- Trang chủ
- Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
- Chương 15: Sụp đổ
Chương 15: Sụp đổ
Truyện: Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
Tác giả: Thất Tịch Thị Đại Đầu Miêu
- Chương 1: Tiệc cưới
- Chương 2: Kỳ trưởng thành
- Chương 3: Gặp lại
- Chương 4: Năng lực thiên phú
- Chương 5: Năng lực lần đầu bộc lộ
- Chương 6: Ngầm dậy sóng
- Chương 7: Tự đại
- Chương 8: Tỏ tình
- Chương 9: Liên kết
- Chương 10: Đánh giá thiên phú
- Chương 11: Đánh giá chung
- Chương 12: Xin lỗi
- Chương 13: Tinh võng
- Chương 14: Ứng cử viên
- Chương 15: Sụp đổ
- Chương 16: Che chở
- Chương 17: Tâm sự
- Chương 18: Rò rỉ tinh thần lực
- Chương 19: Che giấu lựa chọn
- Chương 20: Vòng vo
- Chương 21: Trực tiếp
- Chương 22: Suy nghĩ kỹ
- Chương 23: Quá khứ
- Chương 24: Đề cử
- Chương 25: Điên cuồng
- Chương 26: Tít
- Chương 27: Đưa đi
- Chương 28: Anh em hồ lô
- Chương 29: Bảo vệ
- Chương 30
- Chương 31: Nâng giá
- Chương 32: Đã định đoạt
- Chương 33: Ngăn chặn
- Chương 34: Lạnh mặt
- Chương 35: Phát sốt
- Chương 36: Chăm sóc
- Chương 37: Thiên phú thứ hai
- Chương 38: Tước đoạt
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: Bắc Cảnh
- Chương 42: Nhà họ Đàm
- Chương 43: Dũng cảm
- Chương 44: Điều kiện
- Chương 45: Trị liệu
- Chương 46: Lớn mật
- Chương 47: Chiến lực
- Chương 48: Bí ẩn
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Năng lượng cuồng bạo
- Chương 51: Biến hóa
- Chương 52: Quyết định
- Chương 53
- Chương 54: Biến dị lôi điện
- Chương 55: Hợp lực
- Chương 56: Thăng cấp
- Chương 57: Tập kích
- Chương 58: Khế ước
- Chương 59: Tim đập
- Chương 60: Đế đô
- Chương 61: Ở chung
- Chương 62: Bỏ phiếu
- Chương 63: Giằng co
- Chương 64: Rò rỉ -
- Chương 65: Ôm chặt
- Chương 66: Đứa trẻ
- Chương 67: Lời hồi đáp
- Chương 68: Phát tác
- Chương 69: Mệt mỏi
- Chương 70: Nụ hôn lừa dối
- Chương 71: Cứng rắn
- Chương 72: Hỗ trợ từ bên ngoài
- Chương 73
- Chương 74: Khí thế áp người
- Chương 75: Tỉnh lại
- Chương 76: Thay đổi cách làm
- Chương 77: Sửa đổi
- Chương 78: Thiêu đốt
- Chương 79: Giằng co
- Chương 80: Bày tỏ thiện chí
- Chương 81: Lễ kỷ niệm
- Chương 82: Vực trời
- Chương 83: Vứt bỏ
- Chương 84: Chia rẻ
- Chương 85: Truy tìm nguồn gốc
- Chương 86: Nguồn năng lượng
- Chương 87: Cảm xúc
- Chương 88: Làm gương
- Chương 89: Đổi mới
- Chương 90: Tuyết rơi
- Chương 91: Quang cảnh
- Chương 92: Thử nghiệm
- Chương 93: Đối kháng
- Chương 94: Xin lỗi
- Chương 95: Trước năm mới
- Chương 96: Mờ ảo
- Chương 97: Kiên định với sự sáng suốt.
- Chương 98: Ước nguyện
- Chương 99
- Chương 100: Hấp dẫn
- Chương 101: 5 con
- Chương 102: Lá chắn vững chải
- Chương 103: Tinh thú biến dị cấp D
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105
- Chương 106: Rút lui
- Chương 107: Pháo hoa
- Chương 108: Lừa
- Chương 109: Sóng vai
- Chương 110: Lặp lại
- Chương 111: Diễn biến
- Chương 112: Thể hiện
- Chương 113: Tra tấn
- Chương 114: Lừa tinh thú
- Chương 115: Bão tố
- Chương 116: Tình cảnh khó khăn
- Chương 117: Truy kích
- Chương 118: Hành tinh hoang
- Chương 119: Quá khứ
- Chương 120: Mầm sống
- Chương 121: Trở về
- Chương 122: Công khai
- Chương 123: Bản nhạc
- Chương 124: Lộng lẫy
- Chương 125: Ảo mộng
- Chương 126: Hiện thực
- Chương 127: Gặp mặt
- Chương 128: Khoảng cách
- Chương 129: Áp lực
- Chương 130: Chữa trị
- Chương 131: Lật cả bầu trời
- Chương 132: Hội nghị tinh hệ
- Chương 133: Xôn xao
- Chương 134
- Chương 135: Dị đồng
- Chương 136: Nơi sinh ra
- Chương 137: Bắt đầu cũng là kết thúc
- Chương 138: Ngoại truyện: Diễn biến tiếp theo
- Chương 139: Kế tiếp
- Chương 140: Quyết định
- Chương 141: Trở về
- Chương 142: Đừng đọc
- Chương 143: Đừng đọc
- Chương 144: Đừng đọc
- Chương 145: Truyền thống
- Chương 146: Lén lút
- Chương 147: Lặng lẽ
- Chương 148: Đại lễ
- Chương 149: Ngây ngô
- Chương 150: Giằng co
- Chương 151: Ngoại truyện: Để tâm
- Chương 152: Nước cờ hạ xuống
- Chương 153: Điện hạ
- Chương 154: Hiểu lầm
- Chương 155: Mượn sức
- Chương 156
- Chương 157: Cảm giác quen thuộc
- Chương 158: Nhịp tim
- Chương 159: Kỳ lạ
- Chương 160: THÍCH
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lục Luật, tim Thời Tinh khẽ run lên.
Cậu gọi Lục Luật lại. Đã chịu dừng bước quay người, Lục Luật cũng chẳng ngần ngại tiến thêm vài bước, từng bước một chậm rãi đến trước mặt Thời Tinh, để cậu có thể nhìn rõ mình.
Vị thiếu gia trẻ tuổi nhà họ Lục từ trước đến nay vốn luôn rạng rỡ và đầy khí thế, nay khi tiến lại gần, từng đường nét trên gương mặt đều hiện rõ.
Hốc mắt đỏ thẫm, quầng thâm xanh đen, thần sắc phủ đầy mệt mỏi, tiều tụy đến đáng lo ngại...
Chỉ cần thoáng nhìn cũng biết mấy ngày nay Lục Luật chưa từng có một giấc ngủ yên ổn.
Mà nguyên nhân thì Thời Tinh hiểu rõ đến mức tim lại run rẩy thêm lần nữa.
Giữa hai người chỉ cách nhau một cánh tay, Lục Luật dừng bước, ánh mắt chằm chằm không rời khỏi Thời Tinh. Bị ánh nhìn ấy bủa vây, Thời Tinh cảm thấy khó nói thành lời, vừa dày vò vừa xót xa, nhưng trên gương mặt cậu vẫn không lộ ra chút khác thường nào
Trong giây lát, cả hai đều không ai mở miệng.
Tĩnh lặng, một sự yên lặng hoàn toàn.
"Gọi tôi lại, rồi im lặng không nói gì?" Giọng Lục Luật khàn khàn, thô ráp như thể bị mài qua giấy nhám.
Thời Tinh hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi mở ra, ánh nhìn trở nên trong sáng, rõ ràng
"Cậu đến chỗ ở này, chẳng phải là để tìm tôi sao?"
"Không phải là cậu sao, cuối cùng bằng lòng gặp tôi rồi à?"
Thời Tinh hiểu rõ Lục Luật. Nếu thật sự muốn tránh né, anh ta sẽ chẳng ngang nhiên xuất hiện trước cửa. Một khi đã định trốn, Thời Tinh sẽ chẳng có lấy cơ hội để gặp được anh.
Vậy nên lời giải thích hợp lý nhất chính là Lục Luật cuối cùng đã quyết định đáp lại lời mời cậu từng gửi thiết bị liên lạc, trực tiếp đến tìm cậu.
Chỉ là, có lẽ Lục Luật không hề ngờ tới việc Thời Tinh lại được Đàm Diễm đưa về. Danh sách ghép đôi của Đàm Diễm và Hạng Hòa Trạch đã sớm được công bố, chỉ cần Lục Luật lướt qua tinh võng là sẽ biết bọn họ đến vì ai, thậm chí trong lòng Lục Luật càng rõ ràng hơn cả.
Đang ở trong cơn dằn vặt, lại vô tình bắt gặp cảnh Đàm Diễm vui vẻ cười nói đưa Thời Tinh trở về, Lục Luật tự nhiên không khỏi tức giận.
Niềm kiêu ngạo của thiếu gia nhà họ Lục khiến hắn bỏ đi trong giận dỗi.
Câu hỏi của Thời Tinh khiến Lục Luật chỉ biết im lặng. Mà đôi khi, sự im lặng lại chẳng khác nào một lời thừa nhận.
Quả nhiên, Lục Luật chính là đến tìm Thời Tinh.
Giữa hai người một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Trong lòng cả hai đều có thứ gì đó đang cuồn cuộn sôi trào, nhưng khi đối diện, lại cùng nhau lựa chọn im lặng.
"Cậu đã quyết định từ sớm rồi đúng không?"
Cuối cùng Lục Luật cũng khàn giọng mở lời.
"Từ đầu đến cuối, cậu căn bản chưa từng nghĩ sẽ chọn tôi, phải không, Thời Tinh?"
Đó là lời chất vấn.
"Không hẳn vậy." Giọng Thời Tinh nhẹ nhàng, "Trước kia tôi cũng từng nghĩ đến."
Kiếp trước, cậu từng nghĩ đến, thậm chí đã từng chọn. Nhưng kết cục lại chẳng mấy tốt đẹp.
Thời Tinh khẽ cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt, chỉ còn lại chua xót cay đắng, dáng vẻ ấy, Lục Luật chưa từng thấy bao giờ
"Nhưng hiện thực và lý tưởng vốn luôn có khoảng cách. Cậu cũng thấy rồi, chúng ta... không hợp."
Câu nói đã nhiều lần nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng cũng được Thời Tinh cất lên, với sự nghiêm túc và dứt khoát.
Cậu thậm chí còn lặp lại: "Đúng vậy, chúng ta không hợp."
"Lục Luật, cậu không thể gánh vác được tôi. Mà tôi đối với cậu, cũng chỉ là một gánh nặng.
"Đã vậy thì, chi bằng cứ thực tế một chút."
Sau một khoảng lặng rất dài, Thời Tinh lại nở một nụ cười. Lần này trong đôi mắt cậu sáng trong, bình thản. Cậu khẽ nói: "Cứ vậy đi."
Ánh mắt hướng về phía Lục Luật rực sáng, loang loáng ánh nước. Thời Tinh đã từng trải qua vô số đả kích hủy diệt. Khoảnh khắc phát hiện thái độ thật sự của Vương phi, khoảnh khắc mất đi năng lực, khoảnh khắc biết rằng giữa mình và Lục Luật không còn bất kỳ khả năng nào nữa. Nhưng... cậu chưa từng khóc.
Rất khó chịu, rất đau, nhưng không hề có ý muốn rơi lệ.
Ấy vậy mà ngay lúc này, vào thời khắc số phận trở nên rõ ràng, lại bất ngờ có thêm một bước ngoặt, Thời Tinh bỗng thấy nước mắt tràn ngập hốc mắt mình.
Lục Luật cũng nhìn cậu, ánh mắt chứa đầy sự không tin nổi. Khi nhận ra Thời Tinh không hề nói đùa, thân thể hắn ta không tự chủ được khẽ chao đảo.
Vị thiếu gia nhỏ nhà họ Lục hé miệng, nhưng lại chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mãi đến một lúc lâu sau, giọng cậu ta khàn đặc, thấp giọng hỏi: "Cứ vậy sao?"
"Vậy là sao?"
Thời Tinh đáp: "Chuyện ghép đôi giữa chúng ta, đến đây là kết thúc. Không cần nhắc lại nữa."
Lời đã dứt khoát nói ra, thật sự thốt ra thành tiếng, trong lòng lại dấy lên một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.
Như thể gánh nặng đè ép bao lâu nay bỗng dưng biến mất.
Lục Luật bất giác lùi lại một bước, ánh mắt lay động, lúc sáng lúc tối.
Thời t*nh h**n toàn không biết mấy ngày qua bản thân đã phải chịu đựng bao nhiêu giày vò, bao nhiêu đau khổ.
Thế nhưng dựa trên cơ sở ấy, có một điều Thời Tinh càng không hề hay biết, cho dù như vậy, cho dù mọi chuyện đã đến mức này, Lục Luật vẫn không chịu từ bỏ, vẫn cố tìm cách, vẫn khao khát một khả năng, rằng họ có thể thuộc về nhau.
Mấy ngày qua, Lục Luật cuối cùng đã hiểu rõ mình yêu thích Thời Tinh đến mức nào.
Thế nhưng chỉ một đoạn lời nói vừa rồi của Thời Tinh lại khiến tất cả những gì cậu làm bỗng trở thành trò cười, ngốc nghếch và vô nghĩa.
Lục Luật dõi mắt nhìn đối phương, như thể đây là lần đầu tiên quen biết Thời Tinh. Người đang thốt ra những lời kia thật sự là cậu sao? Hay là... từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng thực sự hiểu rõ Thời Tinh?
Ký ức về quãng thời gian sau buổi đánh giá thiên phú đến nay, Lục Luật vẫn khắc sâu rõ ràng trong đầu.
Lúc mới bắt đầu là sự hỗn loạn hoàn toàn không manh mối, thông tin ồ ạt tràn tới như thủy triều, Lục Luật cảm thấy bản thân đã tê dại một nửa.
Hắn hoàn toàn bất lực. Cấp bậc của Thời Tinh quá cao, cho dù lý trí thôi thúc phải hành động, phải tìm cách giải quyết, nhưng tận sâu trong lòng vẫn luôn vang lên một giọng nói không ngừng phủ nhận tất cả những gì hắn muốn làm, đều là vô nghĩa.
Sinh ra trong một gia đình quân nhân, anh cả lại là thượng tướng nhiều năm đóng quân nơi biên giới, Lục Luật từ trong thâm tâm đã hiểu rất rõ ràng về tình huống này.
Từ bỏ mới là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng tình cảm của hắn không cho phép. Lục Luật có thể từ bỏ một người Lam tinh cấp SS+, nhưng lại không thể từ bỏ Thời Tinh. Dù chỉ là trong tưởng tượng thôi cũng khiến hắn cảm thấy linh hồn mình như bị thiêu cháy.
Cứ thế mà trôi qua hai ngày. Trước khi tham gia ghép đôi, Lục Luật đã lặp đi lặp lại vô số lần cái tên Thời Tinh ở nhà. Đến khi mở thiết bị liên lạc, người nhà cũng đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Cha và chị hai an ủi anh, nhưng thứ Lục Luật muốn lại không phải là lời an ủi
Chỉ có người anh cả không nỡ, đưa ra cho Lục Luật một lối đi, ghép đôi cuối cùng vẫn là do cá nhân lựa chọn, nếu thật sự không cam lòng, không thể buông bỏ, thì cứ đến tìm Thời Tinh thử một lần.
Dù có thất bại thì sau này nhớ lại cũng vẫn còn hơn là đã chẳng làm gì.
Lục Luật vì thế dao động, nhưng vẫn không ngừng sợ hãi, sợ rất nhiều thứ mơ hồ khó gọi tên... cho đến khi mẹ cậu nói sẽ đích thân sẽ đến.
Người mẹ ấy xưa nay vốn chẳng để tâm bất kỳ việc gì, an nhàn hưởng phú quý ở Đế đô, vậy mà chỉ nghe tin cũng chịu đến giúp con trai nghĩ cách. Nếu đến cả bà còn như thế, thì bản thân hắn còn có gì đáng phải sợ nữa?
Hành động Vương phi bước lên phi thuyền đến An Thành để ở bên cạnh Lục Luật đã cho hắn nguồn dũng khí lớn lao. Nhờ vậy, hôm nay hắn mới có thể liều lĩnh đánh cược tất cả để đến tìm Thời Tinh.
Chỉ là hắn không ngờ con đường tưởng chừng có hy vọng nhất, lại là con đường tuyệt đối bế tắc.
Phản ứng của Thời Tinh khiến tất cả dằn vặt, khổ sở suốt mấy ngày nay của hắn như biến thành một trò cười.
Một tràng cười vang dội trong lòng.
Trong tim chỉ còn lại một mảnh hoang vu, Lục Luật nhìn Thời Tinh, bất chợt bật cười. Nụ cười mang theo châm biếm, châm biếm chính mình, cũng châm biếm cả nhà họ Lục.
"Đến đây là chấm dứt, cứ bỏ qua sao?"
Lặp lại lời của Thời Tinh, vành mắt Lục Luật đỏ ngầu đến khác thường. Hắn ta nghiến răng, khàn giọng nói: "Sổ sách có thể gạch bỏ một nét là xong, vậy còn chuyện giữa tôi và cậu thì tính thế nào đây?"
Lục Luật bất ngờ bước lên một bước dài, ánh mắt đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm Thời Tinh. Giọng hắn ta gần như gằn ra từ kẽ răng: "Tôi thích cậu nhiều đến vậy, thì tính thế nào đây?"
"Không phải một ngày hai ngày, cũng chẳng phải một tháng hai tháng, mà là nhiều năm rồi, Thời Tinh, trọn vẹn mấy năm! Tình cảm này cậu thật sự không hề cảm nhận được chút nào sao?"
"Tôi đối xử với cậu không tốt sao? Tôi không tốt sao?"
Lục Luật siết chặt đôi vai Thời Tinh với dáng vẻ điên cuồng. Giọng khàn đặc đến mức chẳng còn thành tiếng, nhưng những lời nói ra lại như chiếc đinh đóng chặt Thời Tinh đứng yên tại chỗ.
"Mấy năm nay, cậu đối với tôi thật sự không có lấy một chút tình cảm nào sao?"
Thần thái thì cuồng loạn, nhưng trong giọng điệu lại lộ ra sự thấp hèn tận xương tủy. Thời Tinh chưa từng thấy một Lục Luật nào như thế.
Không biết phải đáp lại thế nào, Thời Tinh buộc bản thân phải trấn tĩnh, khẽ nói: "Lục Luật, cậu bình tĩnh lại..."
Nhưng câu nói ấy chẳng những không xoa dịu, mà ngược lại còn châm ngòi cho cảm xúc đã bị nén chặt đến cực điểm trong Lục Luật.
"Bình tĩnh? Tôi sao mà bình tĩnh được? Tôi làm sao có thể bình tĩnh?!"
"Cậu có biết mấy ngày nay tôi đã sống thế nào không?!"
"Cậu có biết tôi mang tâm trạng gì để đến đây không, Thời Tinh, cậu có biết..."
"Có biết tôi đã tuyệt vọng, đã sụp đổ đến mức nào không?!"
Đúng vậy, là sụp đổ.
Nước mắt trượt khỏi khóe mắt Lục Luật, nhưng hắn ta hoàn toàn không hay biết, mà chỉ dán chặt ánh nhìn vào Thời Tinh. Trong đôi mắt ấy, sự chất vấn như có sức nặng hữu hình.
Giọng nói của Lục Luật hạ thấp, nhưng sức nặng trong từng chữ lại càng trĩu nặng hơn: "Tôi chưa từng vì bất kỳ ai mà làm đến mức này."
"Người nhà tôi cũng chưa từng."
"Anh cả tôi vẫn đang ở biên giới, nơi tinh thú dị biến tụ tập, nửa đêm còn duy trì liên lạc với tôi để góp ý. Chị hai thì muốn gác lại công việc chuẩn bị quay về Đế đô sớm. Cha tôi ngày đêm đảo lộn, bận họp ở quân bộ, vậy mà vẫn nhắn tin cho tôi... Còn mẹ tôi vừa nghe tin về cấp bậc của cậu, đã lập tức gọi cho tôi, nói sẽ đến An Thành ở cùng tôi, giúp tôi tìm cách."
"Tôi thật sự không ngờ người đầu tiên nói với tôi hãy từ bỏ, lại là cậu."
"Không ngờ... lại là cậu... sao có thể... là cậu..."
Bi thương dâng đến cực điểm, Lục Luật siết chặt vai Thời Tinh đến mức làm cậu đau.
Nhưng Thời Tinh vốn không nói lời nào, nhưng ngay sau khi nghe thấy một chi tiết, trong đáy mắt Thời Tinh bỗng lóe lên cảm xúc khác. Cậu thoát ra khỏi bi thương của Lục Luật, gần như không kìm nén nổi mà vội vã truy hỏi: "Mẹ cậu... Thân Vương phi Đàm Thiều, bà ấy muốn đến Tổ Cây sao?"
"Đúng, hôm qua bà ấy đã lên phi thuyền, hôm nay sẽ tới."
Khóe môi Thời Tinh giật khẽ, mang theo châm biếm. Giọng cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Lục Luật, cậu có phải đã nhầm lẫn gì rồi không?"
"Bà ấy nói sẽ đến An Thành để ở bên cậu thì tôi tin. Nhưng còn chuyện giúp cậu nghĩ cách... cậu nhầm rồi chứ?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Lục Luật chau mày.
Thời Tinh không rõ sức lực ở đâu ra, có lẽ là do những điều bị dồn nén quá lâu, hôm nay như pháo hoa đồng loạt bùng nổ, cậu mạnh mẽ giằng thoát khỏi tay Lục Luật.
Lục Luật theo bản năng lại bước lên, nhưng khoảnh khắc kế tiếp, Thời Tinh thô bạo đẩy mạnh, xô cậu ta ra xa.
"Nếu tôi đoán không sai, bà ấy chỉ nói sẽ đến để ở bên cậu thôi, đúng không?"
"Còn những thứ khác chỉ là cậu tự cho mình là đúng."
Sắc mặt Lục Luật khẽ biến, như chợt nghĩ đến điều gì: "Ý cậu là gì?"
Đã đến mức này, Thời Tinh cũng không cần giữ lại gì nữa.
Móng tay cậu hằn sâu vào lòng bàn tay, chợt nhận ra có lẽ cậu đã chờ khoảnh khắc này quá lâu, nên bây giờ hoàn toàn không thể kìm nén, tất cả ào ạt tuôn ra: "Ý nghĩa trên mặt chữ đấy."
"Nói bản thân cậu thì cứ nói bản thân cậu, đừng lôi cả nhà cậu vào."
"Hơn nữa, tình cảnh nhà cậu, thái độ cha mẹ cậu, cậu nghĩ mình thật sự hiểu rõ sao?"
Sắc mặt Lục Luật sa sầm: "Đừng có nói bậy về cha mẹ tôi."
Lần này đến lượt Thời Tinh bật cười. Cũng là một nụ cười châm biếm, nhưng vì từng nếm trải sự thật ấy, nên tiếng cười càng thêm sắc bén.
"Lục Luật, tôi nói chúng ta không hợp không phải là lời tùy tiện. Cấp bậc giữa tôi và cậu vốn dĩ đã không phù hợp, gia đình cậu cũng sẽ chẳng bao giờ đồng ý."
"Có những chuyện cậu chưa biết, không sao, cậu có thể tự đi tìm hiểu."
"Dù sao hôm nay mẹ cậu cũng sẽ đến. Nếu cậu không tin lời tôi thì hãy trực tiếp đi hỏi bà ấy, thử dò xét, xem rốt cuộc bà ấy đến là để giúp cậu nghĩ cách, hay là để khuyên cậu từ bỏ!"
"Cậu tưởng anh cả cậu nhiều năm nay ở biên giới không về nhà, thật sự là vì Quân đoàn số 3 không có ai khác để điều động thay thế sao?"
"Anh ta bảo cậu dành nhiều thời gian bên Thân Vương phi, chỉ vì bản thân bận rộn quân vụ không về nhà được thôi ư?"
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Lục Luật, Thời Tinh tàn nhẫn nói: "Cậu chẳng biết gì cả."
Cậu không hề biết trong nhà họ Lục từng vì Văn Hi (bạn đời của anh cả cậu) mà ầm ĩ ra sao; không biết thái độ phức tạp của Vương phi đối với người Lam tinh, càng không biết... thật ra gia đình cậu ta vốn dĩ chẳng hề chào đón mình.
"Cậu đi đi."
"Nhà cậu không hề chấp nhận tôi."
"Chúng ta không hợp, và tôi cũng sẽ không chọn cậu."
"Tinh Tinh..." Lục Luật còn định nắm lấy Thời Tinh.
Nhưng Thời Tinh hất phắt tay hắn ra: "Lục Luật, cậu có thể thực tế một chút được không?"
Cả hai vì cảm xúc dao động kịch liệt mà tinh thần lực đều trở nên hỗn loạn. Đoạn đối thoại vốn đã được che chắn, nay lại mơ hồ truyền ra ngoài.
Phù Thanh vốn đến chỗ ở để đưa đơn xin ghép đôi, đứng xem đã lâu, dẫu chỉ nghe được câu cuối cùng thôi, cũng đã bị chấn động sâu sắc.
Chẳng lẽ Thời Tinh... đã gặp phải một ứng cử viên dây dưa không chịu buông? Nhanh đến vậy sao?!
Ngay lập tức, Phù Thanh quay một đoạn video gửi cho Trì Diệu, xin chỉ thị: [Điện hạ, hình như có người dây dưa Thời Tinh, đã một lúc rồi. Ngài có muốn tôi xử lý không?]
Trong video, Thời Tinh hiện rõ gương mặt chính diện, còn Lục Luật thì chỉ có bóng lưng.
Trì Diệu khẽ nhíu mày: [Trong thời gian ghép đôi, sĩ quan bị cấm dây dưa người Lam tinh.]
Nhìn thấy cả hai giằng co dữ dội, tiểu Lam tinh kia sắc mặt cũng chẳng tốt, Trì Diệu trầm ngâm chốc lát rồi hạ lệnh: [Ngươi đưa cậu ấy về đây.]
Ít nhất ở bên cạnh hắn, sẽ không ai dám làm càn.
Phù Thanh lập tức đáp: [Được.]
Ngay khoảnh khắc Lục Luật còn định vươn tay nắm lấy Thời Tinh, một luồng tinh thần lực cấp cao bất ngờ ập đến, trong nháy mắt đã đánh bay hắn ta ra ngoài.
Lời tác giả muốn nói:
Tiểu Thời đi tìm lão công, lão công dang tay ôm ôm (không phải vậy đâu nha~).
-----------
lledungg: Cứ như đang tẩy trắng na8 ấy nhỉ? Dù là gì thì anh đồng ý cưới người khác ở kiếp trước là điều KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢCCCCCC.