Chương 84
Truyện: Xuyên Thành Nàng Ngốc Bị Bán: Nàng Đổi Mệnh Cả Nhà Chồng
Tác giả: Nhược Vũ Sinh Hoa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Hết
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Vu Xuân Miêu cầm chiếc trâm cài vừa ý, đang định đi, thì Tề Trung vội kéo nàng lại. Y chỉ vào cặp kẹp tóc hải đường màu đỏ trong quầy nói:
“Nàng không búi tóc, cặp kẹp tóc hải đường này kẹp lên b.í.m tóc chắc vừa vặn.”
Ông chủ không đợi hỏi, liền lấy cặp kẹp tóc ra giới thiệu:
“Đây là hải đường liền cành, một đôi thành cặp, cài lên hai b.í.m tóc tiểu nương tử là vừa khéo. Không phải vàng bạc gì, chỉ ba trăm văn thôi.”
Tề Trung lại hỏi:
“Có loại bằng bạc không?”
Ông chủ ngẩn người, nghĩ thầm đôi thiếu phu thê này vừa rồi còn mặc cả từng đồng, giờ lại hỏi tới bạc. Nhưng nếu thực sự họ muốn mua thì sao?
“Có loại bằng bạc, nhưng chỉ là hoa hải đường đơn chiếc, chỉ còn một cái thôi.”
Vu Xuân Miêu cảm thấy ý nghĩa quan trọng hơn giá trị, liền nói:
“Thôi, lấy cặp này bằng đồng cũng được.”
Ông chủ nhanh nhẹn đóng hộp, Tề Trung thanh toán xong, hai người chuẩn bị rời tiệm.
Vừa lúc ấy, một đôi phu thê lạ bước vào. Nam tử ngoài năm mươi, mặt mày hồng hào, dáng vẻ giàu sang, còn thê tử chỉ mười bảy, mười tám tuổi, tóc cài đầy trâm vàng trâm bạc, hai bên tai đeo một đôi hoa tai phỉ thúy dài chạm vai.
Vu Xuân Miêu liếc mắt nhận ra, chẳng phải Chu Mẫn đó sao? Người nam nhân đi bên cạnh chính là Lưu lão gia. Chu Mẫn ăn vận diêm dúa, khoác tay Lưu lão gia nũng nịu nói:
“Lão gia, thiếp thích chiếc vòng vàng kia đã lâu, nhưng phu nhân cứ trách thiếp phá của, chẳng cho mua. Hôm nay, người nhất định phải mua cho thiếp nhé, bằng không đêm nay, người lại về phòng phu nhân mà ngủ đó!”
Lưu lão gia cười tủm tỉm vỗ về:
“Được, Giao Giao muốn gì, lão gia đều mua. Chỉ cần nàng không đuổi lão gia ra khỏi phòng là được.”
Chu Mẫn khẽ cười duyên, vừa lúc bắt gặp Vu Xuân Miêu, chỉ hơi sững sờ, rồi giả vờ không quen biết. Lưu lão gia thoáng liếc Vu Xuân Miêu đôi lần, nhưng lại bị thê tử lôi kéo quay đi.
Vu Xuân Miêu thầm nghĩ, Chu Mẫn quả thực đã chọn đúng đường, tìm được chốn an thân.
Tề Trung trả tiền xong cũng nhìn thấy bọn họ, nhưng chẳng hề mảy may quan tâm, đưa tay dắt Vu Xuân Miêu lên xe lừa trở về.
Trên đường về, Vu Xuân Miêu lại đùa nghịch như thường lệ:
“Rùa và thỏ thi chạy, heo làm trọng tài, chàng đoán ai thắng?”
Tề Trung ngẫm nghĩ đáp:
“Có lẽ là thỏ?”
Vu Xuân Miêu cười khanh khách:
“Chàng là trọng tài, chàng nói ai thắng thì là kẻ đó thắng!”
Tề Trung chỉ cười, không nói.
Vu Xuân Miêu lại trêu:
“Vật gì có thể dài có thể ngắn, sau khi thành thân thê tử mới dùng, trước khi thành thân mà dùng sẽ khiến người ta chê cười?”
Tề Trung đỏ mặt, lúng túng:
“Xuân Miêu, nàng thật là… nghịch ngợm!”
Vu Xuân Miêu bật cười, suýt rơi nón lá:
“Chàng nghĩ gì vậy? Là họ đó, họ của chàng! Có họ đơn, có họ kép, dài ngắn tùy ý. Ta gả cho chàng, người ta đều gọi ta là Tề nương tử rồi còn gì!”
Tề Trung cũng không nhịn được cười, dáng vẻ cố nén ý cười ấy, quả thực ôn nhuận đến lạ.
Về tới nhà, Tiền Đa Đa đã chạy ào ra, nhảy chồm lên người Vu Xuân Miêu, vừa mừng vừa r*n r*.
Vu Xuân Miêu cúi xuống xoa đầu nó, dịu dàng dỗ:
“Đa Đa ngoan, nhớ ta rồi sao? Nương về rồi đây, không phải lo lắng nữa.”
Người nhà họ Tề nhìn nhau, thầm nghĩ nữ nhi như nàng mà đi làm mẫu thân của chó, cũng thật lạ lùng.
Trần Nhược Lan nhìn sang Tề Trung, dường như nhắn nhủ: hay là hai đứa sinh một đứa đi thôi?
Tề Nguyên trong tay cầm cái thìa, chạy tới chào đón:
“Hai hôm nay tiểu nhị Tiên Khách Lai đều mang tin tức về, may nhờ có họ, bằng không nhà chúng ta lo đến mất ăn mất ngủ rồi.”
Tề Trung tháo dây cương, ôn tồn:
“Không phải lo nữa là tốt rồi.”
Trần Nhược Lan cũng nói:
“May nhờ Lục chưởng quầy giúp đỡ, người ta giàu sang như vậy, thật không biết nên cảm tạ thế nào cho phải.”
Vu Xuân Miêu khoác tay bà, dịu dàng nói:
“Mẫu thân, con đã tạ ơn rồi, người không cần lo nữa.”
“Con tạ ơn thế nào?”
“Con đưa tiền cho người ta, đưa thật nhiều bạc.”
Trong bữa tối, Vu Xuân Miêu kể chuyện trà sữa và sữa hấp hai lớp cho cả nhà nghe.
Trần Nhược Lan nghe mà không dám tin:
“Ở nhà không làm gì cũng có bạc gửi tới, như nằm mơ vậy!”
Vu Xuân Miêu ngước nhìn mái nhà, thong thả tính toán:
“Một tiệm, mỗi ngày bán hai mươi chén, là hai mươi văn. Một tháng là sáu trăm văn. Lục chưởng quầy có mười hai tiệm, vị chi bảy lạng hai tiền mỗi tháng. Thêm sữa hấp hai lớp, mỗi tháng cũng được hơn mười bốn lạng. Nếu bán nhiều hơn, thì chỉ sợ bạc không đếm xuể!”
Nàng tính theo con số thấp nhất, nhưng thực tế còn gấp nhiều lần, song niềm vui trong mắt Trần Nhược Lan và Tề Nguyên vẫn không giấu được.
Trần Nhược Lan nhìn sang Tề Nguyên, cười bảo:
“Nguyên nhi sắp tròn mười bảy, nương cũng nên tính tìm cho con một thê tử rồi.”
Tề Nguyên nhìn Vu Xuân Miêu, cười:
“Tức phụ do nương chọn, chắc chắn là tốt nhất.”
Câu này khiến cả nhà cùng vui, song người đắc ý nhất vẫn là Tề Trung.
Đêm xuống…
Vu Xuân Miêu bám lấy nam nhân, thân thể bị ép vào vách tường, tiếng thở gấp của nàng đều bị Tề Trung nuốt trọn.
Bàn tay lớn của chàng ôm lấy sau gáy nàng, trong từng động tác triền miên, nàng đã sớm không còn biết đâu là trời đất.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên đôi mắt hạnh đào ướt át, mê ly kiều diễm.
Tề Trung chưa từng lãng phí một khắc nào, bởi chàng muốn bù đắp những gì từng thiếu vắng.
Nửa đêm, Vu Xuân Miêu vẫn bị nam nhân ôm ấp, hôn lên từng tấc thịt mềm không buông.
Nàng khẽ vuốt vai chàng, nghiêm túc nói:
“Tuy ta chẳng phải người học y, nhưng vẫn muốn nhắc chàng, cơ vai trái phải lưu ý. Nhất là phần cơ thang này, không được để kéo căng, lúc ngủ tốt nhất chớ nằm nghiêng.”
Nàng ngừng lại, cố ý nhìn chàng:
“Tốt nhất là ngủ sát bên ta.”
Tề Trung ngây người một lúc, rồi chôn mặt vào n.g.ự.c nàng, thân thể run lên, một lúc lâu mới ngoan ngoãn ôm lấy nàng nằm xuống.
“Nàng muốn ngủ thì nói thẳng đi, làm ta suýt không hiểu.”
Cuối tháng tám, tiết trời đêm đã mát, Vu Xuân Miêu cuộn mình trong lòng nam nhân, chỉ lát sau đã chìm vào giấc mộng.
Từ sau khi dân làng nếm được vị ngọt của bán hạ, cả thôn ai nấy đều tất bật đi đào kiếm lời.
Hai ngày đầu còn có người qua lại trước cửa nhà họ Tề, sau rồi cũng chẳng còn ai. Có lẽ bán hạ trên núi đã bị đào sạch.
Không mấy chốc đã tới ngày nha môn thu thuế thân, lần này quan sai tới thu bạc vẫn là Chu Thanh Sơn và Vương Võ.
Lần đầu tới là để bắt người, nay lại đến thu bạc, trong lòng ai nấy cũng có chút ái ngại.
Vu Xuân Miêu niềm nở mời vào nhà, nhưng họ không dám, chỉ đứng ở cửa, cầm sổ hộ tịch ghi tiền.
Một nhà năm miệng ăn, nộp hai lạng năm tiền bạc — với nhà họ Tề chỉ như hạt cát giữa biển.
Nhưng với dân làng, dù đào được bao nhiêu bán hạ, cũng chỉ vừa đủ đóng hai năm thuế thân.
Bán hạ được nhiều người biết đến, mười dặm tám làng đều có bán, giá lại bị ép xuống chỉ còn mười văn một cân.
Dân làng nhờ trải nghiệm thực tế, cũng đã hiểu vì sao nhà họ Tề không truyền công thức.
Tiền vừa tới tay đã chẳng còn bao nhiêu, ai nấy lại trở về nếp cũ.
Gần đến kỳ bầu cử thôn trưởng, trong thôn lại bắt đầu dấy lên những ý tưởng mới…