- Trang chủ
- Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
- Chương 51: Phòng Tắm
Chương 51: Phòng Tắm
Truyện: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Tác giả: Phô Mai Sầu Riêng
- Chương 1: Xuyên Sách
- Chương 2: Bị Đè Lên
- Chương 3: Mang trái cây vào phòng
- Chương 4: Kinh Diễm
- Chương 5: Vào Phòng
- Chương 6: Bùi Giác
- Chương 7: Đụng Trúng Ôn Thiệu Hàn
- Chương 8: Đưa Sữa Cho Bùi Giác
- Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác
- Chương 10: D*c V*ng Chiếm Hữu
- Chương 11: Bị Nhốt Trong Phòng Vẽ Cùng Với Thẩm Yến Lễ
- Chương 12: Tê Dại
- Chương 13: Đầy đặn
- Chương 14: Răn đe
- Chương 15: Không Thể Rời Mắt Khỏi Cô
- Chương 16: Chính là cô
- Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi
- Chương 18: Khăn tắm
- Chương 19: Dạ tiệc
- Chương 20: Bị Để Mắt
- Chương 21: Dòm ngó
- Chương 22: Văn Tấn Sở
- Chương 23: Có hối hận không?
- Chương 24: Cảm giác ấm nóng
- Chương 25: Nhìn chằm chằm cô ấy
- Chương 26: Kỳ Nghỉ
- Chương 27: Không thể rời mắt
- Chương 28: Không biết phải làm sao
- Chương 29: Như bị điện giật
- Chương 30: Lòng khẽ rung động
- Chương 31: Kiềm Chế
- Chương 32: Mặt Nóng Bừng
- Chương 33: “Tôi muốn thử xem”
- Chương 34: Một Ánh Nhìn Đã Say Đắm
- Chương 35: U Tối Khó Lường
- Chương 36: “Làm bạn gái của tôi.”
- Chương 37: Tai nóng ran
- Chương 38: Nắm lấy cổ tay cô
- Chương 39: U Tối
- Chương 40: Áp Sát
- Chương 41: Ôm lấy cô
- Chương 42: "Cô ấy đang ở đâu?"
- Chương 43: Va chạm
- Chương 44: Eo mềm
- Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
- Chương 46: Khó Lường
- Chương 47: Nắm lấy
- Chương 48: Mộng Cảnh
- Chương 49: Không Phân Rõ
- Chương 50: Chiếm Làm Của Riêng Trước Đã
- Chương 51: Phòng Tắm
- Chương 52: Bá Đạo
- Chương 53: Cân Nhắc Thế Nào Rồi?
- Chương 54: Em đi cùng luôn đi
- Chương 55: Góc Khuất
- Chương 56: Không Dám Đem Cơm Vào Phòng
- Chương 57: U Tối
- Chương 58: Đoạt Lấy Cô
- Chương 59: Ràng Buộc
- Chương 60: Theo ý em
- Chương 61: Món Quà
- Chương 62: Phần Thưởng
- Chương 63: Đối Phó
- Chương 64: Cực Hạn
- Chương 65: Về Nước
- Chương 66: Nhanh Nhẹn
- Chương 67: Không Phải Là Anh Ấy
- Chương 68: Thẻ đen
- Chương 69: Đỡ lấy cô
- Chương 70: Trong mơ
- Chương 71: Tâm tư nhỏ
- Chương 72: Màn Mưa
- Chương 73: Mịn màng
- Chương 74: Suy nghĩ
- Chương 75: Tấn công
- Chương 76: Quyết định
- Chương 77: Không Yên Ổn
- Chương 78: Rời Đi
- Chương 79: Cô ấy nghỉ việc rồi
- Chương 80: Công việc
- Chương 81: Nói chuyện rõ ràng
- Chương 82: Đứng ngồi không yên
- Chương 83: Sự Thật
- Chương 84: Phó Hi tìm đến
- Chương 85: Chuyển nhà
- Chương 86: Trông quen mắt
- Chương 87: Công việc mới
- Chương 88: Tiệc Liên Hoan
- Chương 89: Ngụy trang
- Chương 90: Khoảng trống
- Chương 91: Anh từng gặp cô ấy chưa?
- Chương 92: Thông báo
- Chương 93: Cô đang sợ tôi sao?
- Chương 94: Hỏi đường
- Chương 95: “Tôi nhớ ra em rồi”
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: “Em có thể có”
- Chương 98: Được khen
- Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa
- Chương 100: Đã Nghĩ Kỹ Rồi
- Chương 101: Hẹn hò
- Chương 102: Bên Nhau
- Chương 103: Trông Có Vẻ Quen Mắt
- Chương 104: Tạp Niệm
- Chương 105: Chôn Vùi Trong Tro Bụi
- Chương 106: Dạ Hội
- Chương 107: Ngăn Lại
- Chương 108: Một đoạn tình cảm
- Chương 109: Không Thể Nào
- Chương 110: Mất Kiểm Soát
- Chương 111: Hôn Lễ
- Chương 112: Siết Đỏ
- Chương 113: Ám Chỉ
- Chương 114: Rõ Ràng
- Chương 115: Phỏng vấn
- Chương 116: Tiệc Tất Niên
- Chương 117: Gây Chú Ý
- Chương 118: Trong Xe
- Chương 119: Học Tập
- Chương 120: Dùng bữa
- Chương 121: Không ngờ tới
- Chương 122: Hoảng loạn
- Chương 123: Chi tiết
- Chương 124: Nhớ em
- Chương 125: Dũng khí
- Chương 126: Yêu thương
- Chương 127: Hạnh phúc viên mãn
- Chương 128: Phiên ngoại của Phó Hi (1)
- Chương 129: Phiên ngoại của Phó Hi (2)
- Chương 130: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (1)
- Chương 131: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (2)
- Chương 132: Đại kết cục
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Chỉ cần nghĩ tới việc Phó Hi đột nhiên ép sát, Đường Điềm đã cảm thấy nhức đầu, đặc biệt là cô còn thường xuyên phải ra vào phòng của Phó Hi, muốn tránh cũng không được.
Sau khi ăn hoa quả xong, quản gia nhờ cô mang một ly cà phê Americano lạnh lên phòng của Bùi Giác.
Cô lấy cà phê rồi đi lên lầu. Bùi Giác vẫn đang bận công việc trong thư phòng. Khi cô bước vào, anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái.
Đường Điềm không đặt cà phê trên bàn trà, mà đi thẳng vào thư phòng, đặt nó trên mặt bàn bên tay phải anh để tiện cho anh ta cầm uống.
Trong suốt quá trình ấy, Bùi Giác hoàn toàn không màng đến người khác, trong mắt chỉ có công việc.
Đường Điềm lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Một lúc lâu sau khi cô đi, Bùi Giác mới ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính. Anh cầm ly Americano lạnh nhấp một ngụm, vị đắng xen lẫn hương thơm của cà phê lạnh khiến tinh thần anh dịu đi đôi chút.
Ở tầng một, Đường Điềm mở ứng dụng âm nhạc trên điện thoại, cô tìm tên Bùi Giác. Mấy ngày trước, anh vừa ra một bài hát mới.
Cô còn cố tình mở MV bài mới của Bùi Giác, trong đó có phân đoạn anh chơi piano. Khi anh hát và chơi đàn, không khác mấy so với thường ngày, mang đến một vẻ đẹp lạnh lùng và yên tĩnh.
Cô nhớ trong truyện từng nhắc rằng nhóm nhạc nam này được thành lập từ thời đại học, nên rất khác biệt với những nhóm khác.
Họ có thể cùng nhau sáng tác, cũng có thể phát hành ca khúc riêng, không phải một nhóm nhạc đúng nghĩa theo kiểu truyền thống.
Họ chỉ quan tâm đến chất lượng tác phẩm. Ngoài một vài chương trình cuối năm, lễ trao giải, hoặc là concert, hầu như không tham gia show truyền hình.
Chính nhóm nhạc bí ẩn như vậy đã tạo nên làn sóng chấn động trong giới giải trí. Nguyên nhân chủ yếu là vì bài hát quá hay, thực lực hát live cực mạnh, cộng thêm thân phận là người thừa kế, tổng tài của các tập đoàn lớn được phanh phui khiến họ càng nổi tiếng hơn, trở thành một thế lực đặc biệt trong showbiz.
Cho đến giờ, họ vẫn vững vàng ở vị trí nhóm nhạc nam hàng đầu. Thực lực sáng tác và hậu thuẫn tài chính quá hùng hậu khiến bao người ngưỡng mộ, cũng khiến những đối thủ muốn lật đổ họ chẳng thể làm gì được.
Đường Điềm chỉ nhớ trong truyện miêu tả rằng họ thành lập nhóm từ đại học, những thông tin còn lại đều từ ký ức của nguyên chủ.
Màn đêm buông xuống lúc nào không hay, bên ngoài trời đã tối đen và yên tĩnh. Đường Điềm đẩy xe thức ăn lên tầng hai.
Theo trình tự trước đó, cô mang bữa tối đến phòng Bùi Giác trước, sau đó chuyển đến phòng Thẩm Yến Lễ bên cạnh.
Từ phòng Bùi Giác bước ra, cô lại đẩy xe vào phòng Thẩm Yến Lễ, lần lượt bày các món ăn lên bàn. Cô cảm nhận được có người đang đến gần, quay đầu nhìn sang.
Thẩm Yến Lễ đã đứng bên cạnh cô, trầm giọng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Đường Điềm vừa đặt món cuối cùng lên bàn, nghe vậy thì lấy điện thoại ra khỏi túi. Đến lúc rút được một nửa, cô mới kịp phản ứng.
Cô ngơ ngác: “Thẩm tiên sinh, ngài muốn…”
Anh bình thản: “Lưu số của tôi vào, có chuyện gì thì gọi.”
Đường Điềm vội từ chối: “Không cần đâu ạ, theo quy định, người giúp việc không được lưu số của các tieen sinh.”
Hơn nữa cô đã có số của Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn rồi, như vậy là đủ.
Thẩm Yến Lễ mím môi, trực tiếp đưa tay lấy điện thoại của cô.
Anh hỏi: “Mật khẩu.”
Miệng cô nhanh hơn não: “888999.”
Đường Điềm: …Chết tiệt, phản xạ có điều kiện!
Chỉ thấy ngón tay anh bấm trên màn hình điện thoại cực nhanh, ngay giây sau, điện thoại trên bàn anh đổ chuông.
Một phút sau, Thẩm Yến Lễ trả lại điện thoại cho cô.
Anh nói: “Có việc thì gọi.”
Đường Điềm lễ phép đáp lại, cất điện thoại vào túi.
Trước khi cô rời đi, anh lại thong thả bổ sung một câu: “Không được xóa.”
Đường Điềm kìm nén sự xấu hổ khi bị nhìn thấu tâm tư, vừa gật đầu vừa nói: “Tất nhiên rồi ạ.”
Cô đẩy xe rời khỏi phòng Thẩm Yến Lễ, ngay khi ra tới cửa liền lập tức xóa số điện thoại anh ta vừa lưu trong máy mình.
Quản gia sẽ định kỳ kiểm tra điện thoại của người giúp việc để xem có lưu số của các vị tiên sinh hay không, rất nghiêm ngặt.
Một tuần nữa cô sẽ trở về nước, sợ đến lúc đó quên mất, nên thà xóa luôn bây giờ cho chắc. Nếu bị phát hiện, nhẹ thì bị trừ lương, nặng thì phải bồi thường vi phạm hợp đồng.
Số tiền lương này cô phải tích góp, tuyệt đối không để bị trừ.
Đường Điềm thản nhiên đẩy xe đến trước cửa phòng Phó Hi, hít sâu vài hơi rồi mới gõ cửa.
Vẫn là Phó Hi mở cửa. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô nói: “Phó tiên sinh, tôi đến đưa bữa tối.”
Phó Hi nghiêng người, nhường chỗ cho cô vào.
Dưới ánh mắt rực cháy của anh, Đường Điềm đẩy xe bước vào phòng.
Cô bước nhanh tới bàn ăn, bên tai là tiếng bước chân Phó Hi đang tiến đến từ phía bên trái.
Cô cảm nhận được khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng không dám quay đầu lại nhìn anh, nhanh chóng bày xong bữa tối.
“Phó tiên sinh dùng bữa ngon miệng.” Nói xong cô liền quay người định rời đi.
Bỗng nhiên, cánh tay phải đang đẩy xe của cô bị Phó Hi nắm lấy.
Anh thấp giọng chất vấn: “Không phải nói là bồi dưỡng tình cảm sao? Bồi dưỡng như vậy đấy à?”
Tim Đường Điềm lệch một nhịp. Đó chỉ là cái cớ cô viện ra để thoát thân.
Cô tìm đại một lý do: “Tôi còn phải mang bữa tối đến phòng Ôn tiên sinh, hơn nữa giờ vẫn đang trong giờ làm, không thể… nói chuyện riêng được.”
Vừa rồi còn đòi cô bồi dưỡng tình cảm, vậy mà lúc này Phó Hi lại buông tay, để cô rời đi.
Anh nói: “Đi làm việc đi.”
Đường Điềm gần như đã quen với tính cách sáng nắng chiều mưa của anh nên cô không dám nấn ná một giây mà lập tức đẩy xe rời khỏi phòng Phó Hi.
Phó Hi kéo ghế ngồi xuống một cách lười nhác, bắt đầu dùng bữa tối, chẳng ai biết rốt cuộc anh đang suy tính điều gì.
Bên ngoài, Đường Điềm không dám nán lại trước cửa phòng Phó Hi dù chỉ một chút, sợ anh lại mở cửa, kéo cô vào…
“Cộc cộc…”
Cô gõ cửa phòng Ôn Thiệu Hàn, không nghe thấy tiếng anh đáp lại. Dường như cửa phòng không đóng hẳn, vẫn đang khép hờ trong tầm mắt cô.
Đường Điềm nghi hoặc gõ thêm lần nữa:
“Ôn tiên sinh?”
Cô chờ hai phút vẫn không có ai trả lời. Chẳng lẽ anh không có trong phòng?
Đường Điềm định đóng cửa lại, lát nữa quay lại sau, nếu món ăn nguội thì đem xuống hâm nóng là được.
“Vào đi.”
Ngay khi cô định đóng cửa, bên trong vang lên tiếng nước chảy cùng giọng nói ôn hòa dễ nghe của anh.
Đường Điềm thầm nghĩ, anh đang tắm sao?
Cô do dự không biết nên vào hay không, nhưng Ôn Thiệu Hàn lại lên tiếng lần nữa, bảo cô vào.
Một lát sau, Đường Điềm đẩy xe thức ăn vào phòng, nhanh chóng bày đồ ăn lên bàn, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Từ trong phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa phòng tắm, theo sau là tiếng nước chảy và giọng nói ấm áp, dễ nghe của Ôn Thiệu Hàn: “Đường Điềm?”