- Trang chủ
- Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
- Chương 90: Khoảng trống
Chương 90: Khoảng trống
Truyện: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Tác giả: Phô Mai Sầu Riêng
- Chương 1: Xuyên Sách
- Chương 2: Bị Đè Lên
- Chương 3: Mang trái cây vào phòng
- Chương 4: Kinh Diễm
- Chương 5: Vào Phòng
- Chương 6: Bùi Giác
- Chương 7: Đụng Trúng Ôn Thiệu Hàn
- Chương 8: Đưa Sữa Cho Bùi Giác
- Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác
- Chương 10: D*c V*ng Chiếm Hữu
- Chương 11: Bị Nhốt Trong Phòng Vẽ Cùng Với Thẩm Yến Lễ
- Chương 12: Tê Dại
- Chương 13: Đầy đặn
- Chương 14: Răn đe
- Chương 15: Không Thể Rời Mắt Khỏi Cô
- Chương 16: Chính là cô
- Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi
- Chương 18: Khăn tắm
- Chương 19: Dạ tiệc
- Chương 20: Bị Để Mắt
- Chương 21: Dòm ngó
- Chương 22: Văn Tấn Sở
- Chương 23: Có hối hận không?
- Chương 24: Cảm giác ấm nóng
- Chương 25: Nhìn chằm chằm cô ấy
- Chương 26: Kỳ Nghỉ
- Chương 27: Không thể rời mắt
- Chương 28: Không biết phải làm sao
- Chương 29: Như bị điện giật
- Chương 30: Lòng khẽ rung động
- Chương 31: Kiềm Chế
- Chương 32: Mặt Nóng Bừng
- Chương 33: “Tôi muốn thử xem”
- Chương 34: Một Ánh Nhìn Đã Say Đắm
- Chương 35: U Tối Khó Lường
- Chương 36: “Làm bạn gái của tôi.”
- Chương 37: Tai nóng ran
- Chương 38: Nắm lấy cổ tay cô
- Chương 39: U Tối
- Chương 40: Áp Sát
- Chương 41: Ôm lấy cô
- Chương 42: "Cô ấy đang ở đâu?"
- Chương 43: Va chạm
- Chương 44: Eo mềm
- Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
- Chương 46: Khó Lường
- Chương 47: Nắm lấy
- Chương 48: Mộng Cảnh
- Chương 49: Không Phân Rõ
- Chương 50: Chiếm Làm Của Riêng Trước Đã
- Chương 51: Phòng Tắm
- Chương 52: Bá Đạo
- Chương 53: Cân Nhắc Thế Nào Rồi?
- Chương 54: Em đi cùng luôn đi
- Chương 55: Góc Khuất
- Chương 56: Không Dám Đem Cơm Vào Phòng
- Chương 57: U Tối
- Chương 58: Đoạt Lấy Cô
- Chương 59: Ràng Buộc
- Chương 60: Theo ý em
- Chương 61: Món Quà
- Chương 62: Phần Thưởng
- Chương 63: Đối Phó
- Chương 64: Cực Hạn
- Chương 65: Về Nước
- Chương 66: Nhanh Nhẹn
- Chương 67: Không Phải Là Anh Ấy
- Chương 68: Thẻ đen
- Chương 69: Đỡ lấy cô
- Chương 70: Trong mơ
- Chương 71: Tâm tư nhỏ
- Chương 72: Màn Mưa
- Chương 73: Mịn màng
- Chương 74: Suy nghĩ
- Chương 75: Tấn công
- Chương 76: Quyết định
- Chương 77: Không Yên Ổn
- Chương 78: Rời Đi
- Chương 79: Cô ấy nghỉ việc rồi
- Chương 80: Công việc
- Chương 81: Nói chuyện rõ ràng
- Chương 82: Đứng ngồi không yên
- Chương 83: Sự Thật
- Chương 84: Phó Hi tìm đến
- Chương 85: Chuyển nhà
- Chương 86: Trông quen mắt
- Chương 87: Công việc mới
- Chương 88: Tiệc Liên Hoan
- Chương 89: Ngụy trang
- Chương 90: Khoảng trống
- Chương 91: Anh từng gặp cô ấy chưa?
- Chương 92: Thông báo
- Chương 93: Cô đang sợ tôi sao?
- Chương 94: Hỏi đường
- Chương 95: “Tôi nhớ ra em rồi”
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: “Em có thể có”
- Chương 98: Được khen
- Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa
- Chương 100: Đã Nghĩ Kỹ Rồi
- Chương 101: Hẹn hò
- Chương 102: Bên Nhau
- Chương 103: Trông Có Vẻ Quen Mắt
- Chương 104: Tạp Niệm
- Chương 105: Chôn Vùi Trong Tro Bụi
- Chương 106: Dạ Hội
- Chương 107: Ngăn Lại
- Chương 108: Một đoạn tình cảm
- Chương 109: Không Thể Nào
- Chương 110: Mất Kiểm Soát
- Chương 111: Hôn Lễ
- Chương 112: Siết Đỏ
- Chương 113: Ám Chỉ
- Chương 114: Rõ Ràng
- Chương 115: Phỏng vấn
- Chương 116: Tiệc Tất Niên
- Chương 117: Gây Chú Ý
- Chương 118: Trong Xe
- Chương 119: Học Tập
- Chương 120: Dùng bữa
- Chương 121: Không ngờ tới
- Chương 122: Hoảng loạn
- Chương 123: Chi tiết
- Chương 124: Nhớ em
- Chương 125: Dũng khí
- Chương 126: Yêu thương
- Chương 127: Hạnh phúc viên mãn
- Chương 128: Phiên ngoại của Phó Hi (1)
- Chương 129: Phiên ngoại của Phó Hi (2)
- Chương 130: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (1)
- Chương 131: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (2)
- Chương 132: Đại kết cục
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bình minh ló rạng, phá vỡ sự tĩnh lặng và ảm đạm của màn đêm.
Tại một biệt thự ở trung tâm thành phố S, khi tỉnh dậy, Ôn Thiệu Hàn ôm chặt mỹ nhân trong lòng như một báu vật, nhưng khuôn mặt cô ấy lại xa lạ đến mức khiến anh cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Anh cau mày, biểu cảm vốn dịu dàng nay chuyển sang lạnh lùng. Trí nhớ về đêm qua hoàn toàn trống rỗng, không để lại dấu vết nào.
Anh giơ tay vén nhẹ mái tóc của người phụ nữ, khi nhìn rõ gương mặt xinh đẹp chói sáng của cô, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.
Người phụ nữ này là giúp việc trong biệt thự, mới đến không lâu nhưng đã có những hành động không đứng đắn, thường xuyên dùng lời nói, cử chỉ để v* v*n và khiêu khích bọn họ.
Ôn Thiệu Hàn nhíu mày. Trí nhớ về ngày hôm qua cứ như bị xóa sạch, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi.
Anh đeo kính gọng vàng, bước xuống giường, mặc áo choàng tắm rồi chậm rãi đi vào phòng thay đồ.
Khi đến gần tủ quần áo, bước chân anh dừng lại — phía đối diện không biết từ bao giờ lại xuất hiện thêm một cánh cửa.
Ôn Thiệu Hàn tiến đến, vặn tay nắm mở cửa, bên trong vẫn là một phòng thay đồ, nhưng rõ ràng anh không hề nhớ có nơi này tồn tại.
Anh tiện tay mở một tủ quần áo, bên trong treo đầy đồ nữ. Ngay chính giữa là tủ đựng trang sức khổng lồ, trưng bày toàn là đồ nữ hàng hiệu sang trọng.
Mọi thứ đều mới, chưa có dấu hiệu từng bị đụng đến.
Ôn Thiệu Hàn im lặng đẩy gọng kính, trong đáy mắt ánh lên sự nghi hoặc.
Mười phút sau, anh từ phòng thay đồ bước ra, đang cài cúc áo sơ mi, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người phụ nữ vẫn còn ngủ say trên giường.
Đường Điềm bị đánh thức bởi một âm thanh chói tai vang lên trong đầu.
“Tít — Không thể xóa ký ức.”
Cô mệt mỏi mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ.
Ký ức nào không thể xóa? Âm thanh vừa rồi là gì? Cô quay đầu nhìn quanh. Trí óc còn chưa kịp tỉnh táo, ký ức về đêm qua đã ập về — Ôn Thiệu Hàn… mặt nạ dịu dàng che giấu bấy lâu bị chính anh xé toạc trong đêm.
Anh khiến cô kiệt sức, vừa bền bỉ vừa tàn nhẫn.
Đường Điềm ôm eo ngồi dậy, nhớ rõ đêm qua anh còn gọi điện cho Thẩm Yến Lễ, đơn phương thay cô nói lời chia tay.
Sau chuyện này, cô và Thẩm Yến Lễ chắc chắn không còn khả năng tiếp tục nữa.
Cô sợ Ôn Thiệu Hàn. Anh giấu mình quá sâu, còn đáng sợ hơn cả hình tượng “quân tử giả tạo” trong nguyên tác.
Nhưng… cái âm thanh vang lên trong đầu là gì? Còn nói “không thể xóa ký ức”?
Đường Điềm chắc chắn đó là tiếng vang lên trong đầu, không phải âm thanh bên ngoài.
Cô cố gắng nhặt lại quần áo dưới đất — tất cả đều bị xé rách, đặc biệt là váy và áo sơ mi, mất cả cúc áo.
Phòng ngủ không có tủ quần áo, bên cạnh có một cánh cửa, chắc là dẫn đến phòng thay đồ.
Thấy áo choàng của Ôn Thiệu Hàn treo trên móc, cô đành mặc tạm vì chẳng còn gì khác để thay.
Khi cô vừa buộc đai áo, cửa phòng bật mở. Cô hoảng hốt mở to mắt, nhìn thấy thân hình cao lớn của Ôn Thiệu Hàn đứng ở cửa.
Anh liếc nhìn cô, thấy cô mặc áo choàng của mình, trông càng thêm gầy gò, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ hoảng loạn, đôi mắt trong trẻo mở to giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ.
Cổ họng anh bất giác khô khốc, phải đưa tay chỉnh lại kính để dời sự chú ý.
Anh nhẹ giọng nói: “Trong phòng thay đồ trong cùng có quần áo nữ, em xem có bộ nào mặc được không.”
Đường Điềm vừa nãy còn sợ anh quay lại sẽ…
Cánh cửa phòng đóng lại khiến cô mới thở phào. Cô dần nhận ra — ánh mắt của Ôn Thiệu Hàn hôm nay lạnh nhạt hơn đêm qua rất nhiều.
Không có thời gian nghĩ ngợi thêm, cô chỉ muốn thoát khỏi hai người đàn ông này càng xa càng tốt.
Cô cứ tưởng sẽ có thể làm bạn gái của Thẩm Yến Lễ một cách bình thường, ai ngờ Ôn Thiệu Hàn lại nhảy vào phá rối.
Chỉ cần nghĩ đến những rắc rối sau này là cô thấy rùng mình, muốn bỏ chạy ngay lập tức. Cô thà làm rùa rút đầu còn hơn bị cuốn vào mớ quan hệ tình cảm rối ren này.
Đường Điềm đi vào phòng thay đồ, thấy bên trong còn có một cánh cửa, có lẽ chính là nơi Ôn Thiệu Hàn vừa nhắc tới.
Cô lê đôi chân mềm nhũn đi vào, mở một cánh tủ, bên trong toàn là quần áo nữ mới tinh còn nguyên mác.
Cô chọn lấy một bộ đồ, mở ngăn tủ bên dưới, bên trong là đồ lót, tất cả đều đúng cỡ số của cô.
Đường Điềm đỏ mặt nghĩ đến đêm qua, cô lấy một bộ nội y rồi phát hiện ra cả đồ lót dùng một lần cũng có.
Cô vội vàng thay đồ, tất cả đều vừa vặn.
Cô nhìn quanh phòng thay đồ, chẳng lẽ tất cả đều được chuẩn bị… cho cô?
Mười mấy phút sau, cô rửa mặt, đánh răng xong rồi mở cửa phòng bước ra, chân vẫn còn đau nhức vì bị anh giày vò suốt đêm.
Dưới lầu, Ôn Thiệu Hàn như đang chờ cô.
Cô muốn bỏ chạy, nhưng túi xách còn trong xe anh. Nhìn cánh cổng đóng chặt, cô hiểu rõ — nếu không có sự cho phép của anh, cô không rời khỏi được.
Cô đành phải ngồi xuống đối diện anh. Ôn Thiệu Hàn không nhìn cô lấy một cái, chỉ châm trà cho cô.
Đường Điềm ngồi rất gò bó, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô qua cặp kính:
“Em nói đi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Điềm mơ màng ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt — trong đầu xuất hiện một dấu hỏi chấm to tướng.
“Chuyện gì… là chuyện gì cơ ạ?”
Ôn Thiệu Hàn dường như rất kiên nhẫn, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi:
“Tối qua, tôi và em đã phát sinh quan hệ. Nguyên nhân và hoàn cảnh là gì?”
Đường Điềm tưởng mình nghe nhầm, ngẩn người nhìn anh, nói không thành lời. Anh đang... nói gì thế?
“Ôn tiên sinh, anh bị sao vậy?”
Chẳng phải chính anh ôm cô vào biệt thự, cướp cô từ tay Thẩm Yến Lễ sao? Tự nhiên khiến cô nghi ngờ không biết mình đang mơ hay vẫn chưa tỉnh.
Ôn Thiệu Hàn thấy vẻ mặt kinh ngạc không giống giả vờ, bèn dịu giọng lại:
“Xin lỗi, tôi không nhớ gì về tối qua. Tôi chỉ thấy tò mò — tại sao một người giúp việc như em lại nằm trên giường của tôi?”
Ánh mắt và giọng nói của anh mang theo sự dò xét, giống hệt ánh mắt anh từng nhìn cô khi cô mới xuyên vào truyện.
Đường Điềm cực kỳ bối rối. Bất chợt cô nhớ đến âm thanh trong đầu lúc mới tỉnh dậy — “không thể xóa ký ức”.
Cô là người xuyên vào truyện, thân phận là nữ phụ ác độc, còn Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn là nam chính. Nhưng giờ cô đã có quan hệ thân mật với cả hai.
Phản ứng của Ôn Thiệu Hàn hoàn toàn không đúng, mà Thẩm Yến Lễ cũng chưa từng đến tìm cô. Với hiểu biết của cô về anh, điều này là không thể.
Tất cả điểm bất thường này khiến cô không thể không nghĩ theo hướng kỳ lạ nhất.
Cô cẩn trọng hỏi:
“Anh… còn nhớ về tôi bao nhiêu?”
Ánh mắt Ôn Thiệu Hàn ôn hòa nhưng vô cảm, quan sát cô một lượt:
“Nhớ em từng dụ dỗ và v* v*n tôi.”
Tim Đường Điềm đập nhanh hơn, lại hỏi:
“Chỉ nhớ vậy thôi? Còn gì nữa không?”
Anh nhìn cô: “Tôi và em còn có gì khác à?”
Cô gần như chắc chắn suy đoán điên rồ của mình là thật. Thở phào, cô vội vàng nói: “Không có.”
“Tối qua là vì chúng ta đều uống say nên mới…”
Cô đỏ mặt, không thể nói tiếp, hình ảnh quá ám muội, khiến cô không thể không xấu hổ.
Ôn Thiệu Hàn thấy mặt cô đỏ bừng, liền rút ra một tấm chi phiếu, đặt lên bàn trà trước mặt cô.
“Dù sao đi nữa, em là người chịu thiệt. Đây là khoản bồi thường tôi dành cho em.”
Ý của anh rất rõ ràng — sẽ không cho cô danh phận bạn gái, chỉ dùng tiền giải quyết.
Đường Điềm nhìn tờ chi phiếu, đếm số 0 phía sau — hai… hai ngàn vạn!!
Cô theo phản xạ định từ chối, nhưng rồi lại im lặng. Nếu muốn dứt khoát rời đi, thì nhận tiền và rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.