Chương 33
Truyện: Xuyên Thành Nàng Ngốc Bị Bán: Nàng Đổi Mệnh Cả Nhà Chồng
Tác giả: Nhược Vũ Sinh Hoa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Hết
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Tề Trung múc nước trà tiên thảo vào chậu sành, chau mày hỏi:
“Nương tử nói gì là nước tro tàu, bột khoai mì, bột khoai lang vậy?”
Vu Xuân Miêu hồi tưởng lại ký ức nguyên chủ, thực ra nàng từng hái tiên thảo nấu trà lạnh, nhưng chỉ đơn giản nấu chừng mười khắc, cũng chưa từng làm đông lại thành thạch.
Nghĩa là ở đây, mọi người chỉ biết uống nước tiên thảo mà không biết tới món sương sáo mật ong như kiếp trước nàng từng ăn.
Nàng tính toán trong đầu rất nhanh: Không có kiềm ăn được thì thay bằng tro bếp, không có bột khoai mì thì dùng bột gạo cũng tạm được. Một bát sương sáo mật ong có thể bán ba đồng, thậm chí năm đồng. Ở đất phương Nam mùa hạ oi nồng, nóng bức kéo dài đến tận tháng mười, chẳng phải chính là cơ hội phát tài lớn hay sao!
Đang mải mê tính toán, Vu Xuân Miêu bỗng bật dậy, xoay một vòng giữa phòng bếp, vui mừng reo lớn:
“Phát tài rồi! Chúng ta sắp phát tài rồi!”
Tề Trung nhin mà hiểu ngay, nhất định nương tử lại nghĩ ra cách làm ăn mới. Chàng nhìn nàng ôn nhu, dịu giọng hỏi:
“Là gì vậy, nương tử? Lần này có phải liên quan đến món trà tiên thảo ta vừa nấu?”
Vu Xuân Miêu cười hớn hở, tiến lên ôm lấy eo chàng, nhảy nhót mấy vòng, suýt làm Tề Trung ngã lăn ra bếp.
“Tề Trung, ta có thể làm ra sương sáo mật ong, vừa mát lạnh lại đẹp mắt, nhất định sẽ bán rất chạy. Lần này, chúng ta lại có đường làm ăn rồi!”
Tề Trung bị nàng làm nũng đến mềm lòng, khẽ nhéo mũi nàng:
“Được, nương tử muốn ta giúp gì, ta đều nghe theo.”
Vu Xuân Miêu vui vẻ nói:
“Trong kho còn cái cối đá, chàng giã giúp ta nửa cân bột gạo nhé.”
Tề Trung khẽ vỗ lưng nàng, chiều chuộng đáp:
“Được, nàng sai bảo gì ta làm nấy.”
Lúc này, Trần Nhược Lan vừa làm cỏ ngoài vườn rau về, thấy Tề Vinh lấm lét thập thò ngoài cửa bếp, thi thoảng còn bụm miệng cười lén.
Bà nhẹ nhàng bước tới, cùng nhìn vào bếp, liền thấy cảnh Tề Trung vừa ôm vừa nựng Vu Xuân Miêu, lúc thì véo má, khi lại cạo mũi. Không khí trong nhà ấm áp, hòa thuận, tràn đầy ý vị tân hôn.
Trần Nhược Lan vội che miệng kéo Tề vinh đi, miệng thì thầm:
“Nhà này thật chẳng còn biết ngượng là gì nữa!”
Nói là làm, tiên thảo mà Tề Vinh hái về là tiên thảo tươi, nước cốt xanh mát được đổ lại vào nồi tiếp tục đun. Vu Xuân Miêu ngâm tro bếp với nước sôi, chờ lắng cặn, rồi gạn lấy nước trong. Tề Trung ngồi bên bàn cối đá, cặm cụi giã gạo trắng. Trước kia, gạo trắng quý giá đến đâu cũng không nỡ dùng bừa, nhưng từ ngày có nương tử khéo léo, việc gì cũng đáng thử một lần.
Trần Nhược Lan thấy đôi tân phu thê bận rộn, lại nhìn chậu nước tiên thảo xanh đặc như sương, không nhịn được hỏi:
“Xuân Miêu, con làm gì thế? Chậu nước tro kia dùng vào việc gì? Còn Trung nhi, sao lại giã bột gạo trắng? Con hai mươi tuổi rồi còn ham cháo bột sao?”
Vu Xuân Miêu thần bí mỉm cười:
“Nương cứ đợi xem, chờ con làm xong sẽ biết.”
Tề Vinh ngửi thấy hương thơm trong bếp liền ló đầu vào giục:
“Đại ca, trà tiên thảo sao mãi chưa nấu xong, đệ muốn uống quá!”
Tề Trung vẫn không ngẩng đầu:
“Khát thì đi uống nước, tẩu tử của ngươi đang bày món mới.”
Tề Nguyên từ ngoài sân trở về, người ướt đẫm mồ hôi, cũng lắc áo xin uống trà tiên thảo, bị đại ca đuổi đi như thường lệ.
Tề Vinh càng bĩu môi, quay sang than thở với Tề Nguyên:
“Sương sáo là do đệ đi hái mà cũng không cho uống, đại ca và tẩu tử thật là kỳ quặc.”
Tề Nguyên cười, dỗ đệ:
“Kệ hai người ấy đi, đến lúc ăn chẳng phải cũng có phần ngươi sao, lo gì?”
Sương sáo được nấu hơn hai canh giờ, lọc qua vải màn hai lượt. Đến khi Vu Xuân Miêu đổ nước tro bếp đã lắng vào, Trần Nhược Lan và Tề Vinh đều kinh ngạc há hốc mồm.
Tề Vinh nghĩ thầm:
“Dù có ngon mấy, trong đó có tro bếp, nhất quyết ta không ăn.”
Trần Nhược Lan cũng hoài nghi:
“Thứ này từ trước chỉ để bón ruộng thôi mà, ai lại ăn được?”
Tề Nguyên ngoài sân làm mộc, không biết gì.
Tề Trung nghiêm túc quan sát, như học trò chờ thầy dạy:
“Nước tro bếp rốt cuộc dùng làm gì vậy, nương tử?”
Vu Xuân Miêu giải thích:
“Tro bếp sau khi lắng sạch rất tinh khiết, nước có tính kiềm, dùng để giúp nước tiên thảo đông lại như thạch.”
Tề Trung nghe vậy tuy chưa hiểu hết, nhưng hoàn toàn tin tưởng vào nương tử.
Nàng cũng không dám chắc có thành công không, đành để vào chậu lớn đựng nước lạnh cho nhanh nguội, hồi hộp chờ kết quả.
Tề Trung thấy trời đã xế chiều, liền bảo:
“Xuân Miêu, sắc thuốc cho nàng và nương đi, để ta nấu mì cho cả nhà.”
Vu Xuân Miêu quạt bếp, tim đập thình thịch như chờ kết quả thi. Chỉ một vốn mà lời gấp mấy lần, nàng quyết tâm phải thành công.
Rốt cuộc, người báo tin mừng đầu tiên lại là Tề Nguyên.
Tề Nguyên đi ngang sân sau, vô tình đá vào chậu nước lớn, thấy nước cốt xanh trong chậu nhỏ không hề tràn ra mà chỉ rung động như đậu phụ.
Huynh ấy thử chọc một ngón tay, nước sương sáo đã đông cứng lại, chọc một cái liền nứt ra một đường.
“Tẩu tử, đại ca, hai người mau ra xem! Nước tiên thảo thành đậu phụ rồi này!”
Vu Xuân Miêu vừa nghe, lập tức chạy ào ra sân sau, bưng chậu gỗ nhỏ vào bếp, dùng d.a.o cắt thử, quả nhiên đông lại như thạch.
Nàng nhảy cẫng lên vì vui mừng:
“Thành công rồi! Đây chính là sương sáo mật ong. Nương, lấy cho con ít đường phèn hòa nước, con sẽ làm cho mọi người ăn thử!”
Trần Nhược Lan: Giúp thì giúp, chứ nhất quyết không ăn đâu, trong đó có tro bếp.
Tề Vinh lặng lẽ bỏ đi.
Tề Trung nấu mì xong, cũng hồi hộp đợi thành quả của nương tử.
Vu Xuân Miêu dùng d.a.o cắt sương sáo thành miếng nhỏ, múc vào bát, rưới nước đường lên.
Bát đầu tiên, nàng cung kính dâng cho Tề mẫu. Trần Nhược Lan lại đưa cho Tề Nguyên:
“Con ăn trước đi.”
Tề Nguyên chẳng nhìn thấy gì lạ, cầm thìa ăn thử, vị thơm mát lan tỏa, ngọt dịu dẻo dai, ăn xong chỉ biết khen:
“Ngon quá, mát lành, nương thử xem!”
Bát thứ hai lại chuyển cho Tề Trung. Chàng ăn một miếng, cũng vô cùng kinh ngạc:
“Nương tử, món này thực sự rất ngon, lại còn đẹp mắt. Nàng cứ yên tâm làm, việc bán hàng, cứ giao cho ta.”
Trần Nhược Lan nghe vậy thoáng rùng mình, thầm nghĩ:
“Còn định mang bán cho thiên hạ sao? Nhỡ đâu có chuyện gì thì…”