắng ra, hắn chính là không đủ tự tin vào việc họ quay lại
- Chương 36: Sống lưng của em rất tốt để chọc dò tủy sống
- Chương 37: Một tấm gương một khi đã vỡ, quá trình hàn gắn lại phải rất...
- Chương 38: Thế nên đôi khi hắn cũng không mong Tết đến...
- Chương 39: Anh lại giống như một con mãnh thú nóng nảy, không được thỏa mãn
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo...
- Chương 43: Tim hắn giật mình, một linh cảm chẳng lành bất chợt dâng lên
- Chương 44: Thực ra, anh cũng không có nhiều cảm giác an toàn
- Chương 45: Sau khi gặp lại, có phải anh đã cómưu đồ từ lâu với em rồi?
- Chương 46: Hơn nữa, khi ở bên cạnh cậu, tôi cảm thấy rất yên tâm
- Chương 47: Bách, em tìm được vài đồ chơi rồi, chúng ta cùng chọn nhé...
- Chương 48: Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?
- Chương 49: hắn bây giờ đến chuyện "ấy" còn không làm được
- Chương 50: Anh chỉ là rất sợ hãi, sợ em lại muốn chia tay với anh
- Chương 51: Không nghe lời sẽ trừng phạt em
- Chương 52: Tối qua ăn một 'món ăn thêm', không cẩn thận làm bẩn ga giường
- Chương 53: Mấy tháng rồi, chỉ có một lần...
- Chương 54: Nếu cắt bỏ khối u, thì sẽ chụp ảnh khối u
- Chương 55: Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng sẽ không buông đâu
- Chương 56: Mai chúng ta phải đi chơi, anh không thể vắt kiệt em như vậy được
- Chương 57: Vậy... sau này anh có bị mãn kinh không?
- Chương 58: Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm bố thật khó
- Chương 59: Mọi hành động khiêu khích mà không có s/e/x làm tiền đề thì đều...
- Chương 60: Đừng xúc phạm nhân cách của em, em là loại người đó sao?
- Chương 61: Hay cậu thử mắng cậu ấy một trận xem có phản ứng gì không
- Chương 62: Hay chúng ta chia tay một lần nữa, để em làm người yêu thứ ba đi
- Chương 63: Bởi vì anh đã thèm khát em từ khi em còn chưa trưởng thành
- Chương 64: Sao em lại chiến tranh lạnh với anh?
- Chương 65: Kẻ gây chuyện thì ngủ say như chết, còn hắn thì lửng lơ
- Chương 66: Anh vẫn còn nhớ ai đó tối qua đã nói từ thể xác đến tinh thần đều
- Chương 67: Bây giờ hắn rất cảm ơn Bách Thời Ngôn đã cho hắn một gia đình
- Chương 68: Bách Thời Ngôn đã chú ý đến việc nếu mình tìm người yêu mới thì
- Chương 69: Miệng thì gọi đại gia, nhưng thân thể thì lại để anh dọn dẹp
- Chương 70: Sao vậy, lẽ nào anh không phải công sao?
- Chương 71: Nghe nói kìm nén lâu dễ bị viêm tuyến tiền liệt
- Chương 72: Tìm được một bác sĩ làm chồng vẫn có rất nhiều điều tốt, ngoại trừ
- Chương 73: Em có nghĩ đến việc là anh cưới em không?
- Chương 74: Cốc Trạch cảm thấy hắn hiện tại tuy rằng chưa công thành danh toại
- Chương 75: Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu
- Chương 76: Có lẽ chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cùng với cái kia
- Chương 77: Thật giống như sẽ bị làm đến mức rất thảm vậy
- Chương 78: Điều duy nhất Bách Thời Ngôn có khả năng cầu xin hắn, chính là cầu hôn
- Chương 79: À, nếu vợ đã có lòng như vậy, thì để vợ hầu hạ hắn đi
- Chương 80: hoảnh khắc đó, trong đầu Cốc Trạch không xuất hiện hình ảnh đại ca
- Chương 81: Mau đến cầu xin em, nếu không em sẽ tiêm và làm phẫu thuật cho anh
- Chương 82: Chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 83: Phiên ngoại [1]
- Chương 84: Phiên ngoại [2]
- Chương 85: Phiên ngoại [3]
- Chương 86: Phiên ngoại [4]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Bách Thời Ngôn nhìn Cốc Trạch vài giây, im lặng một lát rồi bất lực nói: "Xin lỗi thầy, tính cách em ấy luôn như vậy, thầy cứ coi như không nghe thấy gì ạ."
Giáo sư Lôi cười híp mắt, vẻ mặt như thể "tôi hiểu cả rồi": "Không sao, các thanh niên bây giờ thì thế. Phải chơi hết mình đấy, nhưng cũng nên chú ý đến sức khỏe, dù sao bạn Cốc đây mới phẫu thuật trĩ được vài tháng thôi mà."
Cốc Trạch: "..."
Hắn cảm giác giây phút này còn xấu hổ hơn cả lúc Bách Thời Ngôn cho hắn đặt ống thông tiểu. Bị chính thầy hướng dẫn của Bách Thời Ngôn nghe thấy chuyện này thì thật sự quá giới hạn rồi.
A a a a a! Lần thứ N hắn trải qua cảm giác "chết đi sống lại" vì xấu hổ. Hắn thực sự không dám quay lại văn phòng tìm Bách Thời Ngôn, không biết phải đối mặt với Giáo sư Lôi thế nào.
Trớ trêu thay, sau khi Giáo sư Lôi dọn dẹp xong tài liệu ở góc phòng, ông còn nói: "Bạn Cốc không cần ngại đâu, những chuyện này tôi đã thấy nhiều rồi. Làm ở bệnh viện bao năm, chuyện kỳ lạ nào cũng gặp. Các cậu chơi như vậy đã là tiết chế lắm rồi."
Cốc Trạch thật sự không muốn nói thêm gì nữa. Hắn không chỉ đơn thuần là xấu hổ, hắn thậm chí còn muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Em biết rồi ạ." Chỉ có Bách Thời Ngôn rất bình tĩnh tiếp tục trò chuyện với Giáo sư Lôi: "Thầy ơi, em đi trước đây, thầy cũng về sớm nhé."
Giây phút đó, Cốc Trạch muốn bày tỏ lòng kính trọng tột cùng với Bách Thời Ngôn. Trời ơi, tình huống đó mà anh ấy vẫn có thể tiếp tục trò chuyện được, nội tâm phải mạnh mẽ đến mức nào, hay nói cách khác là mặt phải dày đến mức nào.
Bách Thời Ngôn nhanh chóng kéo Cốc Trạch rời đi. Hai người đi thẳng ra bãi đỗ xe, rất ăn ý không nhắc lại chuyện đồ chơi nữa. Ngồi trong xe, Cốc Trạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi tình huống xấu hổ chết người đó.
Hắn không nhịn được đưa tay sờ vào mặt Bách Thời Ngôn. Bách Thời Ngôn giận dỗi hỏi: "Làm gì đấy?"
Cốc Trạch với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em chỉ muốn xem da mặt anh dày đến mức nào thôi." Vừa nãy trong tình huống đó mà anh ấy vẫn có thể tiếp tục nói chuyện được.
Bách Thời Ngôn đáp lại bằng cách gạt tay Cốc Trạch ra, giận đến mức không nói nên lời: "Em có thể nói chuyện bình thường được không?"
Cốc Trạch vừa chột dạ vừa ngượng ngùng nói: "Lúc vào văn phòng em thật sự không thấy ai khác nên mới nói thẳng. Dù sao thì chuyện đó... khụ khụ, cũng là một vấn đề cấp bách cần giải quyết giữa chúng ta mà."
Bách Thời Ngôn chỉ cảm thấy đau đầu. Chuyện như vậy thì có thể làm sao? Anh cũng bất lực thôi, chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn nội tâm tan vỡ đến mức nào thì chỉ có mình anh biết.
"Lần sau có chuyện như vậy thì phải chắc chắn không có ai xung quanh."
Cốc Trạch trả lời ngay: "Anh yên tâm, lần sau em tuyệt đối không nói ở nơi công cộng nữa. Về nhà rồi chúng ta nói chuyện."
Không biết tại sao, lần này Bách Thời Ngôn không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói: "Về nhà thôi."
Hai người cùng về nhà. Cốc Trạch tự giác không dám nhắc lại chuyện vừa nãy, yên lặng đứng một bên nghĩ xem có thể làm gì để Bách Thời Ngôn vui và chuộc lỗi.
Gần đây Bách Thời Ngôn đã bảo hắn làm gì nhỉ? Hắn sẽ làm hết, nghe lời là cách tốt nhất để an ủi đối phương.
À, đúng rồi, Bách Thời Ngôn bảo hắn tập Kegel, mỗi ngày 50 lần.
Hắn quyết định tập ngay. Không chỉ 50 lần, hắn sẽ tập 100 lần mỗi ngày, gấp đôi để đạt hiệu quả tốt hơn, phòng ngừa tái phát. Hắn lấy điện thoại ra, tìm kiếm các bài tập, sau đó đứng im một chỗ và bắt đầu tập.
Đến khi Bách Thời Ngôn dọn dẹp đồ đạc xong, kiểm tra tủ lạnh để chuẩn bị nấu cơm, quay đầu lại thì thấy Cốc Trạch đang đứng im. Bách Thời Ngôn: "...Em đang làm gì vậy, bị phạt đứng à?"
"Không." Cốc Trạch đứng nghiêm túc, giọng nói ngắt quãng: "Em đang tập... Kegel..."
"Cố lên... kiên trì..."
Bách Thời Ngôn: "..."
Anh đi thẳng vào bếp nấu cơm.
Buổi tối hôm đó, Cốc Trạch cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao hắn lại bồn chồn đến vậy...
Cuối cùng thì bài tập Kegel này dùng để làm gì? Hắn cảm giác mình như đang lên cơn vậy.
Thực ra, khi tập Kegel hắn đã cảm nhận được một chút, nhưng lúc đó không quá để ý. Hơn nữa, việc vận động giúp máu lưu thông, dễ hưng phấn nên hắn không nghĩ nhiều. Sau bữa tối, hắn cũng dần quên chuyện này.
Nhưng hiện tại, đêm đã khuya, người đã ngủ yên... Khụ khụ, có lẽ không hợp lắm. Hắn vẫn nên nhịn một chút thì hơn.
...
Lâm Lâm Chi nhanh chóng xuất viện và không có hiện tượng tụ máu nội sọ nào. Thứ sáu, Cốc Trạch còn gặp Lâm Lâm Chi ở phòng thí nghiệm. Lâm Lâm Chi trông có vẻ khác trước, nụ cười hiền hơn và dễ gần hơn.
Cốc Trạch không hỏi nhiều, chỉ nói ngắn gọn: "Chúc mừng cậu xuất viện."
Lâm Lâm Chi cười: "Cảm ơn."
Nói chuyện xong với Lâm Lâm Chi, Cốc Trạch lại nhắn tin cho Bách Thời Ngôn. Nếu Bách Thời Ngôn không trực hay không lên phòng mổ, tin nhắn sẽ được trả lời rất đúng giờ.
Trạch: "Hôm nay anh có thấy thầy Lôi không?"
Bách: "?"
Trạch: "Chỉ muốn hỏi cảm nhận của anh thôi, thầy Lôi có hỏi han gì không? Em thấy mấy người lớn tuổi thỉnh thoảng cũng thích buôn chuyện của người trẻ."
Bách: "."
Trạch: "Rốt cuộc là thế nào?"
Cốc Trạch thực ra rất quan tâm đến việc Bách Thời Ngôn sẽ đối mặt với thầy hướng dẫn của mình như thế nào, dù sao nói đến chuyện đồ chơi trước mặt thầy giáo vẫn hơi quá đáng.
Bách: "Không có gì."
Trạch: "Ý anh là gì?"
Bách: "Trong bệnh viện, những chuyện này thấy nhiều rồi."
Cốc Trạch suy nghĩ một lúc, rồi nhắn lại: "Ý anh là đồ chơi chỉ là chuyện nhỏ thôi à?"
Bách: "Làm ở phòng cấp cứu lâu, chuyện gì cũng gặp."
Cốc Trạch đột nhiên có cảm giác Bách Thời Ngôn là người đã trải đời, còn hắn là một thằng nhà quê không có kiến thức. Hắn tò mò hỏi: "Anh đã gặp những chuyện gì rồi?"
Bách: "Khi anh còn là bác sĩ nội trú, đã gặp cả trường hợp hút m* t** quá liều phải cấp cứu."
Cốc Trạch nhìn tin nhắn và hít một hơi lạnh. Chuyện gì thế này, còn có vụ đó nữa à?
Trạch: "Nghe đáng sợ quá."
Bách: "Bên khoa tiêu hóa, có trường hợp dùng đũa để th* d*m gây tắc nghẽn."
Cốc Trạch trợn tròn mắt. Đây thực sự là một phương thức mà hắn chưa từng nghĩ đến. Tại sao lại là đũa chứ... Hắn còn cảm thấy dùng vòi sen của khách sạn nghe còn có vẻ đáng tin hơn.
Hắn chỉ có thể nhắn lại: "Trên thế giới này, những người sống liều nhiều thật."
Bách: "Rất nhiều tình huống cấp cứu, chỉ có em không nghĩ đến, chứ không gì là không thể xảy ra."
Trạch: "Vậy chắc đó là cái gọi là thế giới vĩ đại, không gì là không có."
Trạch: "À, nghe nói phòng cấp cứu nhiều chuyện phiếm lắm, anh có nghe được chuyện gì không?"
Bách: "."
Trạch: "Rốt cuộc là có hay không? Kể cho em nghe với, em tò mò lắm. Anh đừng nói tên thật, cứ bịa đại một cái tên cũng được mà. Chuyện này không liên quan đến mấy quy định bảo mật của bác sĩ các anh đâu nhỉ."
Bách: "Đang bận."
Trạch: "À."
Bách: "...Buổi trưa kể."
Trạch: "Cảm ơn anh, bắn tim!"
Cốc Trạch hài lòng, tiếp tục cày bừa, đợi đến trưa để nghe chuyện phiếm. Ban ngày, hắn và Bách Thời Ngôn thường không gặp nhau vì cả hai đều bận, hắn bận ở trường. Bách Thời Ngôn bận đi làm. Ban ngày họ chỉ nhắn tin. Nhưng vì hôm nay Cốc Trạch đột nhiên nổi hứng muốn nghe chuyện phiếm, họ hẹn nhau ăn trưa ở một quán ăn Nhật Bản nằm giữa bệnh viện và trường học. Cốc Trạch bây giờ chỉ có thể ăn những món khá thanh đạm.
Sau khi gọi món xong, Cốc Trạch chống cằm, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Bách Thời Ngôn, thúc giục anh kể chuyện.
Bách Thời Ngôn: "..." Anh cố gắng nhớ lại những chuyện trong sự nghiệp làm bác sĩ của mình, những chuyện có thể gọi là chuyện phiếm trong phòng cấp cứu.
"Anh rất ít khi quan tâm đến mấy chuyện phiếm này." Bách Thời Ngôn chỉ nói: "Nhưng anh đã nhìn thấy hoặc nghe nói về rất nhiều bệnh tình kỳ lạ, không thể tin được, do những hành vi kỳ quặc gây ra, và cũng có rất nhiều bệnh nhân kỳ lạ."
Cốc Trạch hỏi: "Ví dụ như?"
"Bên khoa tiêu hóa đã từng tiếp nhận một bệnh nhân ăn táo mà không nhổ hạt, sau đó hạt táo đã đâm thủng trực tràng, phải phẫu thuật."
Cốc Trạch mắt chữ A mồm chữ O. Câu chuyện này cũng giống như câu chuyện về chiếc đũa, đúng là người kỳ quái nào cũng có.
"Sao những chuyện phiếm này đều là bên khoa tiêu hóa vậy? Phòng của anh không có chuyện gì à?"
"Phòng anh chủ yếu tiếp nhận những ca cấp cứu nguy kịch, thấy nhiều nhất là lòng người và những bệnh nhân không tin tưởng bác sĩ."
"Những bệnh nhân không tin tưởng bác sĩ là như thế nào?" Cốc Trạch hỏi. "Thật sự có nhiều người cảm thấy mình giỏi hơn cả bác sĩ đã học mười năm y thuật sao?"
Bách Thời Ngôn kể lại chuyện đã gặp sáu tháng trước.
"Sáu tháng trước ở phòng cấp cứu, một cụ bà bảy mươi tuổi đến khám, nói bị đau đầu do cao huyết áp mấy ngày rồi. Bà tự chẩn đoán là não úng thủy, yêu cầu anh truyền nước để giảm triệu chứng. Anh đề nghị chụp CT để loại trừ khả năng xuất huyết não, nhưng bà không đồng ý. Bà nghĩ anh lừa tiền để bà phải chiếu xạ, và cứ khăng khăng đòi truyền nước." Bách Thời Ngôn kể lại chuyện này với giọng điệu rất bình tĩnh: "Bọn anh không thống nhất được, bà ấy cho rằng anh là lang băm và rời khỏi phòng cấp cứu."
"À, rồi sao nữa?"
"Ba ngày sau, một đồng nghiệp khác trong tổ cấp cứu phụ trách, bà ấy bị xuất huyết não và được đưa đến cấp cứu, nhưng đã không cứu được."
Cốc Trạch thật sự không biết nên nói gì. Khi xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều rất bất lực.
"Trước đây có một bệnh nhân do anh phụ trách, tình trạng không tốt, nhịp tim và độ bão hòa oxy trong máu đều giảm. Đáng lẽ phải cấp cứu ngay lập tức. Nhưng người nhà bệnh nhân vừa rung chuông gọi y tá, vừa rút ống thở của bệnh nhân ra và ấn huyệt nhân trung."
Cốc Trạch chết lặng: "Trời, trong truyền thuyết rút ống là rút như thế này sao?"
"Ở phòng ngoại thần kinh, đặc biệt là trong ICU, anh đã thấy nhiều chuyện hơn nữa." Bách Thời Ngôn giọng có chút mỉa mai: "Ví dụ như, người nhà bệnh nhân một giây trước còn khóc lóc thảm thiết trước mặt người thân, giây sau khi trao đổi tình hình với chúng tôi lại nói muốn điều trị bảo thủ, càng ít tiền càng tốt."
"Cũng có nhiều người, vừa thấy bệnh nhân qua đời đã công khai bàn luận về chia tài sản ngay trong ICU."
Cốc Trạch: "..."
Những chuyện này nghe thật nghẹt thở, chẳng trách người ta nói vào ICU phải có một trái tim mạnh mẽ. Một người bi quan như hắn nghe xong càng thấy chán nản hơn. Lúc này, hắn thậm chí cảm thấy việc hôn hít có ích gì, đến cuối cùng mọi người quan tâm vẫn chỉ là tiền.
Hắn thở dài: "Nói chuyện khác đi." Hắn có chút hối hận vì đã bảo Bách Thời Ngôn kể những chuyện này. Hắn nghe không dễ chịu, còn Bách Thời Ngôn khi kể lại cũng là một lần tổn thương nữa.
"Em cảm thấy khoa tiêu hóa sao mà nhiều chuyện phiếm vậy. Có phải vì... khụ khụ, những người chơi bạo nhất thường lại làm những chuyện đó với cơ thể của mình không?"
Lúc này, salad và sushi đã được mang ra. Bách Thời Ngôn ra hiệu Cốc Trạch ăn, vừa ăn vừa nói: "Bác sĩ khoa tiêu hóa đã từng nói với anh, khám bệnh nhiều, chỉ cần liếc mắt là có thể phán đoán bệnh nhân là người như thế nào."
Cốc Trạch bỗng nghĩ đến bản thân: "Vậy bác sĩ khám cho em lúc đó có phải cũng nhìn ra rồi không?"
Bách Thời Ngôn không phủ nhận điều này.
"Bác sĩ khoa tiêu hóa có thể sẽ hỏi nguyên nhân bệnh sao?"
Bách Thời Ngôn trả lời: "Đa số họ chỉ hỏi về tiền sử bệnh và triệu chứng, vì nhiều nguyên nhân bệnh bác sĩ đều có thể nhìn ra được."
Cốc Trạch nhớ lại những gì bác sĩ đã hỏi mình.
"Nhưng bác sĩ của em đã hỏi tại sao bệnh trĩ của em lại đột nhiên nặng hơn..." Hắn cho rằng ai cũng sẽ hỏi.
Khi nói câu này, hắn theo bản năng nhìn Bách Thời Ngôn. Bách Thời Ngôn không biết tại sao lại đột nhiên im lặng. Cốc Trạch cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, từ từ phân tích toàn bộ sự việc: "Anh có vẻ quen với bác sĩ đã khám cho em."
Bách Thời Ngôn: "Ăn cơm đi."
Cốc Trạch không muốn ăn nữa, hắn chỉ muốn làm rõ chuyện này. Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt Bách Thời Ngôn, chậm rãi hỏi: "Có phải anh đã bảo bác sĩ đó hỏi không?"
Bách Thời Ngôn cúi đầu, im lặng ăn. Nhưng Cốc Trạch lại cười. Hắn hiểu Bách Thời Ngôn rất rõ. Bách Thời Ngôn sẽ không lừa hắn. Nếu không muốn trả lời một câu hỏi, anh thường sẽ lảng tránh, nhìn trái nhìn phải, hoặc đơn giản là trả lời một cách khéo léo. Vẻ mặt này của Bách Thời Ngôn rõ ràng là đang lảng tránh. Vậy thì câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
"Là anh đã bảo bác sĩ hỏi." Cốc Trạch khẳng định: "Lúc đó tại sao anh lại bảo bác sĩ hỏi chuyện này?"
Hắn nói, lại nghĩ đến người ở giường bên cạnh: "Anh sợ em chơi quá đà nên mới vào viện à?" Hắn chợt nhận ra, nguyên nhân của bệnh trĩ có thể phản ánh đời sống t*nh d*c của hắn.