- Trang chủ
- Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
- Chương 72: Hỗ trợ từ bên ngoài
Chương 72: Hỗ trợ từ bên ngoài
Truyện: Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
Tác giả: Thất Tịch Thị Đại Đầu Miêu
- Chương 1: Tiệc cưới
- Chương 2: Kỳ trưởng thành
- Chương 3: Gặp lại
- Chương 4: Năng lực thiên phú
- Chương 5: Năng lực lần đầu bộc lộ
- Chương 6: Ngầm dậy sóng
- Chương 7: Tự đại
- Chương 8: Tỏ tình
- Chương 9: Liên kết
- Chương 10: Đánh giá thiên phú
- Chương 11: Đánh giá chung
- Chương 12: Xin lỗi
- Chương 13: Tinh võng
- Chương 14: Ứng cử viên
- Chương 15: Sụp đổ
- Chương 16: Che chở
- Chương 17: Tâm sự
- Chương 18: Rò rỉ tinh thần lực
- Chương 19: Che giấu lựa chọn
- Chương 20: Vòng vo
- Chương 21: Trực tiếp
- Chương 22: Suy nghĩ kỹ
- Chương 23: Quá khứ
- Chương 24: Đề cử
- Chương 25: Điên cuồng
- Chương 26: Tít
- Chương 27: Đưa đi
- Chương 28: Anh em hồ lô
- Chương 29: Bảo vệ
- Chương 30
- Chương 31: Nâng giá
- Chương 32: Đã định đoạt
- Chương 33: Ngăn chặn
- Chương 34: Lạnh mặt
- Chương 35: Phát sốt
- Chương 36: Chăm sóc
- Chương 37: Thiên phú thứ hai
- Chương 38: Tước đoạt
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: Bắc Cảnh
- Chương 42: Nhà họ Đàm
- Chương 43: Dũng cảm
- Chương 44: Điều kiện
- Chương 45: Trị liệu
- Chương 46: Lớn mật
- Chương 47: Chiến lực
- Chương 48: Bí ẩn
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Năng lượng cuồng bạo
- Chương 51: Biến hóa
- Chương 52: Quyết định
- Chương 53
- Chương 54: Biến dị lôi điện
- Chương 55: Hợp lực
- Chương 56: Thăng cấp
- Chương 57: Tập kích
- Chương 58: Khế ước
- Chương 59: Tim đập
- Chương 60: Đế đô
- Chương 61: Ở chung
- Chương 62: Bỏ phiếu
- Chương 63: Giằng co
- Chương 64: Rò rỉ -
- Chương 65: Ôm chặt
- Chương 66: Đứa trẻ
- Chương 67: Lời hồi đáp
- Chương 68: Phát tác
- Chương 69: Mệt mỏi
- Chương 70: Nụ hôn lừa dối
- Chương 71: Cứng rắn
- Chương 72: Hỗ trợ từ bên ngoài
- Chương 73
- Chương 74: Khí thế áp người
- Chương 75: Tỉnh lại
- Chương 76: Thay đổi cách làm
- Chương 77: Sửa đổi
- Chương 78: Thiêu đốt
- Chương 79: Giằng co
- Chương 80: Bày tỏ thiện chí
- Chương 81: Lễ kỷ niệm
- Chương 82: Vực trời
- Chương 83: Vứt bỏ
- Chương 84: Chia rẻ
- Chương 85: Truy tìm nguồn gốc
- Chương 86: Nguồn năng lượng
- Chương 87: Cảm xúc
- Chương 88: Làm gương
- Chương 89: Đổi mới
- Chương 90: Tuyết rơi
- Chương 91: Quang cảnh
- Chương 92: Thử nghiệm
- Chương 93: Đối kháng
- Chương 94: Xin lỗi
- Chương 95: Trước năm mới
- Chương 96: Mờ ảo
- Chương 97: Kiên định với sự sáng suốt.
- Chương 98: Ước nguyện
- Chương 99
- Chương 100: Hấp dẫn
- Chương 101: 5 con
- Chương 102: Lá chắn vững chải
- Chương 103: Tinh thú biến dị cấp D
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105
- Chương 106: Rút lui
- Chương 107: Pháo hoa
- Chương 108: Lừa
- Chương 109: Sóng vai
- Chương 110: Lặp lại
- Chương 111: Diễn biến
- Chương 112: Thể hiện
- Chương 113: Tra tấn
- Chương 114: Lừa tinh thú
- Chương 115: Bão tố
- Chương 116: Tình cảnh khó khăn
- Chương 117: Truy kích
- Chương 118: Hành tinh hoang
- Chương 119: Quá khứ
- Chương 120: Mầm sống
- Chương 121: Trở về
- Chương 122: Công khai
- Chương 123: Bản nhạc
- Chương 124: Lộng lẫy
- Chương 125: Ảo mộng
- Chương 126: Hiện thực
- Chương 127: Gặp mặt
- Chương 128: Khoảng cách
- Chương 129: Áp lực
- Chương 130: Chữa trị
- Chương 131: Lật cả bầu trời
- Chương 132: Hội nghị tinh hệ
- Chương 133: Xôn xao
- Chương 134
- Chương 135: Dị đồng
- Chương 136: Nơi sinh ra
- Chương 137: Bắt đầu cũng là kết thúc
- Chương 138: Ngoại truyện: Diễn biến tiếp theo
- Chương 139: Kế tiếp
- Chương 140: Quyết định
- Chương 141: Trở về
- Chương 142: Đừng đọc
- Chương 143: Đừng đọc
- Chương 144: Đừng đọc
- Chương 145: Truyền thống
- Chương 146: Lén lút
- Chương 147: Lặng lẽ
- Chương 148: Đại lễ
- Chương 149: Ngây ngô
- Chương 150: Giằng co
- Chương 151: Ngoại truyện: Để tâm
- Chương 152: Nước cờ hạ xuống
- Chương 153: Điện hạ
- Chương 154: Hiểu lầm
- Chương 155: Mượn sức
- Chương 156
- Chương 157: Cảm giác quen thuộc
- Chương 158: Nhịp tim
- Chương 159: Kỳ lạ
- Chương 160: THÍCH
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ngắt liên lạc xong, Thời Tinh cũng chẳng đi nghỉ như mình nói, mà ngồi nhắm mắt lặng yên một lát. Tựa như đã quyết định được điều gì, cậu mới chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu hỏi Đường Mịch: "Ngắt rồi chứ?"
Khi nghe xác nhận, Thời Tinh nói: "Gọi thêm Trưởng ban văn thư Vệ Uyển, mọi người trong biệt thự họp một cuộc đi."
Nghĩ một chút, cậu chỉ định từng người: "Chú Hứa nhất định phải đến, Thượng tướng Phí và Thiếu tướng Phù cũng mời. Tất Chu chắc đã ngủ rồi... thôi, nó còn đang tuổi lớn, để mai hẵng nói."
Thời Tinh ngừng lại, rồi kết luận: "Chỉ bấy nhiêu thôi. Đường Mịch, ngươi đi mời họ, tập hợp đủ rồi thì ngươi cũng cùng tham gia."
Ra lệnh xong, thư phòng lại chìm vào tĩnh lặng, Thời Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến khi mở mắt, cậu thấy Vệ Uyển đang lặng lẽ nhìn mình, bèn hơi ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Vệ Uyển khẽ lắc đầu, nhưng vẫn nhìn thêm vài lần. Cuối cùng, cô không nhịn được mà lên tiếng: "Tiểu Điện hạ, thái độ xử sự trong cuộc họp vừa rồi, không phải Bệ hạ dạy ngài, đúng không?"
Dù Vệ Uyển không trực tiếp tham gia vào việc dạy dỗ Thời Tinh, nhưng mỗi khi Hứa Kim và Trì Diệu giảng giải về chính vụ, cô vẫn có dịp được xem qua. Vì vậy, cô biết đại khái cậu đã học những gì, cũng chính vì thế, mới thấy lạ.
Thời Tinh mỉm cười: "Ngài muốn hỏi cái vẻ hùng hổ vừa rồi sao?"
Vệ Uyển thoáng nghẹn lời, định nói vài câu để chữa, nhưng chính cụm từ "hùng hổ" lại nghe giống như tự giễu. Thời Tinh chẳng bận tâm, chỉ lắc đầu: "Không phải Điện hạ dạy ta. Ngài ấy sẽ không dạy mấy thứ này. Mà là..."
Cậu nghĩ ngợi rồi cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến mắt: "Một vài kinh nghiệm sống thôi."
"Ngày trước ta từng quá yếu mềm, chịu thiệt thòi. Về sau không muốn lặp lại những ấm ức ấy nữa, phản ứng liền mạnh mẽ hơn. Cách biểu đạt tuy không hẳn thỏa đáng, nhưng có hiệu quả. Lâu dần... thành ra như thế."
Cách làm ấy có thể chưa hẳn thỏa đáng, nhưng muốn uyển chuyển hơn, khéo léo hơn thì Thời Tinh lại không biết. Cậu hiểu rõ mình không thể giữ được mức độ vừa vặn, song cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù ngoài mặt Thời Tinh mỉm cười, giọng điệu bình thản, nhưng Vệ Uyển lại thấy thật xót xa.
Cô chân thành nói: "Nếu đổi lại là hoàng thất trực hệ khác, quả thật sẽ bị coi là vượt quá khuôn phép. Nhưng đặt vào Tiểu Điện hạ, nhất là trong tình thế hiện nay, ta lại thấy hoàn toàn vừa vặn."
"Ngài không cần mang gánh nặng tâm lý, với thân phận của mình, hành xử như vậy cũng không có gì sai."
"Thật sao?" Thời Tinh khẽ hỏi.
Khi nhận được sự khẳng định, cậu nở nụ cười lần nữa, một nụ cười phát ra từ đáy lòng. Trong mắt Vệ Uyển, lần này nụ cười ấy mới thật sự thuận mắt.
Chẳng bao lâu, mọi người đều đã đến đủ. Toàn là người quen, Thời Tinh cũng không giấu diếm, mở lời thẳng thắn: "Ta nghĩ, và cũng tin rằng mình nên tham gia vào việc tiếp đãi ngoại giao lần này với Liên minh."
Đúng vậy. Tuy cậu chưa tuyệt tình cắt lời với Thượng nghị viện và Viện trưởng lão, nhưng trong lòng đã có quyết định.
"Thứ nhất, thân phận ta đủ cao. Tất Chu dù đã quen thuộc với việc chính vụ, nhưng nó vẫn chưa thành niên, chưa có quyền tham chính và quân quyền. Có và chưa có rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau. Ta lo các nhà ngoại giao Liên minh sẽ lấy cớ tuổi tác mà khinh thường nó."
"Thứ hai, là vấn đề biên giới. Đây chính là trọng điểm trong chuyến đi lần này của Liên minh, đàm phán hợp tác chính vụ với Đế quốc. Dù Điện hạ chưa từng bàn với ta, nhưng ta biết ngài chắc chắn không tán thành, và tuyệt đối sẽ không đồng ý để Liên minh kéo dài thêm đường biên giới do Đế quốc phòng thủ."
Thời Tinh cũng sẽ không đồng ý, chỉ là lý do thì khó nói thẳng ra. Ai có mặt cũng biết, Trì Diệu tuyệt đối không chấp thuận. Bởi chính lần đàm phán trước, ngài đã chủ động rút ngắn chiều dài biên giới mà Đế quốc phải phòng thủ. Thực ra, trong lòng Thời Tinh lần này cũng muốn rút ngắn tiếp, nhưng chuyện ấy để sau. Ít nhất cũng phải đợi Trì Diệu tỉnh lại mới thể quyết được.
Vấn đề cấp bách trước mắt, vẫn là chuyện tiếp đãi ngoại giao.
"Không bàn đến những lo ngại của Thượng nghị viện và Viện trưởng lão, điều căn bản nhất là nếu ta không tham gia, ai sẽ giữ vững giới hạn cuối cùng của biên giới? Nếu bị mạo phạm, ai đủ tư cách thay Tất Chu quát thẳng vào mặt Liên minh? Chẳng lẽ để nghị viên hay thành viên Viện trưởng lão ra mặt biện hộ thay nó?"
"Thân phận của họ cũng chỉ ngang với đoàn ngoại giao, danh nghĩa hợp pháp mất đi rất nhiều. Huống chi có những lời, hoàng thất có thể nói, thậm chí có thể mắng, nhưng viên chức thì chưa chắc. Chính thân phận đã hạn chế họ. Đây cũng là một lý do ta muốn tham gia."
Nói đến đây, Thời Tinh ngẩng lên nhìn khắp mọi người: "Mọi người thấy sao?"
Hứa Kim là người từng trải qua hai đời Bệ hạ, lòng trung thành với hoàng thất trực hệ khắc tận xương tủy, liền đáp ngay: "Từ trước đến nay chưa từng có chuyện bạn đời của Bệ hạ lại không được tham dự tiếp đãi ngoại giao. Chuyện đó mà truyền đi, bị tinh cầu khác cười nhạo thì sao? Bất kể có lo ngại gì, Tiểu Điện hạ cũng phải xuất hiện. Không ai có quyền tước đi tư cách này của ngài."
Vệ Uyển cũng nói: "Tiểu Điện hạ nói rất đúng, không thể vì sợ nghẹn mà bỏ ăn."
Phí Sở thì càng thấm thía: "Dù quan chức có chức vị cao đến đâu, trước mặt ngoại giao Liên minh cũng chỉ nhiều nhất là ngang hàng, thân phận vẫn chưa đủ. Có những lời thật sự khó nói. Nếu gặp khiêu khích, tìm cớ gây chuyện, chẳng lẽ Đế quốc còn phải nuốt hận vào trong?"
Quan hệ giữa Liên minh và Đế quốc mấy năm gần đây vốn đã ngày một xấu. Mâu thuẫn lớn thì chưa bùng nổ, nhưng va chạm nhỏ thì không dứt. Trong lòng Phí Sở rõ ràng như gương.
"Đế quốc chúng ta trấn giữ tuyến biên giới dài nhất. Xét tình, xét lý, Liên minh đều phải dành cho ta sự tôn trọng. Cho dù Tinh Tinh chưa đủ lão luyện, nhưng cớ gì chúng ta phải nhún nhường đến mức chịu ấm ức, chỉ để cho Liên minh chút thể diện?"
Phí Sở khẽ hừ một tiếng: "Đế quốc ta là chế độ kế vị, ngai vàng nắm trọn một đời, khác hẳn Liên minh, Thủ tướng của họ một nhiệm kỳ chỉ có sáu năm. Liên minh vừa rộng vừa rời rạc, lợi ích nội bộ rối rắm chằng chịt. Cho dù là Thủ tướng có đích thân đến, Tinh Tinh có đắc tội thì cũng chẳng sao. Sáu năm sau đổi nhiệm kỳ, ta không tin vị tân Thủ tướng lại không tìm cách lôi kéo chúng ta."
Suy cho cùng, vì công nghệ và năng lượng, Đế quốc muốn giữ quan hệ hòa hảo với Liên minh, mà chính Liên minh cũng chẳng dám trở mặt với Đế quốc. Biên giới dài dằng dặc kia chỉ có Đế quốc gánh vác, nếu trở mặt, trong cả hệ sao này cũng chẳng tìm ra thế lực thứ hai đủ sức tiếp quản.
Phù Thanh cũng đồng quan điểm với Phí Sở, bởi cả hai đều là người xuất thân từ quân ngũ. Đường Mịch và Vệ Uyển cũng nhất trí. Cuối cùng, toàn bộ đều bỏ phiếu ủng hộ Thời Tinh tham dự.
Ý kiến nội bộ đã thống nhất, điều còn lại chính là cuộc họp ngày mai. Khi ấy, Thời Tinh sẽ phải một mình đối mặt với Thượng nghị viện và Viện trưởng lão. Chỉ nghĩ đến thôi, mọi người đã thấy lo lắng thay.
Riêng Thời Tinh vẫn bình thản: "Đi theo con đường pháp lý là cách bất đắc dĩ. Nếu có thể, giải quyết bằng thương lượng nội bộ vẫn là tốt nhất."
Khách còn chưa đến, mà nội bộ đã tự lục đục, điều này rõ ràng không phải tín hiệu hay.
Cậu bèn nói ra phương án đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Có lẽ chúng ta có thể tìm hỗ trợ từ bên ngoài?"
Cả phòng lặng đi, ánh mắt mọi người đồng loạt dồn cả về phía Thời Tinh. Cậu chậm rãi đọc ra một cái tên.
*
Cuộc họp nội bộ kết thúc, đã quá xa giờ ngủ thường lệ. Dụi mắt, Thời Tinh quay lại phòng Trì Diệu. Sau khi rửa mặt xong, cậu cẩn thận cảm nhận khế ước trong biển tinh thần của hắn, xác định mọi thứ vẫn bình ổn rồi mới trèo lên giường mình.
Kéo chăn đắp kín, Thời Tinh lim dim dụi mắt, khe khẽ thì thầm: "Điện hạ, khi ngài tỉnh lại có giận em không?"
Thời Tinh nghĩ mãi vẫn chẳng tìm ra đáp án, chỉ khẽ lẩm bẩm: "Xử lý chính sự... sao mà khó quá."
"Giờ Thượng nghị viện và Viện trưởng lão đều là thế cục thiên về phe bảo thủ."
"Tối nay Hội trưởng Nhậm lỡ lời, em còn ép được ông ta im, nhưng ngày mai thì chưa chắc. Không biết rồi sẽ thế nào, chẳng lẽ lại thật sự phải để tòa án tối cao Đế quốc ra phán quyết sao?"
Vẫn không có câu trả lời. Giọng cậu mềm nhũn, chẳng còn sự cứng rắn ban nãy, thay vào đó là nỗi bất lực xen lẫn chút tội nghiệp: "Chỉ mong là không."
Nếu mọi chuyện khống chế được, khi Trì Diệu tỉnh lại, chắc ngài cũng sẽ không giận dữ quá mức đâu, phải không?
Một thoáng yên lặng trôi qua, Thời Tinh ngáp khẽ, thì thầm: "Ngủ ngon, Điện hạ."
*
Sau khi cắt liên lạc, trong lúc Thời Tinh còn đang họp ở cung điện hoàng gia, Viện trưởng lão và Thượng nghị viện cũng lập tức triệu tập khẩn cấp. Từ việc phân tích tình thế đến bàn thảo phương án, khi cuộc họp kết thúc, trăng đã treo cao giữa trời.
Trong lúc chuyển bản điều khoản câu hỏi do Đường Mịch gửi tới cho nhóm soạn thảo, Hà Trang lại phát hiện thêm một thông báo khác trong hộp thư. Đọc kỹ rồi, bà mới khó khăn mở miệng: "Hội trưởng, có một thông báo ngài cần xem ngay."
Nhậm Ngạn Vĩnh mệt mỏi, tinh thần sa sút, chỉ nói: "Có gì thì gửi vào thiết bị liên lạc, mai ta xem."
Hà Trang thở dài: "Chỉ e là không được, vì sáng mai hoàng cung đã phải có văn bản này."
Nhậm Ngạn Vĩnh ngẩn ra: "?"
Hà Trang hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mới nói: "Trong tài liệu Đường Mịch gửi tới có viết rõ, vì tối nay gấp rút nên Tiểu Điện hạ chưa truy cứu, nhưng thái độ của Viện trưởng lão không phải chuyện nhỏ. Ngài phải có phản hồi, nếu cho rằng lời mình có lý, hãy viết một bản giải trình chi tiết. òn nếu tự nhận là lỡ lời, thì theo quy củ của Viện trưởng lão, phải viết bản kiểm điểm, rồi gửi một bản lên cung điện hoàng gia."
Nhậm Ngạn Vĩnh: "......"
Hứa Mịch Nhu, Kim Tuấn cùng các Phó hội trưởng khác: "......"
Gân xanh trên trán Nhậm Ngạn Vĩnh giật liên hồi: "Hắn bắt ta viết kiểm điểm sao?"
Hà Trang đành phải nhắc khẽ: "Nếu ngài còn lý lẽ khác, thì vẫn có thể viết bản giải trình."
Nhưng lý lẽ nào nữa chứ... Hà Trang và Hứa Mịch Nhu, những người tham dự cuộc họp, đều biết rõ, mọi đường lui của Nhậm Ngạn Vĩnh đều đã bị Thời Tinh chặn kín. Lời đó chính là nói sai, và Tiểu Điện hạ đang nhất quyết truy cứu.
Hơi thở Nhậm Ngạn Vĩnh trở nên dồn dập, hít sâu, lại hít sâu... cuối cùng vẫn không kìm được, tức giận quát: "Gửi thông báo vào thiết bị liên lạc của ta!"
Rồi tạch một tiếng, ông dập luôn liên lạc.
Hứa Mịch Nhu suýt bật lưỡi. Trời đất ơi, từ ngày bà bước chân vào Viện trưởng lão đến nay, xưa nay chỉ có Nhậm Ngạn Vĩnh bắt người khác viết bản kiểm điểm, chứ đây vẫn là lần đầu tiên bà thấy có người buộc chính ông ta phải viết.
Lờ mờ trong lòng, bà chợt hiểu ra, tính cách của Thời Tinh thật ra chẳng hề dễ chịu gì, cậu tuyệt đối không phải hạng người Lam Tinh để Thượng nghị viện và Viện trưởng lão muốn thao túng thế nào cũng được.
Suy nghĩ ấy của Hứa Mịch Nhu quả thật không sai, và ngay ngày hôm sau đã có minh chứng rõ ràng.
*
Sáng sớm, Thời Tinh vừa tỉnh dậy đã lập tức đi kiểm tra Trì Diệu. Xác nhận anh không có gì bất thường, ăn sáng xong, cậu để robot quản gia lo cho Điện hạ tắm rửa, thay y phụ. Nghiêm Trường Nhạc thì vào thay toàn bộ ga gối chăn đệm. Đảm bảo mọi thứ đều chu toàn, năng lượng gây buồn ngủ trong phòng cũng đã giảm xuống, Thời Tinh bèn để Nghiêm Trường Nhạc ở lại chăm sóc, còn mình thì bước ra ngoài.
Tất Chu cũng ủng hộ Thời Tinh, từ đó nội bộ đã hoàn toàn nhất trí.
Chẳng bao lâu sau, Đường Mịch đến báo cáo: "Thượng nghị viện và Viện trưởng lão đồng loạt xin hoãn cuộc họp sang buổi chiều. Họ cần thêm thời gian gấp rút bàn bạc, chỉnh sửa phương án, đến chiều mới có thể đưa ra văn kiện hoàn chỉnh."
Thời Tinh gật đầu: "Được thôi." Cậu vốn cũng đã có việc cần giải quyết trong buổi sáng.
Cậu liền dặn thêm: "Nhưng bản kiểm điểm của Nhậm Ngạn Vĩnh thì ta muốn có trong sáng nay. Ngươi tìm cách thúc ép ông ta một phen đi."
Không cần nói thẳng, ai cũng hiểu ý, chính là muốn Đường Mịch chọc cho Nhậm Ngạn Vĩnh tức điên, đâm trúng chỗ đau.
Đường Mịch gật đầu ngay: "Rõ, nhất định sẽ buộc Hội trưởng Nhậm phải nộp văn bản trước buổi trưa."
Thời Tinh khẽ gật đầu.
Sáng hôm đó, cậu cùng Tất Chu, Hứa Kim, Phí Sở và Vệ Uyển lại mở một cuộc họp nhỏ. Bàn bạc xong, có thị quan bước vào báo tin: người mà Thời Tinh mời đã tới.
Thời Tinh đứng dậy, Tất Chu và Hứa Kim cùng mọi người cũng theo sau, đi ra nghênh tiếp
Giữa lúc Thượng nghị viện và Viện trưởng lão đều bận rối tung cả lên, đến trưa, bản thảo đầu tiên của phương án cuối cùng mới được chốt. Vừa hoàn thành liền lập tức bước vào khâu thẩm duyệt, lại thêm hai tiếng mệt mỏi tra cứu điều luật, cuối cùng mới định ra bản hoàn chỉnh.
Khoảnh khắc văn bản cuối cùng được thông qua, Nghị trưởng Vi Chân và Hội trưởng Nhậm Ngạn Vĩnh cùng lúc thở phào một hơi.
Thời gian cuộc họp buổi chiều lại bị xin lùi thêm nửa tiếng, lý do nghe mà nực cười: đám người Thượng nghị viện và Viện trưởng lão làm việc đến tận giờ, muốn nghỉ ăn trưa.
Thời Tinh không vội, liền gật đầu đồng ý.
Đến khi cuộc họp chính thức mở tại thư phòng trong cung điện hoàng gia, hình ảnh ảo ảh của quan viên hai cơ quan lần lượt hiện lên. Thời Tinh cất giọng nhẹ nhàng: "Chào buổi chiều mọi người nhé~"
Ánh mắt cậu lướt qua từng gương mặt mệt mỏi, khẽ cười: "Xem ra hôm nay ai nấy đều bận rộn thật đấy."
Đám nghị viên và trưởng lão im lặng: họ thì nào có muốn bận rộn thế này.
Chào hỏi xong, Thời Tinh chẳng vòng vo, đi thẳng vào chủ đề: "Lý do phản đối đã chuẩn bị xong chưa?"
Nhận được câu trả lời, cậu gật đầu: "Thế còn phương án dự phòng, cũng đã viết thành văn bản rồi chứ?"
Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân tải tài liệu của mình lên hệ thống, Thời Tinh liếc qua nhưng chưa vội mở.
"Vậy thì," cậu nói, "chúng ta bắt đầu từ chuyện ta có tham gia vào ngoại giao tiếp đãi hay không."
Về điểm này, Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân hoàn toàn không lo lắng. Họ phản đối đã lâu, lý do đầy đủ, lại còn huy động cả hai cơ quan tra cứu tư liệu suốt một đêm, liệt kê rõ ràng từng điều khoản. Trong khi đó, bên cạnh Thời Tinh chỉ có Vệ Uyển và Đường Mịch là văn chức chính thống, dù cả hai có năng lực, rốt cuộc cũng không thể chống lại cả một tập thể dày dạn kinh nghiệm.
Vi Chân và Nhậm Ngạn Vĩnh liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương lóe lên ánh thắng lợi.
Nếu Thời Tinh muốn cứng rắn đi đường pháp lý, e rằng họ chưa chắc đã ngăn được. Nhưng nếu bàn chuyện "nói lý", thì chưa chắc cậu đã đối địch nổi với cả một tập thể văn chức được.
Rút kinh nghiệm từ tối hôm qua, lần này Nghị trưởng Vi Chân chủ động mở lời trước, không dám coi thường Thời Tinh nữa, từng câu chữ đều vô cùng cẩn trọng.
Thế nhưng còn chưa kịp vào chủ đề, Thời Tinh đã cắt ngang: "Xin chờ một chút, bên ta còn có một vị trưởng bối muốn dự thính cuộc họp hôm nay."
Vi Chân cau mày: "Tiểu Điện hạ, đây là cuộc họp chính thức, không phải ai cũng có thể...."
Lời chưa kịp dứt, ông ta nghẹn lại khi thấy bóng người từ từ hiện ra trong màn chiếu.
Cựu Nghị trưởng Thường Tuyền ngồi trên ghế bay, lông mày nhíu chặt, uy nghiêm không hề giảm: "Người nào? Đây là cuộc họp trọng đại gì mà ta lại không thể tham gia sao?"
Khoảnh khắc ấy, Vi Chân chỉ cảm thấy nghẹt thở.
Nhậm Ngạn Vĩnh ngạc nhiên đến ngơ ngác, vì thiếu ngủ đầu óc còn chậm chạp, bật thốt: "Nghị trưởng Thường?!"
Thường Tuyền hơi gật đầu, lại lộ chút không vui: "Nghị trưởng chỉ là chức vụ cũ thôi, bây giờ ta chẳng qua chỉ là một người nhàn rỗi. Vi Chân chẳng phải đang ngồi cạnh ông đó sao, Hội trưởng Nhậm gọi ta như vậy, e là không ổn lắm."
"Huống hồ, ta tham gia cuộc họp này là vì đế quốc, chẳng dính dáng gì đến chức vụ trước kia, chỉ đơn thuần tới giúp phân tích mà thôi."
Nhậm Ngạn Vĩnh im lặng. Đúng là không ổn thật, nhưng...
Ánh mắt ông ta thoáng lướt qua Vi Chân, rồi theo bản năng nhìn sang những người khác trong nghị viện. Quả nhiên, mấy vị phó nghị trưởng và nghị viên cấp cao từng được Thường Tuyền đề bạt, vừa thấy lại ông ta liền hiện rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn phấn chấn.
Những động thái ấy rơi hết vào mắt Vi Chân, khiến mặt ông ta lập tức tái xanh.
Rõ ràng Nhậm Ngạn Vĩnh lo nghị viện sẽ "phản bội", nên mới quay đầu nhìn như vậy.
Nhậm Ngạn Vĩnh quả thật cũng nghĩ như vậy.
Suy cho cùng, trong toàn bộ hệ thống nội chính, quan văn nào mà chẳng rõ: những trụ cột lớn nhất của Thượng nghị viện bây giờ, hầu hết đều là một tay Thường Tuyền dìu dắt ra cả?!
Chỉ nghĩ tới đây thôi, sắc mặt Nhậm Ngạn Vĩnh cũng đã tái mét.
Có Thường Tuyền góp mặt, chẳng lẽ bọn họ ngay cả lý lẽ cũng không tranh nổi với Thời Tinh sao?!
Không thể nào chứ?!!
------------------
lledungg: :))))))