- Trang chủ
- Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
- Chương 30: Lòng khẽ rung động
Chương 30: Lòng khẽ rung động
Truyện: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Tác giả: Phô Mai Sầu Riêng
- Chương 1: Xuyên Sách
- Chương 2: Bị Đè Lên
- Chương 3: Mang trái cây vào phòng
- Chương 4: Kinh Diễm
- Chương 5: Vào Phòng
- Chương 6: Bùi Giác
- Chương 7: Đụng Trúng Ôn Thiệu Hàn
- Chương 8: Đưa Sữa Cho Bùi Giác
- Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác
- Chương 10: D*c V*ng Chiếm Hữu
- Chương 11: Bị Nhốt Trong Phòng Vẽ Cùng Với Thẩm Yến Lễ
- Chương 12: Tê Dại
- Chương 13: Đầy đặn
- Chương 14: Răn đe
- Chương 15: Không Thể Rời Mắt Khỏi Cô
- Chương 16: Chính là cô
- Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi
- Chương 18: Khăn tắm
- Chương 19: Dạ tiệc
- Chương 20: Bị Để Mắt
- Chương 21: Dòm ngó
- Chương 22: Văn Tấn Sở
- Chương 23: Có hối hận không?
- Chương 24: Cảm giác ấm nóng
- Chương 25: Nhìn chằm chằm cô ấy
- Chương 26: Kỳ Nghỉ
- Chương 27: Không thể rời mắt
- Chương 28: Không biết phải làm sao
- Chương 29: Như bị điện giật
- Chương 30: Lòng khẽ rung động
- Chương 31: Kiềm Chế
- Chương 32: Mặt Nóng Bừng
- Chương 33: “Tôi muốn thử xem”
- Chương 34: Một Ánh Nhìn Đã Say Đắm
- Chương 35: U Tối Khó Lường
- Chương 36: “Làm bạn gái của tôi.”
- Chương 37: Tai nóng ran
- Chương 38: Nắm lấy cổ tay cô
- Chương 39: U Tối
- Chương 40: Áp Sát
- Chương 41: Ôm lấy cô
- Chương 42: "Cô ấy đang ở đâu?"
- Chương 43: Va chạm
- Chương 44: Eo mềm
- Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
- Chương 46: Khó Lường
- Chương 47: Nắm lấy
- Chương 48: Mộng Cảnh
- Chương 49: Không Phân Rõ
- Chương 50: Chiếm Làm Của Riêng Trước Đã
- Chương 51: Phòng Tắm
- Chương 52: Bá Đạo
- Chương 53: Cân Nhắc Thế Nào Rồi?
- Chương 54: Em đi cùng luôn đi
- Chương 55: Góc Khuất
- Chương 56: Không Dám Đem Cơm Vào Phòng
- Chương 57: U Tối
- Chương 58: Đoạt Lấy Cô
- Chương 59: Ràng Buộc
- Chương 60: Theo ý em
- Chương 61: Món Quà
- Chương 62: Phần Thưởng
- Chương 63: Đối Phó
- Chương 64: Cực Hạn
- Chương 65: Về Nước
- Chương 66: Nhanh Nhẹn
- Chương 67: Không Phải Là Anh Ấy
- Chương 68: Thẻ đen
- Chương 69: Đỡ lấy cô
- Chương 70: Trong mơ
- Chương 71: Tâm tư nhỏ
- Chương 72: Màn Mưa
- Chương 73: Mịn màng
- Chương 74: Suy nghĩ
- Chương 75: Tấn công
- Chương 76: Quyết định
- Chương 77: Không Yên Ổn
- Chương 78: Rời Đi
- Chương 79: Cô ấy nghỉ việc rồi
- Chương 80: Công việc
- Chương 81: Nói chuyện rõ ràng
- Chương 82: Đứng ngồi không yên
- Chương 83: Sự Thật
- Chương 84: Phó Hi tìm đến
- Chương 85: Chuyển nhà
- Chương 86: Trông quen mắt
- Chương 87: Công việc mới
- Chương 88: Tiệc Liên Hoan
- Chương 89: Ngụy trang
- Chương 90: Khoảng trống
- Chương 91: Anh từng gặp cô ấy chưa?
- Chương 92: Thông báo
- Chương 93: Cô đang sợ tôi sao?
- Chương 94: Hỏi đường
- Chương 95: “Tôi nhớ ra em rồi”
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: “Em có thể có”
- Chương 98: Được khen
- Chương 99: Rạng Rỡ Chói Lòa
- Chương 100: Đã Nghĩ Kỹ Rồi
- Chương 101: Hẹn hò
- Chương 102: Bên Nhau
- Chương 103: Trông Có Vẻ Quen Mắt
- Chương 104: Tạp Niệm
- Chương 105: Chôn Vùi Trong Tro Bụi
- Chương 106: Dạ Hội
- Chương 107: Ngăn Lại
- Chương 108: Một đoạn tình cảm
- Chương 109: Không Thể Nào
- Chương 110: Mất Kiểm Soát
- Chương 111: Hôn Lễ
- Chương 112: Siết Đỏ
- Chương 113: Ám Chỉ
- Chương 114: Rõ Ràng
- Chương 115: Phỏng vấn
- Chương 116: Tiệc Tất Niên
- Chương 117: Gây Chú Ý
- Chương 118: Trong Xe
- Chương 119: Học Tập
- Chương 120: Dùng bữa
- Chương 121: Không ngờ tới
- Chương 122: Hoảng loạn
- Chương 123: Chi tiết
- Chương 124: Nhớ em
- Chương 125: Dũng khí
- Chương 126: Yêu thương
- Chương 127: Hạnh phúc viên mãn
- Chương 128: Phiên ngoại của Phó Hi (1)
- Chương 129: Phiên ngoại của Phó Hi (2)
- Chương 130: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (1)
- Chương 131: Phiên ngoại của Thẩm Yến Lễ (2)
- Chương 132: Đại kết cục
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Đặc biệt là bây giờ cô không còn giống trước kia, không tỏ rõ ý đồ quyến rũ mấy vị tiên sinh nữa, điều này khiến Liễu Hiểu Chi càng dè chừng Đường Điềm hơn.
Liễu Hiểu Chi chỉ muốn Đường Điềm sớm thân bại danh liệt, không thể để cô tiếp tục tiếp xúc với các tiên sinh. Hiện tại có thể thấy rõ, thái độ của họ với Đường Điềm đã dịu đi nhiều.
Nửa tiếng sau, Đường Điềm bắt đầu bận rộn. Ngoài việc chưa quen với cách sắp xếp dụng cụ bàn ăn, những việc khác cô đều làm khá thuận tay.
Mấy người đàn ông đến đây nghỉ dưỡng là để tiện lấy cảm hứng sáng tác, ba bữa ăn mỗi ngày đều phải được đưa đến tận phòng cho họ.
Biệt thự này có thang máy, lên xuống rất thuận tiện.
Đường Điềm đến nhà bếp lấy phần cơm trưa của Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn, đặt lần lượt lên xe đẩy, rồi đi lên tầng hai.
Liễu Hiểu Chi đã lên tầng trước cô, Đường Điềm đẩy xe thức ăn đi về phía thang máy, phải đi qua một hành lang khá dài.
Bên hành lang là dãy cửa sổ sát đất rộng lớn, có thể nhìn thấy tuyết trắng phủ khắp sân vườn.
Một bóng dáng cao ráo, điển trai đang ở bên ngoài cửa sổ chất tuyết làm người tuyết.
Phó Hi quàng khăn lên người tuyết, ánh mắt đào hoa liếc qua, nhìn thấy dáng người mảnh mai của Đường Điềm đang đẩy xe thức ăn.
Anh vỗ sạch tuyết trên găng tay da, sải bước mở cửa đi vào biệt thự.
Phó Hi mang theo hơi lạnh tuyết phủ tiến lại gần Đường Điềm, đi đến gần, cô còn cảm nhận được cái lạnh còn vương trên người anh.
Anh bước lại gần, Đường Điềm mới khẽ mỉm cười xã giao, ban đầu định giả vờ không thấy anh.
"Chào Phó tiên sinh."
Đôi mắt đào hoa của Phó Hi hơi cong lên, nụ cười quyến rũ: “Chờ chút đã.”
Đường Điềm không hiểu gì, vẫn đẩy xe chuẩn bị đi tiếp: “Phó tiên sinh, tôi đang mang cơm trưa cho ngài và Ôn tiên sinh. Nếu chờ thêm nữa sẽ nguội mất.”
Phó Hi thấy cô còn muốn đi tiếp, liền đưa tay giữ lấy cánh tay trái của cô. Cảm giác mềm mại như không xương dưới tay khiến tim anh khẽ run.
Anh cố giữ bình tĩnh, lười nhác chỉ ra ngoài cửa sổ sát đất bằng cằm.
Ban đầu Đường Điềm đang giãy giụa, định rút tay ra khỏi tay anh, nhưng động tác đó của anh khiến cô phân tâm.
Nhìn theo hướng anh chỉ, vị trí vừa nãy anh đứng có một người tuyết, trên cổ còn quàng chiếc khăn màu nâu đậm của Phó Hi.
Phó Hi bất ngờ tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở của anh. Đôi mắt đào hoa của anh từ từ lướt qua gương mặt đẹp đến kinh ngạc của cô.
Anh khẽ hỏi: “Giống cô không?”
Đường Điềm nhìn người tuyết tròn trịa bên ngoài và chiếc khăn quàng cổ màu nâu đậm, chẳng hiểu chỗ nào giống cô.
Cô lườm anh, đáp: “Càng giống anh thì có.”
Phó Hi có lẽ không ngờ cô lại nói vậy, thoáng bật cười, bàn tay lớn đang giữ cánh tay mảnh mai của cô định đặt lên vai cô.
Đường Điềm nhanh chóng né tránh: “Phó tiên sinh, nam nữ nên giữ khoảng cách.” Anh thật sự rất thích khoác vai người khác, thậm chí với quản gia già anh cũng hay khoác vai như bạn bè thân thiết.
Nhưng đối với phụ nữ, anh chưa từng làm thế. Không biết từ bao giờ lại bắt đầu có thói quen đó với cô.
Phó Hi tuy thu tay lại, nhưng vẫn không quên trêu cô vài câu với giọng lười biếng.
"Trước đây lúc cô v* v*n tôi cũng đâu có nói vậy."
Ký ức của thân xác cũ hiện lên trong đầu cô, những câu nói đầy hàm ý khiêu khích của “cô ấy” khiến mặt Đường Điềm đỏ bừng. Nguyên chủ thật quá là mạnh bạo rồi, gan cũng lớn quá mức.
Giờ phút này, cô không hề hay biết biểu cảm ngại ngùng của mình lại khiến người đối diện rung động đến vậy.
Phó Hi nhìn cô chằm chằm, tim anh… dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát.
“Chuyện đó… là trước đây.”
Đường Điềm luống cuống đẩy xe thức ăn về phía thang máy, không định tiếp tục để ý đến anh nữa.
Anh thì chưa vội ăn cơm, còn người kia – Ôn Thiệu Hàn – vẫn đang chờ cơm trưa.
Phó Hi ung dung bước theo sau lưng cô, một trước một sau cùng bước vào thang máy, anh bỗng nghiêng người nhìn cô.
Anh nói: “Nếu bây giờ em thử câu dẫn tôi, biết đâu tôi sẽ đồng ý để em làm bạn gái tôi.”
Giọng nói của Phó Hi lười biếng, trầm cảm và cuốn hút.
Đường Điềm không tin là thật, tưởng anh vẫn đang đùa cô, trêu chọc cho vui.
“Tôi chỉ là người giúp việc nhỏ bé, không xứng với thân phận cao quý của anh, không dám mơ tưởng gì cả.”
Cô vừa nói xong thì thang máy đã mở, cô đẩy xe đi ra ngoài.
Phó Hi theo sau cô, hiếm khi im lặng không nói gì.
Đường Điềm cũng không nghĩ nhiều. Tính cách của Phó Hi thất thường, cô thật sự không muốn đoán tâm trạng của anh.
Phòng của Ôn Thiệu Hàn ở phía sau, Đường Điềm đẩy xe đi ngang qua phòng Phó Hi trước.
Phó Hi ngồi trên ghế sofa, tay dài gác lên thành ghế, tư thế tùy tiện nhưng ánh mắt đào hoa lại ẩn giấu một loại cảm xúc gọi là… d*c v*ng.
Đường Điềm không phát hiện ánh mắt đó đầy nguy hiểm, vì trước giờ cô luôn thoải mái khi đối diện với Phó Hi – có thể vì anh luôn mang dáng vẻ không đứng đắn, khiến cô lơ là phòng bị.
Cô nhanh tay bày bữa trưa lên bàn ăn.
Phòng của Phó Hi hoàn toàn không thể so với căn phòng nhỏ bé của cô, bên trong có phòng sách, phòng khách và phòng ngủ, cực kỳ xa hoa.
Có lẽ các phòng của những tiên sinh khác cũng có bố cục tương tự.
“Phó tiên sinh, chúc anh ngon miệng.”
Đường Điềm nói xong, đẩy xe rời khỏi phòng.
Phó Hi vẫn ngồi trên sofa không nói gì, vẻ mặt khác hẳn sự lười nhác thường ngày, giờ đây u ám khó lường, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Đường Điềm đứng trước cửa phòng của Ôn Thiệu Hàn, đưa tay gõ nhẹ vài cái, không lâu sau cửa mở.
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô, lại liếc xe thức ăn một cái: “Vào đi.”
Đường Điềm gật đầu, đẩy xe vào trong phòng. Đúng như cô đoán, bố cục phòng của Ôn Thiệu Hàn cũng giống của Phó Hi. Cuộc sống của người giàu thật đáng ngưỡng mộ.
Chỉ trong chốc lát, cô đã bày xong bữa trưa lên bàn ăn, cũng nói câu “Chúc anh ngon miệng”, rồi đẩy xe định rời đi.
Nhưng Ôn Thiệu Hàn gọi cô lại. Đường Điềm tưởng anh còn muốn dặn dò gì đó.
“Ôn tiên sinh cần gì nữa ạ?”
Ôn Thiệu Hàn nói: “Ghi lại số điện thoại của tôi.”
Đường Điềm ngẩn người, vì quản gia đã quy định rõ, không được tự ý xin số liên lạc của các vị tiên sinh, bất cứ hình thức nào cũng không được.
“Ôn tiên sinh, có quy định là nhân viên giúp việc không được tự ý lưu số điện thoại của các tiên sinh. Nếu bị phát hiện sẽ bị trừ lương, nghiêm trọng hơn còn bị sa thải và bắt bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Cô không sợ bị đuổi việc, chỉ sợ phải bồi thường hợp đồng – cô đâu có tiền mà đền.
Ôn Thiệu Hàn dường như không để ý đến quy định đó, đứng yên một lúc rồi đi vào phòng ngủ, cầm ra một chiếc điện thoại đưa cho Đường Điềm vẫn đang đứng ở phòng khách.
“Là tôi sơ suất. Trong điện thoại này có số liên lạc của tôi. Có chuyện gì xảy ra thì gọi cho tôi đầu tiên. Mật khẩu là 123456.”
Đường Điềm chần chừ không biết có nên nhận không, dù sao anh cũng là có lòng tốt.
Ôn Thiệu Hàn nhận ra sự do dự của cô, cũng không có ý làm trái quy định của người giúp việc.
Anh lại nói: “Nếu em sợ gây hiểu lầm, vậy trước khi về nước cứ trả lại cho tôi là được.”
Lúc này Đường Điềm mới yên tâm nhận lấy. Không ngờ Ôn Thiệu Hàn lại tử tế đến vậy.
“Cảm ơn anh, Ôn tiên sinh.”
Ôn Thiệu Hàn mỉm cười ôn hòa: “Đi làm việc đi, tôi không làm phiền nữa.”
Đường Điềm khẽ gật đầu với nụ cười nhẹ, ấn tượng với anh cũng thay đổi đôi chút.
Trước đây, trong ấn tượng của cô, Ôn Thiệu Hàn đúng như miêu tả trong tiểu thuyết – ngoài mặt thì nho nhã, bên trong lại vô cùng lạnh lùng.
Không ngờ… cô đã hiểu lầm. Việc Ôn Thiệu Hàn có thể đối xử tốt với một người giúp việc nhỏ bé như cô chứng tỏ anh là người chính trực và tốt bụng.
Việc cô nhận điện thoại từ anh cũng là vì có nhiều lo lắng – phòng khi xảy ra tình huống khẩn cấp mà cô lại bị "bỏ quên" đâu đó như trước.
Có được cách liên lạc với Ôn Thiệu Hàn, rõ ràng hiệu quả và nhanh chóng hơn so với gọi cầu cứu chị Ngô hay quản gia ở tận trong nước.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng Ôn Thiệu Hàn, đẩy xe thức ăn trở về phía thang máy.
Đường Điềm đặt xe ở bên cạnh thang máy, lát nữa còn phải quay lại hai phòng kia để dọn dẹp bát đũa.
Lúc này, bên cạnh thang máy đã có một xe thức ăn khác đặt sẵn.
Đường Điềm trước định xuống lầu, lát nữa sẽ quay lại sau.
Bỗng cô nghe thấy giọng nói trầm khàn đầy từ tính vang lên từ hành lang bên phải: “Đường Điềm, vào thu dọn bát đũa.”
Đường Điềm lập tức dừng động tác bước vào thang máy, nhìn quanh không thấy Liễu Hiểu Chi đâu, mới đẩy xe về phía phòng của Bùi Giác.
Cuộc sống thường ngày của Bùi Giác vốn do Liễu Hiểu Chi phụ trách, anh không ưa gì Đường Điềm, càng không muốn thấy mặt cô.
Đường Điềm luôn hiểu điều đó, nên thường tránh mặt Bùi Giác.
Nhưng giờ cô không thể từ chối. Cô không thể nói rằng: Liễu Hiểu Chi không có ở đây, tôi không phụ trách dọn bát đũa cho ngài.
Phân công công việc là chuyện của người giúp việc, quản gia đã dặn, không được ảnh hưởng đến tâm trạng của mấy vị tiên sinh. Ngoại trừ những yêu cầu hay hành vi vượt giới hạn, những việc sinh hoạt thường ngày hợp lý mà các tiên sinh đưa ra, người giúp việc phải cố gắng hoàn thành.
Đường Điềm đẩy xe vào phòng của Bùi Giác, gom bát đĩa trên bàn ăn vào xe.
Lúc này, Bùi Giác với dáng người cao ráo lạnh lùng đứng trước cửa sổ, cửa sổ vẫn mở, có vẻ như anh rất ghét mùi thức ăn còn sót lại trong phòng.
Đường Điềm liếc qua bóng lưng anh một cái, thầm nghĩ: Không hổ danh là người mắc bệnh sạch sẽ nặng nhất trong truyện, việc anh cho phép bày đồ ăn trong phòng khách này có lẽ đã là cực hạn của anh rồi.