- Trang chủ
- Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
- Chương 18: Rò rỉ tinh thần lực
Chương 18: Rò rỉ tinh thần lực
Truyện: Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
Tác giả: Thất Tịch Thị Đại Đầu Miêu
- Chương 1: Tiệc cưới
- Chương 2: Kỳ trưởng thành
- Chương 3: Gặp lại
- Chương 4: Năng lực thiên phú
- Chương 5: Năng lực lần đầu bộc lộ
- Chương 6: Ngầm dậy sóng
- Chương 7: Tự đại
- Chương 8: Tỏ tình
- Chương 9: Liên kết
- Chương 10: Đánh giá thiên phú
- Chương 11: Đánh giá chung
- Chương 12: Xin lỗi
- Chương 13: Tinh võng
- Chương 14: Ứng cử viên
- Chương 15: Sụp đổ
- Chương 16: Che chở
- Chương 17: Tâm sự
- Chương 18: Rò rỉ tinh thần lực
- Chương 19: Che giấu lựa chọn
- Chương 20: Vòng vo
- Chương 21: Trực tiếp
- Chương 22: Suy nghĩ kỹ
- Chương 23: Quá khứ
- Chương 24: Đề cử
- Chương 25: Điên cuồng
- Chương 26: Tít
- Chương 27: Đưa đi
- Chương 28: Anh em hồ lô
- Chương 29: Bảo vệ
- Chương 30
- Chương 31: Nâng giá
- Chương 32: Đã định đoạt
- Chương 33: Ngăn chặn
- Chương 34: Lạnh mặt
- Chương 35: Phát sốt
- Chương 36: Chăm sóc
- Chương 37: Thiên phú thứ hai
- Chương 38: Tước đoạt
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: Bắc Cảnh
- Chương 42: Nhà họ Đàm
- Chương 43: Dũng cảm
- Chương 44: Điều kiện
- Chương 45: Trị liệu
- Chương 46: Lớn mật
- Chương 47: Chiến lực
- Chương 48: Bí ẩn
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Năng lượng cuồng bạo
- Chương 51: Biến hóa
- Chương 52: Quyết định
- Chương 53
- Chương 54: Biến dị lôi điện
- Chương 55: Hợp lực
- Chương 56: Thăng cấp
- Chương 57: Tập kích
- Chương 58: Khế ước
- Chương 59: Tim đập
- Chương 60: Đế đô
- Chương 61: Ở chung
- Chương 62: Bỏ phiếu
- Chương 63: Giằng co
- Chương 64: Rò rỉ -
- Chương 65: Ôm chặt
- Chương 66: Đứa trẻ
- Chương 67: Lời hồi đáp
- Chương 68: Phát tác
- Chương 69: Mệt mỏi
- Chương 70: Nụ hôn lừa dối
- Chương 71: Cứng rắn
- Chương 72: Hỗ trợ từ bên ngoài
- Chương 73
- Chương 74: Khí thế áp người
- Chương 75: Tỉnh lại
- Chương 76: Thay đổi cách làm
- Chương 77: Sửa đổi
- Chương 78: Thiêu đốt
- Chương 79: Giằng co
- Chương 80: Bày tỏ thiện chí
- Chương 81: Lễ kỷ niệm
- Chương 82: Vực trời
- Chương 83: Vứt bỏ
- Chương 84: Chia rẻ
- Chương 85: Truy tìm nguồn gốc
- Chương 86: Nguồn năng lượng
- Chương 87: Cảm xúc
- Chương 88: Làm gương
- Chương 89: Đổi mới
- Chương 90: Tuyết rơi
- Chương 91: Quang cảnh
- Chương 92: Thử nghiệm
- Chương 93: Đối kháng
- Chương 94: Xin lỗi
- Chương 95: Trước năm mới
- Chương 96: Mờ ảo
- Chương 97: Kiên định với sự sáng suốt.
- Chương 98: Ước nguyện
- Chương 99
- Chương 100: Hấp dẫn
- Chương 101: 5 con
- Chương 102: Lá chắn vững chải
- Chương 103: Tinh thú biến dị cấp D
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105
- Chương 106: Rút lui
- Chương 107: Pháo hoa
- Chương 108: Lừa
- Chương 109: Sóng vai
- Chương 110: Lặp lại
- Chương 111: Diễn biến
- Chương 112: Thể hiện
- Chương 113: Tra tấn
- Chương 114: Lừa tinh thú
- Chương 115: Bão tố
- Chương 116: Tình cảnh khó khăn
- Chương 117: Truy kích
- Chương 118: Hành tinh hoang
- Chương 119: Quá khứ
- Chương 120: Mầm sống
- Chương 121: Trở về
- Chương 122: Công khai
- Chương 123: Bản nhạc
- Chương 124: Lộng lẫy
- Chương 125: Ảo mộng
- Chương 126: Hiện thực
- Chương 127: Gặp mặt
- Chương 128: Khoảng cách
- Chương 129: Áp lực
- Chương 130: Chữa trị
- Chương 131: Lật cả bầu trời
- Chương 132: Hội nghị tinh hệ
- Chương 133: Xôn xao
- Chương 134
- Chương 135: Dị đồng
- Chương 136: Nơi sinh ra
- Chương 137: Bắt đầu cũng là kết thúc
- Chương 138: Ngoại truyện: Diễn biến tiếp theo
- Chương 139: Kế tiếp
- Chương 140: Quyết định
- Chương 141: Trở về
- Chương 142: Đừng đọc
- Chương 143: Đừng đọc
- Chương 144: Đừng đọc
- Chương 145: Truyền thống
- Chương 146: Lén lút
- Chương 147: Lặng lẽ
- Chương 148: Đại lễ
- Chương 149: Ngây ngô
- Chương 150: Giằng co
- Chương 151: Ngoại truyện: Để tâm
- Chương 152: Nước cờ hạ xuống
- Chương 153: Điện hạ
- Chương 154: Hiểu lầm
- Chương 155: Mượn sức
- Chương 156
- Chương 157: Cảm giác quen thuộc
- Chương 158: Nhịp tim
- Chương 159: Kỳ lạ
- Chương 160: THÍCH
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Lời của Phù Thanh khiến Thời Tinh cũng phải ngẩn người.
"Tinh thần lực của Điện hạ... lại có thể bài xích cả lá chắn của người Lam tinh sao?"
Cậu không phải cố tình hỏi, mà là bởi ở kiếp trước chưa bao giờ cậu từng thấy lá chắn của người Lam tinh nhân bị bài xích.
Ai cũng biết, tinh thần lực của tộc người Lam tinh vốn ít tính công kích, thiên về ôn hòa, thích hợp cho trị liệu. Trong chiến đấu, loại lá chắn này khó lòng chống đỡ nổi vài lượt tấn công trực diện. Thế nhưng dưới sự bao phủ của tinh thần lực cấp cao, hoặc khi tinh thần lực được phóng thích diện rộng mà kèm theo uy h**p, công kích, thậm chí ý đồ thanh tẩy, thì lá chắn tinh thần của người khác sẽ là thứ đầu tiên bị bài xích trong phạm vi ấy, ngoại trừ của người Lam tinh.
Bởi tinh thần lực của người Lam tinh vốn ôn hòa đặc biệt, nên lá chắn do họ dựng lên khi gặp tinh thần lực cấp cao sẽ tự nhiên để nó lướt qua, không hề bài xích
Như lúc này, khi Thời Tinh mở lá chắn, cậu rõ ràng cảm nhận được luồng tinh thần lực của Trì Diệu lướt qua bề mặt. Trong cảm nhận của đối phương, hẳn lá chắn ấy hoàn toàn vô hình.
Nhưng câu trả lời của Phù Thanh lại phá vỡ nhận thức ấy: "Có."
"Tinh thần lực của Điện hạ quá cao, biển tinh thần quá mạnh. Ngay cả lá chắn của người Lam tinh, ngài ấy cũng có thể phát hiện và bài xích."
Thời Tinh sững sờ: "..."
Sắc mặt Phù Thanh nghiêm hẳn lại: "Tính công kích lại tăng rồi. Không được, không thể chậm trễ thêm nữa."
Nghĩ tới điều gì đó, Thời Tinh nói: "Tầng này còn hai người hầu thân cận nữa đúng không?"
"Có khi nào... chính lá chắn của họ đã k*ch th*ch sự công kích trong luồng tinh thần lực rò rỉ của Điện hạ?"
Phù Thanh thoáng trầm ngâm: "Rất có khả năng."
Trong hành lang lúc này chỉ có hai người họ đi ra, Phù Thanh vì trách nhiệm, còn Thời Tinh là bởi thiên tính của tộc người Lam tinh. Một người tinh thần lực cường đại, một người có lợi thế trời sinh. Nhưng hai người hầu kia thì khác, tinh thần lực không thể so với Thiếu tướng Phù, lại chẳng phải người Lam tinh, e rằng ngay khi bị đánh thức, họ đã vội mở lá chắn tự vệ và giờ đang chật vật gắng gượng chống đỡ.
Phù Thanh vừa định đi tìm hai vị người hầu khác thì đã bị Thời Tinh kéo lại.
"Phòng của họ ở đâu? Thiếu tướng, ngài chỉ cho tôi."
"Chẳng lẽ cậu định..."
"Tôi thử xem. Nếu được, họ sẽ nhanh chóng tiến về phía chúng ta hơn."
Điều quan trọng hơn cả, Thời Tinh không thể đoán nổi giới hạn tinh thần lực rò rỉ của Trì Diệu là ở đâu. Chỉ từ lúc họ ra đến hành lang, qua mấy câu nói ngắn ngủi, tính công kích đã tăng gấp ba lần. Cậu không chắc đến khi họ đi tìm được hai người kia, thì luồng tinh thần lực nơi đây sẽ biến thành tình trạng thế nào.
Vì vậy, nếu có thể ngay lập tức gỡ bỏ hai lá chắn tinh thần đang bị cảm nhận kia, để tinh thần lực không còn mục tiêu công kích, có lẽ tình hình sẽ được làm dịu đi.
Thời Tinh nghĩ vậy.
Phù Thanh lập tức chỉ phòng, Thời Tinh bèn trải rộng tinh thần lực của mình.
Từ khi trở về, cậu chỉ mới thử mở rộng một lần, tinh thần lực vẫn luôn suy yếu, nên cậu không dám tùy tiện sử dụng. Từ đó đến nay cũng chưa hề triển khai trên phạm vi lớn... Thành ra, ngay lúc này, cậu cũng không biết bản thân có thể làm được hay không.
Tinh thần lực của Trì Diệu thật quá mạnh. Thời Tinh không khỏi cảm thán, chỉ cần vượt quá một khoảng cách nhất định, mỗi lần tinh thần lực của cậu mở rộng thêm một đoạn, áp lực phải chịu liền nhân đôi.
Cuối cùng cũng tìm được vị người hầu thân cận đầu tiên, Thời Tinh lập tức thu người đó vào trong màn chắn.
Có lẽ đây cũng chẳng phải trải nghiệm lần đầu đối phương gặp phải. Vừa cảm nhận được lá chắn của người Lam tinh, y gần như chẳng cần Thời Tinh nói gì, đã lập tức chạy theo hướng màn chắn mà đến.
Còn cả người hầu Hứa nữa.
Trán Thời Tinh đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua. May mắn thay, hôm nay những sợi tinh thần của cậu lại đặc biệt ngoan ngoãn, từng sợi bền bỉ chống đỡ biển tinh thần, liên tục truyền cho cậu nguồn lực tinh thần dồi dào.
Chỉ là, mức tiêu hao quá khủng khiếp.
Hai kiếp người trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên Thời Tinh mở màn chắn dưới sự bao phủ của tinh thần lực mạnh mẽ đến thế.
Mà điều đáng sợ nhất, đây mới chỉ là phần nhỏ rò rỉ do hỗn loạn. Có đến ba phần thực lực của Trì Diệu hay không, cậu cũng chẳng rõ.
"Tìm thấy rồi."
Thời Tinh thở phào một hơi.
Khoảnh khắc được màn chắn bao lấy, cận thần Hứa thoáng sững người, rồi lập tức chạy nhanh về phía họ.
"Tính công kích trong tinh thần lực của Điện hạ đã giảm rồi." Sau khi hai vị cận thần kia thu màn chắn lại, Phù Thanh khẳng định.
Thời Tinh thầm kêu: "Tạ ơn trời đất."
Nếu còn không kịp thu bớt, e rằng cậu chẳng chống nổi quãng đường người thân cận Hứa chạy tới.
"Cận thần Hứa, bên này." Phù Thanh vẫy tay: "Tinh thần lực của Điện hạ đang rò rỉ do rối loạn."
"Hứa Kim!" vừa trông thấy họ, trong mắt Hứa Kim liền ánh lên một tia sáng khó hiểu. Ông liếc Thời Tinh một cái, rồi trịnh trọng gọi: "Thời Tinh."
Điều mà Phù Thanh vừa cảm khái, Hứa Kim tất nhiên cũng lập tức nhận ra. Nhưng bây giờ, không phải lúc để bàn tới.
"Đã gọi trị liệu chưa?" Hứa Kim hỏi ngay.
"Đã gọi rồi. Chỗ ở của họ được sắp ngay gần đây, tất cả đang chạy sang."
Hứa Kim liếc nhìn Thời Tinh. Tiểu Lam tinh vừa rồi tiêu hao tinh thần lực quá độ, giờ màn chắn đã co lại chỉ còn bao quanh được mấy người, cậu th* d*c, cố gắng nghỉ lấy sức.
Ông quay sang hỏi Phù Thanh: "Ngươi có thể đi đánh thức Điện hạ không?"
Chưa kịp để Phù Thanh trả lời, Thời Tinh đã vội ngăn lại: "Không được. Tinh thần lực rò rỉ có tính bài xích quá mạnh. Để tôi đưa mọi người ra ngoài trước."
Phạm vi rò rỉ của tinh thần lực có giới hạn. Ra khỏi tòa nhà này thì hẳn sẽ ổn.
Không đợi ai kịp nói thêm, Thời Tinh đã nói thẳng: "Tôi vừa mới bước vào kỳ trưởng thành, biển tinh thần chưa ổn định. Nếu không đi ngay, e rằng sẽ chẳng thể đi nổi nữa!"
Cuối cùng, cả nhóm đành vội vã theo Thời Tinh xuống lầu. Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, vừa bước ra khỏi tòa nhà là họ đã thoát khỏi phạm vi quét của tinh thần lực Trì Diệu.
Xuống đến tầng trệt, Thời Tinh mồ hôi ướt đẫm, tinh thần lực gần như đã cạn kiệt, phải vịn vào một gốc cây, khom người thở hổn hển.
Xuống dưới rồi, Hứa Kim mới nhận ra có điều khác lạ: "Sao lại thế này? Nhĩ Nhã chẳng phải đã nói tình trạng rối loạn sẽ không trầm trọng thêm trước năm nay sao? Vậy mà vừa rồi, ta rõ ràng cảm nhận được... mà Điện hạ thì lại..."
Ông chợt ngẩng đầu nhìn Phù Thanh, ánh mắt sắc bén: "Có phải các ngươi còn giấu ta chuyện gì không?!"
Phù Thanh khựng lại: "..."
Quả thực, có một việc.
Dưới ánh nhìn như ép hỏi của cận thần thống lĩnh, Phù Thanh kể lại chuyện liên quan đến Phí Sở. Trong lúc ấy, khi lại nghe thấy cái tên Thời Tinh, ánh mắt Hứa Kim bất giác nóng rực, song ông vội kiềm chế, sợ làm cậu hoảng sợ. Nghe đến cuối cùng, ông chỉ có thể nặng nề đưa tay day chặt ấn đường.
"Vậy là... con tinh thú đột biến cuối cùng, là do Điện hạ giết?"
Phù Thanh khẽ gật đầu.
Hứa Kim nghẹn lời, không nói nổi câu nào.
Đúng lúc ấy, hai trị liệu sư Hoa Lễ và Vân Vụ cũng chạy tới. Sau khi quan sát tình hình, cả hai đồng loạt triển khai tinh thần lực.
Thời Tinh vận dụng năng lực quan sát, thấy hai vầng sáng khác nhau bừng lên. Tinh thần lực của trị liệu sư vừa ôn hòa vừa cường đại, chậm rãi từ bên ngoài ép dần vào trong tòa nhà.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc, luồng tinh thần lực bao phủ tòa nhà chấn động mạnh, trong nháy mắt bá đạo khuếch tán ra ngoài hơn mười mét, ép cho Vân Vụ và Hoa Lễ phải đồng thời lùi lại một bước.
Phù Thanh quả không sai, tinh thần lực của Trì Diệu có thể cảm nhận được người Lam tinh, và sẽ bài xích chúng.
"Rối loạn đến mức này, chắc chắn biển tinh thần đã xuất hiện vết nứt."
"Không được rồi, tinh thần lực của chúng ta không thể tiến vào."
Hứa Kim sốt ruột: "Vậy thì làm sao bây giờ? Hay thử lại một lần nữa?"
Thời Tinh lập tức ngăn: "Đừng! Tinh thần lực của hai vị trị liệu sư đều bị Điện hạ bài xích. Đừng k*ch th*ch thêm nữa."
Cậu quay sang hỏi Phù Thanh: "Thiếu tướng, chỉ cần đánh thức Điện hạ là được, đúng không?"
Phù Thanh gật đầu: "Khả năng tự khống chế của Điện hạ rất mạnh. Thường chỉ cần gọi tỉnh là ngài ấy có thể kiểm soát."
Thời Tinh khẽ nhắm mắt lại.
"Vậy... để tôi đi."
Lời vừa dứt, Thời Tinh đã bước thẳng vào vùng tinh thần lực bao trùm của Trì Diệu.
Các trị liệu sư vốn định gọi cậu lại, nhưng vừa nhìn thấy liền kinh ngạc thốt: "Điện hạ... không hề bài xích cậu ấy."
Hoa Lễ lập tức nhận ra mấu chốt: "Ở hạng mục [độ ôn hòa/độ xuyên thấu], tinh thần lực của cậu ấy được Tổ Cây đánh giá tới 3S. Đây là thiên phú bẩm sinh."
Khác với người Đế quốc có thể dùng nhiều cách rèn luyện để nâng cao tinh thần lực, cấp bậc của người Lam tinh hầu như là do trời định, ngay từ khi sinh ra đã cố định rồi.
Hứa Kim đứng bên cạnh, giọng đầy chắc chắn: "Chỉ cần cậu ấy mạnh thêm chút nữa, nhất định sẽ có thể chữa trị cho Điện hạ."
Ý đồ của vị cận thần này rất rõ ràng, ông muốn Trì Diệu ghép đôi với một người Lam tinh. Hoa Lễ và Vân Vụ nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên sự ăn ý ngầm, sau đó cùng rơi vào im lặng.
Còn Thời Tinh, khi đứng ngoài tòa nhà thì vẫn ổn. Nhưng một khi bước vào trong, càng đi gần phòng Trì Diệu, cậu càng cảm thấy khó chịu.
Đó không phải cảm giác bị tinh thần lực công kích và bài xích, mà là sự khó chịu do luồng tinh thần lực hỗn loạn quá mạnh mẽ gây ra.
Đi đến trước cửa phòng Trì Diệu, dưới những đợt dao động dữ dội, biển tinh thần của Thời Tinh đã tự động phóng thích tinh thần lực, tạo nên một lớp màn chắn tự bảo vệ quanh cơ thể.
Cậu khẽ gõ cửa lấy lệ, thấy không có phản ứng thì liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, luồng tinh thần lực cuồn cuộn trong phòng ập thẳng vào người. Cho dù né tránh kịp thời, Thời Tinh vẫn bị tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực.
Cậu thử đẩy tinh thần lực ngay ở cửa, nhưng phát hiện rõ ràng dưới sự áp bức này, tinh thần lực của mình thậm chí không thể lan ra nổi một mét.
Hít sâu một hơi, chờ trong phòng bớt phóng thích, Thời Tinh liền lao thẳng vào trong.
"Điện hạ, Điện hạ, xin hãy tỉnh lại!"
"Điện hạ, tinh thần hải của ngài đã xuất hiện vết nứt, tinh thần lực đang rò rỉ!"
"Điện hạ!"
Trong phòng, luồng tinh thần lực hỗn loạn dữ dội đến mức hai chiếc ghế trong tầm mắt đã bị nghiền vụn. Vừa bước vào, Thời Tinh đã phải gào lên hết cỡ, còn gió không biết từ đâu nổi lên, bị tinh thần lực cuốn xoáy, khiến việc đi đến gần Trì Diệu trở nên gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cuối cùng cũng chạm tới được, Thời Tinh dốc hết sức lực lay mạnh hắn.
Lông mày đang nhíu chặt của Trì Diệu khẽ động, hàng mi run rẩy.
Đó là dấu hiệu của sự tỉnh lại.
Giây tiếp theo, quả thật hắn đã tỉnh, giống như bị giật mình, bật dậy ngồi thẳng.
Thời Tinh lập tức vận dụng năng lực để quan sát. Nhưng chỉ vừa mới liếc vào biển tinh thần, tầm nhìn đã bị bắn ngược trở ra.
Cậu không thể nhìn thấy bên trong biển tinh thần, chênh lệch cấp bậc quá lớn, cưỡng ép thăm dò khiến hai mắt đau buốt. Nhưng ở vùng ngoài, cậu đã thấy rõ đúng như Hoa Lễ từng nói, sự hỗn loạn bên trong đã khiến bề mặt biển tinh thần xuất hiện một vết nứt, cần phải được lấp lại.
"Ai?"
"Điện hạ, tinh thần lực của ngài đang rò rỉ, mau khống chế lại đi!"
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc.
Trì Diệu vẫn chưa tỉnh hẳn. Nghe tiếng Thời Tinh hét, hắn theo bản năng muốn khống chế, nhưng sự gắng gượng mơ hồ ấy lại càng k*ch th*ch biển tinh thần, khiến vết nứt thêm rộng ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi luồng tinh thần lực thu lại rồi chuẩn bị bùng phát, Trì Diệu vươn tay muốn đẩy Thời Tinh ra ngoài.
Nhưng Thời Tinh còn nhanh hơn. Cậu liều lĩnh lao thẳng vào ôm lấy hắn.
Trì Diệu sững lại. Thời Tinh đem phần tinh thần lực ít ỏi có thể ngưng tụ nơi lòng bàn tay, thông qua tiếp xúc da thịt, mạnh mẽ ép vào biển tinh thần của hắn.
Vết nứt miễn cưỡng được lấp lại.
Tinh thần lực hỗn loạn ngưng đọng thoáng chốc, rồi theo quy luật lại bùng nổ, nhưng lần này rất nhanh đã lắng xuống.
Cằm Thời Tinh tựa trên vai Trì Diệu, cậu ôm chặt lấy hắn. Ngay lúc cảm nhận được tinh thần lực rò rỉ dừng lại, bàn tay áp sát bên cổ cũng buông lỏng, vô lực rơi xuống.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng th* d*c nặng nề của Thời Tinh.
"Điện hạ, có ai từng nói với ngài chưa... tinh thần lực của ngài thật sự... mạnh đến đáng sợ không!"
Nói xong câu cảm khái không thể kìm nén ấy, Trì Diệu liền cảm thấy vai mình trĩu xuống, toàn bộ cơ thể Thời Tinh đổ gục vào anh.
Hơi thở mỏng nhẹ phả bên cổ, bàn tay Trì Diệu đang đưa ra nắm vai cậu cũng bất giác khựng lại.
Ý thức được điều gì, hắn khẽ gọi: "Thời Tinh?"
"Thời Tinh!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thời: Tinh thần lực của ngài quá mạnh
Tiểu Thời: Quá đáng
-----------
lledungg: Hứa Kimmm. Lên