- Chương 1: Tiệc cưới
- Chương 2: Kỳ trưởng thành
- Chương 3: Gặp lại
- Chương 4: Năng lực thiên phú
- Chương 5: Năng lực lần đầu bộc lộ
- Chương 6: Ngầm dậy sóng
- Chương 7: Tự đại
- Chương 8: Tỏ tình
- Chương 9: Liên kết
- Chương 10: Đánh giá thiên phú
- Chương 11: Đánh giá chung
- Chương 12: Xin lỗi
- Chương 13: Tinh võng
- Chương 14: Ứng cử viên
- Chương 15: Sụp đổ
- Chương 16: Che chở
- Chương 17: Tâm sự
- Chương 18: Rò rỉ tinh thần lực
- Chương 19: Che giấu lựa chọn
- Chương 20: Vòng vo
- Chương 21: Trực tiếp
- Chương 22: Suy nghĩ kỹ
- Chương 23: Quá khứ
- Chương 24: Đề cử
- Chương 25: Điên cuồng
- Chương 26: Tít
- Chương 27: Đưa đi
- Chương 28: Anh em hồ lô
- Chương 29: Bảo vệ
- Chương 30
- Chương 31: Nâng giá
- Chương 32: Đã định đoạt
- Chương 33: Ngăn chặn
- Chương 34: Lạnh mặt
- Chương 35: Phát sốt
- Chương 36: Chăm sóc
- Chương 37: Thiên phú thứ hai
- Chương 38: Tước đoạt
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: Bắc Cảnh
- Chương 42: Nhà họ Đàm
- Chương 43: Dũng cảm
- Chương 44: Điều kiện
- Chương 45: Trị liệu
- Chương 46: Lớn mật
- Chương 47: Chiến lực
- Chương 48: Bí ẩn
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Năng lượng cuồng bạo
- Chương 51: Biến hóa
- Chương 52: Quyết định
- Chương 53
- Chương 54: Biến dị lôi điện
- Chương 55: Hợp lực
- Chương 56: Thăng cấp
- Chương 57: Tập kích
- Chương 58: Khế ước
- Chương 59: Tim đập
- Chương 60: Đế đô
- Chương 61: Ở chung
- Chương 62: Bỏ phiếu
- Chương 63: Giằng co
- Chương 64: Rò rỉ -
- Chương 65: Ôm chặt
- Chương 66: Đứa trẻ
- Chương 67: Lời hồi đáp
- Chương 68: Phát tác
- Chương 69: Mệt mỏi
- Chương 70: Nụ hôn lừa dối
- Chương 71: Cứng rắn
- Chương 72: Hỗ trợ từ bên ngoài
- Chương 73
- Chương 74: Khí thế áp người
- Chương 75: Tỉnh lại
- Chương 76: Thay đổi cách làm
- Chương 77: Sửa đổi
- Chương 78: Thiêu đốt
- Chương 79: Giằng co
- Chương 80: Bày tỏ thiện chí
- Chương 81: Lễ kỷ niệm
- Chương 82: Vực trời
- Chương 83: Vứt bỏ
- Chương 84: Chia rẻ
- Chương 85: Truy tìm nguồn gốc
- Chương 86: Nguồn năng lượng
- Chương 87: Cảm xúc
- Chương 88: Làm gương
- Chương 89: Đổi mới
- Chương 90: Tuyết rơi
- Chương 91: Quang cảnh
- Chương 92: Thử nghiệm
- Chương 93: Đối kháng
- Chương 94: Xin lỗi
- Chương 95: Trước năm mới
- Chương 96: Mờ ảo
- Chương 97: Kiên định với sự sáng suốt.
- Chương 98: Ước nguyện
- Chương 99
- Chương 100: Hấp dẫn
- Chương 101: 5 con
- Chương 102: Lá chắn vững chải
- Chương 103: Tinh thú biến dị cấp D
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105
- Chương 106: Rút lui
- Chương 107: Pháo hoa
- Chương 108: Lừa
- Chương 109: Sóng vai
- Chương 110: Lặp lại
- Chương 111: Diễn biến
- Chương 112: Thể hiện
- Chương 113: Tra tấn
- Chương 114: Lừa tinh thú
- Chương 115: Bão tố
- Chương 116: Tình cảnh khó khăn
- Chương 117: Truy kích
- Chương 118: Hành tinh hoang
- Chương 119: Quá khứ
- Chương 120: Mầm sống
- Chương 121: Trở về
- Chương 122: Công khai
- Chương 123: Bản nhạc
- Chương 124: Lộng lẫy
- Chương 125: Ảo mộng
- Chương 126: Hiện thực
- Chương 127: Gặp mặt
- Chương 128: Khoảng cách
- Chương 129: Áp lực
- Chương 130: Chữa trị
- Chương 131: Lật cả bầu trời
- Chương 132: Hội nghị tinh hệ
- Chương 133: Xôn xao
- Chương 134
- Chương 135: Dị đồng
- Chương 136: Nơi sinh ra
- Chương 137: Bắt đầu cũng là kết thúc
- Chương 138: Ngoại truyện: Diễn biến tiếp theo
- Chương 139: Kế tiếp
- Chương 140: Quyết định
- Chương 141: Trở về
- Chương 142: Đừng đọc
- Chương 143: Đừng đọc
- Chương 144: Đừng đọc
- Chương 145: Truyền thống
- Chương 146: Lén lút
- Chương 147: Lặng lẽ
- Chương 148: Đại lễ
- Chương 149: Ngây ngô
- Chương 150: Giằng co
- Chương 151: Ngoại truyện: Để tâm
- Chương 152: Nước cờ hạ xuống
- Chương 153: Điện hạ
- Chương 154: Hiểu lầm
- Chương 155: Mượn sức
- Chương 156
- Chương 157: Cảm giác quen thuộc
- Chương 158: Nhịp tim
- Chương 159: Kỳ lạ
- Chương 160: THÍCH
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Cây Mẹ nào tán cũng rộng thế này sao?"
"Ta đứng như thế này trên tán cây, liệu có bị coi là thất lễ không?"
Trì Diệu bước vòng quanh Cây Mẹ đang chờ cắt tỉa, dáng đi thản nhiên như đi trên đất bằng. Đi hết một vòng trở lại, hắn hỏi Thời Tinh.
Thời Tinh vừa theo quy trình đã cài sẵn, chuyên chú hạ kéo tỉa một nhát, vừa không quên đáp lời: "Tùy từng cây. Có cây thích để tán rộng, thấy như vậy mới đẹp; có cây lại cho rằng tán lớn thì tốn dinh dưỡng, muốn dồn hết tinh hoa để nuôi Lam quả, nên sẽ tự bỏ bớt cành. Cũng có cây chỉ vì sợ sâu bệnh, nếu năm trước từng bị sâu hại, thì sang năm thường sẽ tự cắt tỉa sạch sẽ hơn."
Trì Diệu hỏi: "Cây Mẹ cũng bị sâu bệnh sao?"
"Có chứ. Trên Lam Tinh có rất nhiều loài côn trùng sống nhờ vào Cây Mẹ, có lợi cũng có hại." Thời Tinh lại tỉa thêm một nhát, vỗ nhẹ vào thân cây, nhờ nó đưa mình sang bên kia để sửa nốt cành, rồi tiếp lời: "Côn trùng có lợi thì giúp duy trì cân bằng sinh thái trên Lam Tinh. Côn trùng có hại thì chuyên phá những cành không kết Lam quả. Các cành nhỏ tinh thần lực lưu động rất yếu, một khi bị tấn công, thường chỉ còn cách cắt bỏ luôn."
"Dĩ nhiên, robot vẫn tuần tra thường xuyên, nhưng số lượng Cây Mẹ nhiều quá, robot thì có hạn. Nhiều khi đầu tháng kiểm tra cành vẫn tốt, vừa rời đi, lợi dụng lúc chưa kiểm tra lại, sâu hại liền sinh sôi. Mình càng kiểm tra thường xuyên, chúng sinh sản càng nhanh."
Nghĩ tới đây, Thời Tinh đưa tay vò tóc, có chút khổ não: "Nói cho cùng cũng là một quá trình đấu trí đấu sức thôi."
Một hơi nói dài như vậy, đến khi dứt lời cậu mới nhớ Trì Diệu còn có một câu hỏi. Ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Điện hạ của Đế quốc đang lơ lửng giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, lưng thẳng tắp, trông chẳng khác nào đang bước trên đất bằng.
Thời Tinh lén kéo lại vạt áo bị cành cây hất lên, che kín phần eo. Dù biết bản thân ăn mặc không thể nào chỉn chu bằng Trì Diệu, cậu vẫn cố giữ dáng vẻ thật tươm tất.
Dù sao, với thân phận một vị "người bảo hộ", thể diện cũng là điều quan trọng.
Chỉ khi ở một mình luyện tập, cậu mới cho phép bản thân được thả lỏng đôi chút.
Ngẩng thẳng lưng, Thời Tinh mới đáp: "Không đâu. Thiết bị không người lái ngày nào cũng bay trên cao để giám sát tán cây, chúng không phản cảm, chỉ là... có lẽ hơi tò mò về ngài thôi."
Khi Trì Diệu bước đi, cành lá Cây Mẹ bên dưới cũng khe khẽ lay động, Thời Tinh đều thấy rõ.
Vừa dứt lời, một nhánh cây mảnh đã vòng quanh Trì Diệu hai vòng.
Vì chưa quen, nó không mạnh dạn quấn trực tiếp lên người, nhưng giữ khoảng cách vừa phải thế này cũng đủ để biểu lộ rõ ý định.
Thời Tinh đưa tay gãi mũi, có phần ngượng ngập dịch lại: "Nó lấy làm lạ sao ngài có thể đứng vững, muốn chạm thử xem tinh thần lực lưu chuyển như thế nào."
"Vậy à?"
Trì Diệu rất phối hợp, đưa tay ra, ngón tay thon dài, khiến Thời Tinh lỡ nhìn thêm một cái.
"Ừ, nó sẽ tự chạm vào thôi."
Nói rồi, cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Ừm... đợi khi nào cao bằng Trì Diệu, chắc tay mình cũng sẽ dài như tay hắn.
Không vội, cơ thể mình còn đang lớn mà.
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, nhân lúc Cây Mẹ mải giao lưu với Trì Diệu, Thời Tinh không kìm được lại liếc nhìn hắn mấy lần. Vai rộng, eo thon, thân hình chẳng đến mức cường tráng quá mức (dù sao cậu cũng đâu có mắt xuyên thấu để thấy rõ bên trong lớp áo), nhưng... nhìn thì thấy vẫn mạnh mẽ hơn mình.
Thời Tinh: "......"
Cúi xuống siết chặt nắm tay, ngó bàn tay nhỏ bé chẳng có gì đáng kể, cậu im lặng.
Chắc chắn là do ưu thế giống loài của người Đế quốc.
Khoảng cách giữa các chủng tộc!
Trong lúc còn đang lén nhìn, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt Trì Diệu, Thời Tinh lập tức rụt lại, không dám nhìn lung tung nữa. Sợ thất lễ, cậu cúi đầu chuyên chú tỉa cành, thỉnh thoảng mới cất lời đáp chuyện với hắn.
Cây Mẹ hiếu kỳ với thiên phú của Trì Diệu, quấn quanh hắn một vòng, chẳng biết lại "thì thầm" gì với mấy cây bên cạnh. Kết quả, những cây đó cũng vươn cành ra, muốn thử chạm vào. Thời Tinh giải thích đến mức toát mồ hôi, nhưng cảm thấy không ổn lắm. Chỉ là Cây Mẹ vốn không hiểu những lễ nghi xã hội của tinh hệ, chúng biết một chút chuyện đời thường, nhưng chưa sâu.
Ngày thường trên Lam Tinh, ai nấy đều chiều chuộng chúng. Giờ đây chúng động tay động chân với Điện hạ của Đế quốc, Thời Tinh cản lại... chẳng mấy tác dụng. Thấy Trì Diệu không hề phản đối, lũ cây lại càng được nước làm tới, tha hồ "cảm nhận" thiên phú của hắn.
Nhìn Trì Diệu gần như bị những cành lá quấn quanh, Thời Tinh hốt hoảng, vội vàng ngăn lại: "Được rồi, được rồi, đừng thế nữa."
"Các ngươi làm ngài ấy sợ rồi đấy."
Một lúc sau, vẫn chẳng chịu nghe lời, thấy nếu để tiếp xúc lâu hơn thì hóa ra lại thành thất lễ, Thời Tinh đành phải động tay, gạt bớt những cành lá nghịch ngợm kia ra.
Nhưng vừa hất được vài nhát, Cây Mẹ đang quấn lấy cậu liền tỏ vẻ bất mãn, kéo giật cậu lại. Thời Tinh vốn đã dựa sát Trì Diệu để tránh cành, nay bị kéo thêm một cái, lập tức mất trọng tâm, cả người nghiêng ngả sắp ngã.
Cây Mẹ cũng hoảng, vội đưa cành chống đỡ.
Thế nhưng Thời Tinh không ngã xuống không phải nhờ cành cứu vãn kịp, mà là vì một bàn tay đã đỡ lấy cậu từ trước.
Đúng, chính là bàn tay có những khớp xương thon dài mà cậu vẫn lén chú ý.
Bàn tay của Trì Diệu.
Thời Tinh bám lấy cánh tay hắn, mới giữ lại được thăng bằng. Cành Cây Mẹ cũng vươn tới cùng lúc.
Trì Diệu vốn định thu tay, để cậu giao cho Cây Mẹ nâng đỡ, nào ngờ Thời Tinh bất ngờ gạt phắt nhánh cây kia ra, cau mày quát khẽ: "Rõ ràng đã hứa là sẽ đỡ cho ta cắt tỉa, giờ thì lại thả xuống. Không tỉa nữa, cho ta xuống đi!"
Trì Diệu sững lại, nhìn sang cậu, chỉ thấy đôi mắt xanh trong suốt lóe sáng cùng hàng lông mày nhíu chặt.
Ô... tức giận rồi.
Cây Mẹ như muốn làm lành, lại đưa cành ra định quấn lấy Thời Tinh.
Nhưng cậu chẳng hề nương tay, gạt sạch cả những nhánh đang vươn tới mình, thậm chí những cành quấn quanh Trì Diệu cũng bị cậu hất hết ra ngoài.
"Đã nói rồi đây là khách, khách đó, các người lại giả vờ không nghe thấy à?!"
Vừa quát xong, những nhánh cây lập tức co rút lại, mang theo chút chột dạ.
"Đi, đi hết đi! Thả ta xuống! Hôm nay không tỉa nữa!"
Giọng cậu trong trẻo, vang dội, từng chữ rơi xuống dứt khoát.
Cảm xúc bộc lộ rõ ràng, nhưng ngay cả khi đang tức giận cũng chẳng hề khó ưa. Trái lại... càng khiến ánh mắt Trì Diệu không sao rời nổi khỏi gương mặt ấy.
Tính cách quá mức sinh động, biểu cảm lại vô cùng linh hoạt, Trì Diệu chưa từng thấy kiểu này, trong lòng bỗng dấy lên chút hiếm lạ.
Dưới sự nhấn mạnh liên tiếp của Thời Tinh, Cây Mẹ cuối cùng cũng biết mình đuối lý, ngoan ngoãn thả cậu xuống đất.
Vừa chạm đất, Thời Tinh nhíu mày, quay sang nói mấy câu xin lỗi với Trì Diệu, còn chủ động vươn tay gỡ từng chiếc lá, từng nhánh cành dính trên người hắn.
Ban đầu Trì Diệu định nói không cần, nhưng nhìn đôi má cậu tức đến phồng phồng, lại thấy đáng yêu, lời từ chối đành nuốt ngược vào bụng.
Thời Tinh kéo cả Thời Nhiễm lại, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác nhận trên người Trì Diệu không còn sót chiếc lá hay cành cây nào, lúc ấy mới chịu thu tay.
"Xin lỗi ngài hôm nay nhé. Chúng vốn là như thế cả, một cây mà quậy thì mấy cây xung quanh cũng hùa theo, cứ đông thế thì chẳng thèm nghe ai hết."
"Chúng không hại người, cũng chẳng có ác ý gì, chỉ là... phiền thôi."
"Ngài đừng để bụng."
Trì Diệu nhìn gương mặt thoáng giận của cậu, lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Không đâu."
Rồi hắn lại nói thêm: "Thật ra cũng chẳng có gì. Ta đứng nhìn cậu cắt tỉa cũng được. Chúng chỉ hiếu kỳ mà thôi."
Anh đã nhìn ra tính nết của những Cây Mẹ này. Có lẽ vì bản chất là cây, quanh năm ở một chỗ không thể di chuyển, nên gặp chuyện gì cũng y hệt trẻ con, hiếu động, thích chơi đùa.
Thời Tinh lại gạt đi một nhánh cây chìa tới làm lành, bực mình nói: "Chính là vì thấy ngài dễ tính nên mới lấn tới như vậy."
Nói xong cậu lại quay đầu, chất vấn: "Những cây khác sao đâu có thế? Người ta biết ngoan ngoãn chờ cắt tỉa, tại sao chúng lại không làm được?"
Phía sau, những cành cây đáng thương lại khẽ vươn ra, muốn níu lấy Thời Tinh.
Chưa kịp chạm tới, Trì Diệu đã nghe thấy cậu dằn giọng: "Không tỉa nữa, để mai đi."
"Ta đang giận đấy. Nếu còn dây dưa nữa, lát nữa cắt hỏng thì ta mặc kệ luôn."
Nghe thế, những nhánh cây đang thò ra lập tức rụt về, không dám tiến thêm.
Một quý mới được tạo hình một lần, ai cũng quý dáng vẻ của mình, nhỡ cắt hỏng thì làm sao chịu nổi.
Trì Diệu vốn định thay Cây Mẹ nói giúp vài câu, nhưng vừa thấy Thời Tinh tức đến tròn xoe đôi mắt, hắn chợt nghĩ: đây chẳng phải là cậu đang đứng ra bênh vực mình sao? Thế là những lời muốn lên tiếng hộ Cây Mẹ cuối cùng cũng nghẹn lại trong cổ.
Thời Nhiễm thấp giọng hỏi: "Thật sự không cắt nữa sao?"
"Không. Nếu muốn khuyên thì mai tự em đi mà nói."
Thời Nhiễm vốn chưa từng cắt tỉa được mấy lần, khác hẳn Thời Tinh là tay lão luyện. Cậu có gan cắt, nhưng Cây Mẹ cũng chẳng yên tâm giao cho.
Chưa đợi Thời Nhiễm đáp, những nhánh cây phía sau Thời Tinh đã rung lắc dữ dội, như sợ rằng cậu em sẽ gật đầu đồng ý thật.
Thời Nhiễm vội đưa tay vuốt nhẹ an ủi, rồi mới nói: "Em không tỉa khéo bằng anh đâu, em chỉ hỏi vậy thôi."
"Vậy không cắt nữa, chúng ta về nhé?"
Thời Tinh đã cúi đầu thu dọn dụng cụ, thoăn thoắt cho hết vào một cái thùng, đậy nắp lại đặt cạnh Cây Mẹ, sau đó phủi phủi quần áo rồi gật đầu: "Ừ, đi thôi."
Trong lòng vẫn có chút áy náy với Trì Diệu, nên giọng nói cũng bớt cứng, cậu hỏi hắn: "Điện hạ đi cùng chúng tôi luôn chứ, hay để tôi gọi riêng một chiếc phi thuyền đưa ngài về chỗ ở?"
"Ta có thể đi cùng các cậu, ngắm thêm một chút không?"
Thời Tinh liếc đồng hồ, rồi đề nghị: "Vậy tối nay cùng ăn cơm nhé?"
"Được."
Ra khỏi rừng Cây Mẹ, đi đến bãi đáp phi thuyền, Thời Tinh vẫn còn tức.
Cách nhìn ra tâm trạng của cậu cũng dễ thôi. Khi giận dỗi, đôi mắt vốn đã sáng trong màu xanh nhạt lại càng tròn xoe hơn thường lệ, khiến ánh nhìn của người khác chẳng thể rời khỏi gương mặt ấy.
Dĩ nhiên, ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong lòng Trì Diệu, chứ hắn tuyệt không thất lễ mà cứ nhìn chằm chằm trước mặt.
Chiếc phi thuyền bay được nửa chặng, bóng dáng Chủ Não đã hiện lên trong khoang.
"Việc cắt tỉa hôm nay thế nào?"
Nhìn thấy Trì Diệu, hắn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn khẽ gật đầu, trao đổi một câu chào hỏi.
Một lời mở màn, Thời Tinh lập tức tuôn ra như trút nước, kể lể hết một loạt oán giận.
Chủ Não khẽ gãi mũi, chỉ đành cười gượng: "Cậu cũng biết đấy, mấy lúc thế này chúng nó chỉ là ham náo nhiệt thôi."
Thời Tinh lầm bầm: "Biết rồi, chẳng thế mà mấy người mới đưa tôi đi."
Chủ Não hắng giọng, có phần ngượng ngập: "Cắt tỉa xong thì nghỉ vài hôm đi."
Thời Tinh lập tức ngả giá: "Một tuần!"
Chủ Não: "......"
"Cậu cần nhiều thời gian thế làm gì?"
Thời Tinh tỉnh bơ: "Đi loanh quanh một chút. Gần đây Lam Tinh chẳng phải có nhiều người từ hành tinh khác đến sao... Ồ, mà Đế quốc cũng đưa cả quân đội tới nữa. Tôi muốn đi xem thử..."
Nói đến đây, cậu chợt dừng lại, xoay đầu sang Trì Diệu: "Điện hạ, tôi có thể đến xem quân đội của các ngài tập luyện được không?"
Trong mắt Thời Tinh hiếm khi hiện rõ sự mong chờ như vậy.
Trì Diệu giữ vẻ điềm đạm, khẽ gật đầu: "Dĩ nhiên là được."
Thời Tinh lại sực nhớ ra điều gì, liền hỏi thăm tình trạng biển tinh thần của hắn.
Chủ Não đáp: "Nhĩ Nhã đã xem qua rồi, hẳn chỉ là sự tăng trưởng quá nhanh khiến tạm thời không ổn định thôi, ngoài ra không có gì đáng ngại. Khi dùng tinh thần lực thì chú ý một chút."
Chủ Não còn bổ sung: "Thực ra cũng hơi giống tình trạng của cậu bây giờ."
Thời Tinh tự biết mình thế nào, bèn cười khổ: "Chắc không đến mức nguy hiểm như em đâu nhỉ?"
Chủ Não gật đầu: "Đúng vậy. Ai mà so được với sức phá hủy trong thiên phú của cậu."
Thời Tinh: "..."
Cậu xoa tóc, thoáng có chút chán nản: "Thế thì tôi còn được đi tham quan không? Dạo này tôi vẫn chưa ổn định lắm."
Trì Diệu mở miệng: "Ta không yếu đến mức đó."
Chủ Não suy tính một lát rồi nói: "Ngày mai để ta kiểm tra biển tinh thần của Trì Diệu. Nếu hắn khống chế được ngài, thì ngài có thể yên tâm đi."
Sau đó còn dặn thêm đôi câu, rồi cho hay rằng tế ti đã bước vào dòng chảy thời gian, tối nay bữa tiệc sẽ không đến được.
Chủ Não bản thân cũng có việc, vốn dĩ không cần ăn uống, nên chẳng cần đến nhà hàng cho có lệ. Trước khi rời đi, hắn chỉ dặn Thời Tinh phải tiếp đãi Trì Diệu cho chu đáo.
Trì Diệu tỏ ý đã hiểu, bóng dáng lập thể lóe lên rồi biến mất.
*
Bữa tối vẫn tổ chức ở nơi lần đầu từng tiếp đón Trì Diệu. Vừa trông thấy tòa nhà từ xa, anh đã hiểu rằng quan hệ giữa mình và Thời Tinh vẫn còn chút xa cách. Có lẽ, việc đưa mình tới chỗ này cũng mang theo ý bày tỏ lời xin lỗi.
Dẫu vậy, Trì Diệu chẳng nói ra.
Anh chỉ chọn vài đề tài thường ngày để trò chuyện cùng Thời Tinh và Thời Nhiễm, đa phần đều xoay quanh Lam Tinh.
Quan hệ giữa Đế quốc và Lam Tinh vốn rất mật thiết. Trì Diệu không thể nào chưa từng học qua những khác biệt giữa Lam Tinh và các hành tinh khác. Mà chính nhờ đã học, anh càng nắm rõ điểm độc đáo của Lam Tinh, để rồi dễ dàng dẫn dắt câu chuyện cởi mở hơn.
Trong lúc chờ món, câu chuyện từ Cây Mẹ dần chuyển sang tầng năng lượng của Lam Tinh, Thời Tinh thao thao bất tuyệt: "Người Lam Tinh sau khi qua đời, thân thể sẽ phân hủy, năng lượng thể cũng tan rã thành dòng năng lượng tự do, rồi trở lại với hành tinh này."
"Ngài có thấy Chủ Não chưa? Thực ra hắn chính là do năng lượng của Lam Tinh kết tụ mà thành."
"Tính cách của hắn không phải do cài đặt hay lập trình, mà là được năng lượng từ các hành tinh quanh Lam Tinh ban tặng."
Thời Tinh thoáng chần chừ: "Có phải tôi nói hơi rắc rối không?"
Trì Diệu bình thản đáp: "Cũng không, vì năng lượng khác nhau nên tính cách Chủ Não cũng khác nhau. Một mức độ nào đó, Chủ Não phản ánh chính là tính cách của Lam Tinh, đúng chứ?"
Thời Tinh sáng mắt: "Đúng, chính xác! Ngài thông minh thật."
Trì Diệu bật cười.
Nụ cười ấy khiến Thời Tinh nhận ra lời khen của mình quá đơn giản. Một vị Điện hạ, lại là người thừa kế ngôi vị, lẽ nào còn chưa hiểu điều này? Khen vậy chẳng khác nào thừa thãi.
Thế nhưng, trên gương mặt Trì Diệu lại không hề lộ chút mất kiên nhẫn nào, mà chỉ khiêm tốn đáp: "Cậu giảng chi tiết, dễ hiểu hơn."
Thời Nhiễm nghe mà vẫn thấy mơ hồ, nhưng với cậu, đây đều là kiến thức quen thuộc từ nhỏ. Nghe Trì Diệu nói vậy, cậu chẳng thấy có gì lạ.
Sau bữa tối, Thời Tinh chủ động đề nghị đưa Trì Diệu về chỗ ở. Thời Nhiễm còn phải về nhà làm nốt bài tập thầy giao.
Đến trước nơi ở của Trì Diệu, hắn bất ngờ mở lời: "Em có muốn vào ngồi chơi không?"
"Em đưa ta đi ăn đặc sản Lam Tinh rồi, giờ ta cũng muốn mời lại một chút. Trong khoang có mang theo thực phẩm Đế quốc, để thị quan pha cho em một ly nước ép Tinh Quả nếm thử nhé?"
Thời Tinh vốn định chỉ tiễn hắn đến cổng, nghe đến "nước ép Tinh Quả" thì bước chân bỗng khựng lại.
Đôi mắt cậu sáng rỡ nhìn Trì Diệu: "Là loại tinh quả mà lúc tối chúng ta có nhắc tới sao?"
Trì Diệu gật đầu: "Ừ, giống hệt. Do các nhà thực vật học của Đế quốc nuôi trồng, trong đó chứa một lượng tinh thần lực rất nhẹ. Muốn thử không?"
Thời Tinh ngập ngừng: "Ừm... có làm phiền quá không?"
"Không đâu, việc này vốn là công việc thường ngày của thị quan, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Nhìn ra Thời Tinh vẫn còn định khách sáo, chưa để cậu kịp từ chối, Trì Diệu đã đưa tay ấn chuông cửa.
Hứa Kim vốn đợi sẵn từ trước, chuông vừa vang liền nhanh chóng ra mở.
"Điện hạ, ngài đã về rồi."
Ông thoáng kinh ngạc khi thấy người đi cùng, lập tức nhiệt tình đón: "Còn mang bạn học về à? Ô, đây chẳng phải là Người bảo hộ của Lam Tinh sao, mời vào, mời vào."
Sự hiếu kỳ về hương vị Tinh Quả khiến cổ họng Thời Tinh khẽ động, cuối cùng cũng không cố từ chối nữa mà bước vào.