- Trang chủ
- Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
- Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa
Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa
Truyện: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Tác giả: Phô Mai Sầu Riêng
- Chương 1: Xuyên Sách
- Chương 2: Bị Đè Lên
- Chương 3: Mang trái cây vào phòng
- Chương 4: Kinh Diễm
- Chương 5: Vào Phòng
- Chương 6: Bùi Giác
- Chương 7: Đụng Trúng Ôn Thiệu Hàn
- Chương 8: Đưa Sữa Cho Bùi Giác
- Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác
- Chương 10: D*c V*ng Chiếm Hữu
- Chương 11: Bị Nhốt Trong Phòng Vẽ Cùng Với Thẩm Yến Lễ
- Chương 12: Tê Dại
- Chương 13: Đầy đặn
- Chương 14: Răn đe
- Chương 15: Không Thể Rời Mắt Khỏi Cô
- Chương 16: Chính là cô
- Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi
- Chương 18: Khăn tắm
- Chương 19: Dạ tiệc
- Chương 20: Bị Để Mắt
- Chương 21: Dòm ngó
- Chương 22: Văn Tấn Sở
- Chương 23: Có hối hận không?
- Chương 24: Cảm giác ấm nóng
- Chương 25: Nhìn chằm chằm cô ấy
- Chương 26: Kỳ Nghỉ
- Chương 27: Không thể rời mắt
- Chương 28: Không biết phải làm sao
- Chương 29: Như bị điện giật
- Chương 30: Lòng khẽ rung động
- Chương 31: Kiềm Chế
- Chương 32: Mặt Nóng Bừng
- Chương 33: “Tôi muốn thử xem”
- Chương 34: Một Ánh Nhìn Đã Say Đắm
- Chương 35: U Tối Khó Lường
- Chương 36: “Làm bạn gái của tôi.”
- Chương 37: Tai nóng ran
- Chương 38: Nắm lấy cổ tay cô
- Chương 39: U Tối
- Chương 40: Áp Sát
- Chương 41: Ôm lấy cô
- Chương 42: "Cô ấy đang ở đâu?"
- Chương 43: Va chạm
- Chương 44: Eo mềm
- Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
- Chương 46: Khó Lường
- Chương 47: Nắm lấy
- Chương 48: Mộng Cảnh
- Chương 49: Không Phân Rõ
- Chương 50: Chiếm Làm Của Riêng Trước Đã
- Chương 51: Phòng Tắm
- Chương 52: Bá Đạo
- Chương 53: Cân Nhắc Thế Nào Rồi?
- Chương 54: Em đi cùng luôn đi
- Chương 55: Góc Khuất
- Chương 56: Không Dám Đem Cơm Vào Phòng
- Chương 57: U Tối
- Chương 58: Đoạt Lấy Cô
- Chương 59: Ràng Buộc
- Chương 60: Theo ý em
- Chương 61: Món Quà
- Chương 62: Phần Thưởng
- Chương 63: Đối Phó
- Chương 64: Cực Hạn
- Chương 65: Về Nước
- Chương 66: Nhanh Nhẹn
- Chương 67: Không Phải Là Anh Ấy
- Chương 68: Thẻ đen
- Chương 69: Đỡ lấy cô
- Chương 70: Trong mơ
- Chương 71: Tâm tư nhỏ
- Chương 72: Màn Mưa
- Chương 73: Mịn màng
- Chương 74: Suy nghĩ
- Chương 75: Tấn công
- Chương 76: Quyết định
- Chương 77: Không Yên Ổn
- Chương 78: Rời Đi
- Chương 79: Cô ấy nghỉ việc rồi
- Chương 80: Công việc
- Chương 81: Nói chuyện rõ ràng
- Chương 82: Đứng ngồi không yên
- Chương 83: Sự Thật
- Chương 84: Phó Hi tìm đến
- Chương 85: Chuyển nhà
- Chương 86: Trông quen mắt
- Chương 87: Công việc mới
- Chương 88: Tiệc Liên Hoan
- Chương 89: Ngụy trang
- Chương 90: Khoảng trống
- Chương 91: Anh từng gặp cô ấy chưa?
- Chương 92: Thông báo
- Chương 93: Cô đang sợ tôi sao?
- Chương 94: Hỏi đường
- Chương 95: “Tôi nhớ ra em rồi”
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: “Em có thể có”
- Chương 98: Được khen
- Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa
- Chương 100: Đã Nghĩ Kỹ Rồi
- Chương 101: Hẹn hò
- Chương 102: Bên Nhau
- Chương 103: Trông Có Vẻ Quen Mắt
- Chương 104: Tạp Niệm
- Chương 105: Chôn Vùi Trong Tro Bụi
- Chương 106: Dạ Hội
- Chương 107: Ngăn Lại
- Chương 108: Một đoạn tình cảm
- Chương 109: Không Thể Nào
- Chương 110: Mất Kiểm Soát
- Chương 111: Hôn Lễ
- Chương 112: Siết Đỏ
- Chương 113: Ám Chỉ
- Chương 114: Rõ Ràng
- Chương 115: Phỏng vấn
- Chương 116: Tiệc Tất Niên
- Chương 117: Gây Chú Ý
- Chương 118: Trong Xe
- Chương 119: Học Tập
- Chương 120: Dùng bữa
- Chương 121: Không ngờ tới
- Chương 122: Hoảng loạn
- Chương 123: Chi tiết
- Chương 124: Nhớ em
- Chương 125: Dũng khí
- Chương 126: Yêu thương
- Chương 127: Hạnh phúc viên mãn
- Chương 128: Phiên ngoại của Phó Hi (1)
- Chương 129: Phiên ngoại của Phó Hi (2)
- Chương 130: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (1)
- Chương 131: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (2)
- Chương 132: Đại kết cục
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Đường Điềm muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa, Phó Hi xách hai túi lớn đồ đạc lần đầu tiên bước vào trong nhà. Anh đảo mắt nhìn quanh, bố trí không gian trông thật tươi mới.
Mở tủ lạnh ra, anh bắt đầu giúp cô cất những thứ trong túi vào bên trong, dáng vẻ chẳng khác gì một nam chủ nhân chính hiệu.
Bị cô đẩy ra ngoài, anh tận hưởng cái "đãi ngộ" bị cô xô đẩy ra tận cửa, vẻ mặt nửa cười nửa không khi được cô chủ động tiếp xúc cơ thể.
“Anh ra ngoài đi…”
Phó Hi bị đẩy ra ngoài sân, Đường Điềm vội vàng đóng sầm cửa lại, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.
Sau ngày hôm đó, Đường Điềm càng tránh né anh kỹ hơn. Dù có chạm mặt, cô cũng sẽ lập tức tránh đi.
Anh dùng một số điện thoại khác gọi cho cô, nhắn tin cho cô. Ban đầu cô không biết đó là Phó Hi, đến khi nghe thấy giọng anh qua điện thoại thì vội vàng cúp máy.
Nhưng cô không chặn số anh, vì nếu chặn rồi thì anh lại dùng số mới, không cần thiết.
Chớp mắt đã hơn hai mươi ngày trôi qua, Đường Điềm vẫn đang né tránh Phó Hi, giữa họ không có tiến triển gì thêm.
Chỉ cần gặp anh, cô liền như thỏ nhỏ chạy về viện, đóng chặt cổng lại.
Đường Điềm nghĩ chắc anh sắp từ bỏ việc theo đuổi mình rồi, lại càng kiên quyết không gặp anh.
Phó Hi cũng không vội tìm cô, mỗi lần thấy cô bỏ chạy cũng không đuổi theo.
Một tuần sau, Đường Điềm đứng bên cửa sổ, thầm nghĩ: Phó Hi chắc đã rời đi rồi nhỉ?
Anh đặt phòng chỉ đến ngày kia là hết hạn, hôm qua không thấy bóng dáng đâu, sáng nay cũng không thấy.
Chủ nhà gõ cửa sân trong trạng thái tiều tụy, Đường Điềm xuống mở cửa.
Chỉ mười mấy ngày không gặp mà sắc mặt cô đã kém đi rất nhiều. Cô mời chủ nhà vào trong trò chuyện.
Đường Điềm rót ly nước ấm đưa cho cô ấy. Chủ nhà nói: “Tiểu Điềm, ngôi nhà này có lẽ sắp không cho thuê được nữa rồi.”
Cô dịu dàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Chủ nhà định rao bán căn nhà này sao.
Chủ nhà thở dài một tiếng: “Nghe nói khu vực này sắp bị quy hoạch để xây sân golf, giá người ta đưa ra khá ổn, nhưng với chúng tôi thì mất nhiều hơn được.”
Đường Điềm bất ngờ với tin tức đột ngột này. Nơi này gần khu du lịch, lượng người qua lại không tệ, nếu phát triển thành sân golf, chắc chắn sẽ kèm theo một khách sạn lớn. Dự án như vậy chắc chắn không thể lỗ.
Chủ nhà lại thở dài lần nữa, không thể chấp nhận nổi tin này: “Chúng tôi sống dựa vào khu du lịch. Giờ đất đai và nhà cửa đều mất, thì đúng là ngồi ăn hết núi vàng…” Hơn nữa, nơi đây đầy ắp kỷ niệm, họ thật sự không nỡ.
Đường Điềm không biết nên an ủi cô ấy thế nào. Lúc này điều duy nhất cô có thể làm là lắng nghe.
Rồi lại nghe chủ nhà thì thầm đầy nghi hoặc: “Lúc trước họ nói khu này sẽ không quy hoạch gì hết nên chúng tôi mới xây nhà ở đây. Ai ngờ… đột nhiên lại có tin như vậy.”
Đường Điềm bất giác nghĩ đến Phó Hi, tim cô đập lệch một nhịp. Trong truyện, Phó Hi là người tính cách thất thường, không từ thủ đoạn nào…
Cô siết chặt hai tay, trong lòng rối bời. Chuyện này có phải là do Phó Hi đứng sau?
Khi chủ nhà rời đi, cô ấy nói nếu thông tin chính thức được xác nhận, sẽ báo trước cho cô để có thời gian dọn nhà, tiền đặt cọc cũng sẽ hoàn trả đầy đủ.
Đường Điềm nghe mà lòng nặng trĩu, đưa chị ra cửa. Một dáng người cao lớn bước ra từ chỗ râm mát, tiến đến trước cổng sân nhà cô.
“Phó tiên sinh vẫn còn ở đây sao?”
Dù tâm trạng có tệ mấy, bà chủ nhà khi thấy anh vẫn không giấu được vẻ vui mừng.
Phó Hi cười rạng rỡ, tuấn tú, nói chuyện đôi câu với chị ấy.
Giữa trưa nắng gay gắt, Đường Điềm thấy cảnh này lại cảm thấy như rơi vào hầm băng. Nếu chuyện này thật sự là do anh làm… cô không dám tưởng tượng nổi anh đáng sợ đến mức nào.
Hai gương mặt hoàn toàn đối lập của anh khiến cô toát cả mồ hôi lạnh.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô nhận ra giờ mới thật sự hiểu được con người thật sự của Phó Hi.
Chủ nhà không muốn làm phiền hai người nên đã rời đi trước.
Nhìn bóng lưng nặng nề của chị, lòng Đường Điềm càng nặng nề hơn. Dù có được tiền đền bù, nhưng đây là nơi gần khu du lịch, là vùng đất tốt truyền từ đời này sang đời khác, lại còn là quê hương họ.
Sau khi chị chủ nhà đi khỏi, Đường Điềm nhìn về phía Phó Hi. Anh cong môi, dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, thong thả nhìn lại.
Anh cười khẽ: “Nhìn anh như thế làm gì?”
Đường Điềm lại cảm thấy có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều, muốn nói lại thôi, không biết có nên hỏi không.
“Anh có biết chuyện khu này sẽ bị quy hoạch thành sân golf không?”
Phó Hi vẫn cười: “Biết.”
Đường Điềm bị nụ cười của anh làm cho nổi da gà, lần đầu tiên cô cảm thấy anh và Ôn Thiệu Hàn có thể so kè với nhau.
Cô khó khăn thốt ra câu hỏi: “Là anh… phải không?”
Nụ cười của Phó Hi không hề giảm đi: “Là anh.”
Sắc mặt cô không thể tin nổi: “Anh… tại sao lại…”
Câu hỏi còn chưa thốt ra, cô đã biết câu trả lời.
Nụ cười nơi khóe môi anh dần biến mất, trong đôi mắt hoa đào chỉ còn lại một tầng tối tăm nồng đậm, cùng với khát vọng rõ rệt dành cho cô.
“Em biết anh muốn gì mà.”
Đôi mắt trong trẻo của Đường Điềm đầy hoảng loạn. Sao anh có thể làm như vậy…
Phó Hi nói: “Ở đây quá nhàm chán, mà anh lại không gặp được em. Nếu em đồng ý sớm, thì chúng ta có thể rời khỏi đây sớm hơn.”
Cô chần chừ quay người trở vào sân nhỏ, khóa chặt cổng.
Chiều hôm đó, Lâm Nhạc Kiều đến tìm cô than thở, cũng là nói về chuyện này: “Chị dâu em nghe nói chuyện này nên mấy hôm nay tâm trạng rất tệ.”
“Nhà trọ này đối với họ rất quan trọng. Ban đầu họ tính dựa vào nó để sống nốt nửa đời còn lại, ai ngờ… sự việc bất ngờ ập đến.”
Đường Điềm nghe từng câu, trong lòng lại thêm nặng nề. Vốn dĩ cô đã là người dễ tự giày vò nội tâm, mà chuyện như thế này khiến cảm giác tội lỗi gần như nhấn chìm cô.
Buổi tối, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Phó Hi lúc này thật đáng sợ, một điều mà cô chưa từng nghĩ đến. Nếu anh vẫn còn ký ức, có thể sẽ nể tình cô mà không làm như vậy.
Nhưng giờ anh đã quên hết quá khứ, lại càng thể hiện trọn vẹn sự thủ đoạn như trong truyện từng mô tả.