- Trang chủ
- Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
- Chương 48: Mộng Cảnh
Chương 48: Mộng Cảnh
Truyện: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Tác giả: Phô Mai Sầu Riêng
- Chương 1: Xuyên Sách
- Chương 2: Bị Đè Lên
- Chương 3: Mang trái cây vào phòng
- Chương 4: Kinh Diễm
- Chương 5: Vào Phòng
- Chương 6: Bùi Giác
- Chương 7: Đụng Trúng Ôn Thiệu Hàn
- Chương 8: Đưa Sữa Cho Bùi Giác
- Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác
- Chương 10: D*c V*ng Chiếm Hữu
- Chương 11: Bị Nhốt Trong Phòng Vẽ Cùng Với Thẩm Yến Lễ
- Chương 12: Tê Dại
- Chương 13: Đầy đặn
- Chương 14: Răn đe
- Chương 15: Không Thể Rời Mắt Khỏi Cô
- Chương 16: Chính là cô
- Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi
- Chương 18: Khăn tắm
- Chương 19: Dạ tiệc
- Chương 20: Bị Để Mắt
- Chương 21: Dòm ngó
- Chương 22: Văn Tấn Sở
- Chương 23: Có hối hận không?
- Chương 24: Cảm giác ấm nóng
- Chương 25: Nhìn chằm chằm cô ấy
- Chương 26: Kỳ Nghỉ
- Chương 27: Không thể rời mắt
- Chương 28: Không biết phải làm sao
- Chương 29: Như bị điện giật
- Chương 30: Lòng khẽ rung động
- Chương 31: Kiềm Chế
- Chương 32: Mặt Nóng Bừng
- Chương 33: “Tôi muốn thử xem”
- Chương 34: Một Ánh Nhìn Đã Say Đắm
- Chương 35: U Tối Khó Lường
- Chương 36: “Làm bạn gái của tôi.”
- Chương 37: Tai nóng ran
- Chương 38: Nắm lấy cổ tay cô
- Chương 39: U Tối
- Chương 40: Áp Sát
- Chương 41: Ôm lấy cô
- Chương 42: "Cô ấy đang ở đâu?"
- Chương 43: Va chạm
- Chương 44: Eo mềm
- Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
- Chương 46: Khó Lường
- Chương 47: Nắm lấy
- Chương 48: Mộng Cảnh
- Chương 49: Không Phân Rõ
- Chương 50: Chiếm Làm Của Riêng Trước Đã
- Chương 51: Phòng Tắm
- Chương 52: Bá Đạo
- Chương 53: Cân Nhắc Thế Nào Rồi?
- Chương 54: Em đi cùng luôn đi
- Chương 55: Góc Khuất
- Chương 56: Không Dám Đem Cơm Vào Phòng
- Chương 57: U Tối
- Chương 58: Đoạt Lấy Cô
- Chương 59: Ràng Buộc
- Chương 60: Theo ý em
- Chương 61: Món Quà
- Chương 62: Phần Thưởng
- Chương 63: Đối Phó
- Chương 64: Cực Hạn
- Chương 65: Về Nước
- Chương 66: Nhanh Nhẹn
- Chương 67: Không Phải Là Anh Ấy
- Chương 68: Thẻ đen
- Chương 69: Đỡ lấy cô
- Chương 70: Trong mơ
- Chương 71: Tâm tư nhỏ
- Chương 72: Màn Mưa
- Chương 73: Mịn màng
- Chương 74: Suy nghĩ
- Chương 75: Tấn công
- Chương 76: Quyết định
- Chương 77: Không Yên Ổn
- Chương 78: Rời Đi
- Chương 79: Cô ấy nghỉ việc rồi
- Chương 80: Công việc
- Chương 81: Nói chuyện rõ ràng
- Chương 82: Đứng ngồi không yên
- Chương 83: Sự Thật
- Chương 84: Phó Hi tìm đến
- Chương 85: Chuyển nhà
- Chương 86: Trông quen mắt
- Chương 87: Công việc mới
- Chương 88: Tiệc Liên Hoan
- Chương 89: Ngụy trang
- Chương 90: Khoảng trống
- Chương 91: Anh từng gặp cô ấy chưa?
- Chương 92: Thông báo
- Chương 93: Cô đang sợ tôi sao?
- Chương 94: Hỏi đường
- Chương 95: “Tôi nhớ ra em rồi”
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: “Em có thể có”
- Chương 98: Được khen
- Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa
- Chương 100: Đã Nghĩ Kỹ Rồi
- Chương 101: Hẹn hò
- Chương 102: Bên Nhau
- Chương 103: Trông Có Vẻ Quen Mắt
- Chương 104: Tạp Niệm
- Chương 105: Chôn Vùi Trong Tro Bụi
- Chương 106: Dạ Hội
- Chương 107: Ngăn Lại
- Chương 108: Một đoạn tình cảm
- Chương 109: Không Thể Nào
- Chương 110: Mất Kiểm Soát
- Chương 111: Hôn Lễ
- Chương 112: Siết Đỏ
- Chương 113: Ám Chỉ
- Chương 114: Rõ Ràng
- Chương 115: Phỏng vấn
- Chương 116: Tiệc Tất Niên
- Chương 117: Gây Chú Ý
- Chương 118: Trong Xe
- Chương 119: Học Tập
- Chương 120: Dùng bữa
- Chương 121: Không ngờ tới
- Chương 122: Hoảng loạn
- Chương 123: Chi tiết
- Chương 124: Nhớ em
- Chương 125: Dũng khí
- Chương 126: Yêu thương
- Chương 127: Hạnh phúc viên mãn
- Chương 128: Phiên ngoại của Phó Hi (1)
- Chương 129: Phiên ngoại của Phó Hi (2)
- Chương 130: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (1)
- Chương 131: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (2)
- Chương 132: Đại kết cục
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Trong giấc mơ, bên cổ cô ướt nóng, cô khó chịu muốn đẩy người đàn ông đang hôn lên cổ mình ra, nhưng lại phải chịu một hình phạt còn nghiêm khắc hơn.
Trong mộng, Đường Điềm thất thần tỉnh dậy giữa đêm, toàn thân vô lực, mở mắt ra chỉ thấy một khoảng tối đen. Không biết từ lúc nào đầu cô tựa vào gối ôm, góc nhọn của gối đè đúng lên cổ cô.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay day day huyệt thái dương. Sao lại mơ giấc mơ kiểu đó? Đây là lần thứ hai kể từ khi xuyên không cô mơ thấy giấc mơ “mộng xuân”.
Cô trở mình, rất nhanh lại thiếp đi vì cơn buồn ngủ dày đặc. Lần tỉnh dậy tiếp theo, trời đã hửng sáng. Cô nhìn trần nhà một lúc rồi mới ngồi dậy.
Sáng sớm ở biệt thự nghỉ dưỡng vẫn vắng vẻ, dù sao nơi này cũng hẻo lánh, dân cư quanh vùng vốn đã ít ỏi.
Đường Điềm ngáp dài rồi đi ăn sáng. Người đến đại sảnh trước cô là Liễu Hiểu Chi.
Liễu Hiểu Chi ngồi xe lăn, luôn nhìn chằm chằm Đường Điềm, dường như có điều muốn nói.
Đường Điềm không dừng lại, cô đi ngang qua đại sảnh vào bếp, không để ý đến ánh nhìn dai dẳng kia.
Hôm qua vì bị trẹo chân, cô rót cho Liễu Hiểu Chi một cốc nước ấm, coi như một chút an ủi dành cho người bị thương.
Nhưng điều đó không có nghĩa cô đã tha thứ cho Liễu Hiểu Chi. Việc Liễu Hiểu Chi bỏ rơi cô giữa vùng tuyết đất khách quê người, chỉ riêng chuyện đó thôi, cũng đủ khiến cô không thể nào hóa giải hiềm khích.
Đường Điềm lấy phần ăn sáng, ngồi vào bàn trong đại sảnh, vừa nhai chậm rãi vừa ăn.
Không bao lâu, cô nghe tiếng xe lăn lướt trên sàn. Cô không thèm liếc nhìn, tiếp tục ăn.
Liễu Hiểu Chi tưởng cô vì hôm qua rót nước cho mình, là muốn làm lành. Ai ngờ hôm nay Đường Điềm vẫn lạnh lùng như cũ.
Liễu Hiểu Chi vốn là người không đạt được mục đích thì không dừng lại, bèn chủ động làm thân:
"Chào buổi sáng, Đường Điềm."
Đường Điềm đang ăn sáng, biết cô ta nhìn mình cả buổi, chắc lại nghĩ ra ý đồ xấu gì nữa.
Cô vạch trần: “Nhìn tôi cả buổi sáng rồi, muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
Liễu Hiểu Chi mỉm cười dịu dàng: “Tôi bị trẹo chân, e là sắp tới phải làm phiền cô nhiều rồi.”
Đường Điềm “ồ” một tiếng, bất kể cô ta nói gì, vẫn không dừng lại việc ăn sáng.
Thấy cô ăn ngon lành, nụ cười trên mặt Liễu Hiểu Chi suýt nữa không giữ nổi. Cô ta bị thương, mấy việc hầu hạ các vị tiên sinh đều đổ lên Đường Điềm, chắc hẳn hợp ý cô rồi.
Dù sao Đường Điềm trước kia cũng sốt sắng muốn chiếm được thân thể các vị tiên sinh, giờ... cuối cùng cũng có cơ hội.
“Cô một mình làm nổi không? Tôi nghĩ cô nên tìm chị Ngô hoặc quản gia giúp đỡ. Hai người hầu mới được điều tới hôm kia cũng khá tốt, có thể giúp cô mang cơm cho các vị tiên sinh lên lầu.”
Đường Điềm không nói không rằng, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho chị Ngô.
Liễu Hiểu Chi giật mình, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Đường Điềm điềm nhiên đáp: “Gọi cho chị Ngô, bảo cô nói chuyện với chị ấy.”
Liễu Hiểu Chi: “!”
Cô ta hoảng hốt nhào tới ngăn cản, may mà kịp thời trước khi cuộc gọi kết nối.
Liễu Hiểu Chi lại nói: “Đừng kích động.”
Đường Điềm nhìn cô ta không cảm xúc: “Không phải chính cô đề xuất sao? Nếu thật lòng quan tâm tôi, thì tự mình nói với chị Ngô đi.”
Liễu Hiểu Chi: “...” Dĩ nhiên là cô ta không hề quan tâm thật.
Một câu nói khiến cô ta cứng họng, chẳng biết nên tiếp tục thuyết phục thế nào.
Đường Điềm nhét điện thoại vào túi, ăn nốt bữa sáng rồi đứng dậy rời đi.
Liễu Hiểu Chi vẫn chưa từ bỏ: “Đường Điềm, một mình cô sẽ vất vả lắm.”
Đường Điềm đã đứng dậy, thản nhiên nói: “Không vất vả. Chị Ngô nói sẽ tăng lương cho tôi một tháng lương.”
Liễu Hiểu Chi: “...” Giận đến mức mặt mày tái mét.
Nhìn theo bóng lưng Đường Điềm rời đi, cô ta tức đến nỗi đập tay lên tay vịn xe lăn.
Cô ta phát hiện đối phó với Đường Điềm bây giờ càng lúc càng khó, cứ như dầu muối không thấm!
Đường Điềm ăn sáng xong, rửa tay sạch sẽ, nhìn đồng hồ thấy đã 7 giờ 10, suýt quên phải mang sữa cho Thẩm Yến Lễ.
Cô hâm nóng một cốc sữa, đặt lên khay rồi mang lên phòng Thẩm Yến Lễ ở tầng hai.
Gõ nhẹ cửa, nghe thấy giọng anh đáp lại mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách không có ai, cô định lần này đặt ly sữa lên bàn trà rồi rời đi.
Không biết có phải Thẩm Yến Lễ có thể đọc được suy nghĩ người khác không, giọng khàn khàn của anh vang lên từ trong phòng ngủ:
“Bưng vào đây.”
Đường Điềm vừa đặt sữa xuống bàn trà, nghĩ một chút rồi nói: “Thẩm tiên sinh, tôi không tiện vào trong, sữa để ở bàn trà nhé.”
Nói xong, cô đứng chờ khoảng một phút, không nghe thấy anh đáp lại thì xem như anh đồng ý, cầm khay rời khỏi phòng.
Cô xuống tầng một, tiếp tục mang bữa sáng lên tầng hai. Bận đến mức không có chút thời gian rảnh, nhưng với mức lương tăng cao thế kia, đừng nói chừng đó việc, có thêm gấp đôi cũng đáng.
May mắn là hôm nay khi mang bữa sáng vào phòng các vị nam chính, không còn “rắc rối” như tối qua, cô đưa xong là lập tức rút ra luôn, khá suôn sẻ.
Đường Điềm đẩy xe thức ăn vào bếp, giao cho người hầu phụ trách khử trùng và rửa sạch.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất ở hành lang, giãn gân cốt đang mỏi nhừ.
Quản gia biệt thự nghỉ dưỡng tìm thấy cô: “Đường Điềm.”
Cô quay đầu lại: “Chào buổi sáng, quản gia.”
Quản gia mỉm cười nói: “Hôm qua cô làm rất tốt, tiền thưởng sẽ phát cùng lương tháng này.”
Gần đây Đường Điềm cảm thấy vận may tiền bạc của mình quá tốt! Có cảm giác như tài lộc từ trên trời rơi xuống vậy.
Cô mừng rỡ nói: “Cảm ơn quản gia!”
Quản gia rất hài lòng với tác phong làm việc nhanh nhẹn của cô: “Làm tốt đi, mấy cậu chủ sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Đường Điềm gật đầu lia lịa: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Buổi trưa, các tiên sinh dùng cơm dưới tầng một, Đường Điềm cùng ba người hầu khác phụ trách bữa ăn của họ.
Do việc thuê người hầu cần kiểm tra lý lịch, mà ở nước ngoài vắng người như vậy thì càng khó kiếm được người phù hợp trong thời gian ngắn.
Ba người hầu này vốn là người phục vụ cho công việc khác trong biệt thự, giờ được điều sang tạm thời giúp đỡ.
Đường Điềm vẫn phụ trách phục vụ Ôn Thiệu Hàn, còn Phó Hi thấy cô lại chọn phục vụ Ôn Thiệu Hàn, suốt bữa ăn cứ âm trầm, ăn xong liền lên lầu sáng tác nhạc.
Một người hầu bên cạnh có vẻ lo lắng, sơ ý làm rơi một chiếc đũa, đúng lúc rơi phía sau lưng Đường Điềm.
Cô nhẹ giọng trấn an: “Không sao, cô cứ làm việc, để tôi nhặt.”
Người hầu đứng sau lưng Bùi Giác nhìn cô đầy cảm kích.
Đường Điềm cúi người nhặt đũa, để lộ phần eo mềm mại uyển chuyển. Làn da trắng mịn như tuyết, kết hợp với trang phục màu xanh càng tôn lên vẻ mềm mại trắng trẻo.
Cô nhặt đũa, tiện tay đặt xuống dưới xe thức ăn, rồi quay người lại—Đường Điềm sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Ôn Thiệu Hàn không biết từ khi nào đã rời khỏi ghế, vì dáng người cao lớn lại đứng ngược sáng, gọng kính mạ vàng và ánh mắt thấp thoáng sau tròng kính che giấu hoàn toàn biểu cảm của anh.
Đường Điềm không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ mình chắn đường, còn cố ý né sang bên mấy bước.