Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Sắc mặt Giang Đình Sâm cứng lại, trong mắt thoáng qua một tia áy náy:
“Anh nhớ nhầm rồi, em…”
Chưa kịp nói hết, giọng Lâm Thi Thi đã vang lên từ phòng bên.
“Đình Sâm, mau qua giúp em với, con nghịch quá, tắm một cái mà nước bắn đầy người rồi…”
Giang Đình Sâm không do dự, quay người rời đi, một lần nữa bỏ mặc Tô Thanh Nguyệt.
Cô chỉ khẽ cười, nơi ngực đã sớm hóa thành tảng băng lạnh lẽo.
Sáng hôm sau.
Tô Thanh Nguyệt tỉnh dậy, nhưng chẳng thấy bóng dáng Giang Đình Sâm.
Trong mắt thoáng hiện một chút ngạc nhiên, chẳng phải anh nói hôm nay nghỉ phép sao?
Trong phòng không có, phòng khách cũng không thấy, anh đi đâu rồi?
6
Trong lòng Tô Thanh Nguyệt thoáng dấy lên một tia nghi hoặc, nhưng bước chân xuống lầu vẫn không dừng lại.
Bất kể hôm nay Giang Đình Sâm có đi cùng cô về nhà mẹ đẻ hay không, quyết định của cô cũng sẽ không thay đổi.
Đi đến phòng tắm, cô vừa định đẩy cửa bước vào thì chợt thấy qua cánh cửa khép hờ, hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Trong tiếng nước tí tách.
Áo sơ mi Giang Đình Sâm mở rộng, váy dài của Lâm Thi Thi đã ướt sũng.
Tim Tô Thanh Nguyệt như bị dao cắt, bước chân loạng choạng, cả người va vào cánh cửa phát ra tiếng động nhỏ.
Giang Đình Sâm nhạy bén quay đầu, bắt gặp đôi mắt hoe đỏ ngấn lệ của cô, lông mày khẽ nhíu.
Anh vội kéo lấy chiếc áo sạch treo bên cạnh phủ lên người Lâm Thi Thi, rồi mới mở miệng:
“Anh và Thi Thi không có gì, em đừng nói lung tung mà làm hỏng thanh danh của cô ấy.”
Đôi mắt Tô Thanh Nguyệt khóa chặt lấy anh, giọng run rẩy thê lương:
“Hai người đàn ông đàn bà ôm nhau thế này, anh bảo tôi không hiểu lầm thế nào được? Giang Đình Sâm, anh coi tôi là kẻ ngốc sao?”
Nhìn thấy nỗi đau trong mắt cô, lòng Giang Đình Sâm bỗng nhiên dâng lên một cơn bực bội khó hiểu.
Anh chau mày chặt hơn, giọng trầm xuống:
“Là chính em suy nghĩ bẩn thỉu. Đừng biến anh và Thi Thi thành loại người đó. Giữa bọn anh hoàn toàn trong sạch.”
Sự thật rành rành trước mắt, vậy mà anh vẫn một mực bao che.
Trái tim Tô Thanh Nguyệt như bị chiếc búa tạ nện mạnh, vỡ vụn thành từng mảnh.
Càng chua chát hơn, Lâm Thi Thi lại lên tiếng:
“Thanh Nguyệt, em chỉ muốn tắm nhưng không may trượt chân, suýt nữa ngã. Đình Sâm thấy vậy tốt bụng đỡ em một cái.”
“Với thân phận như anh ấy, chị không thể bôi nhọ danh dự của anh. Nếu chị thật sự không thích em, em sẽ đi ngay.”
Dứt lời, cô ta nhấc chân định bước, nhưng lại “á” một tiếng, ngã thẳng vào vòng tay Giang Đình Sâm.
“Chân em hình như bị trẹo rồi, đau quá…”
Ánh mắt Giang Đình Sâm thoáng hiện vẻ xót xa:
“Anh đưa em đi bệnh viện.”
Nói rồi, chẳng buồn giải thích thêm, anh bế thẳng Lâm Thi Thi rời khỏi phòng tắm.
Nhìn bóng lưng anh như cơn gió lốc, trái tim Tô Thanh Nguyệt nhói đau, giống như bị lưỡi dao cùn liên tục mài mòn.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại phòng khách vang lên mới kéo cô trở lại.
Cô bước đến, nhấc ống nghe.
“Con gái, hôm nay có rảnh về nhà ăn cơm không? Mẹ nhớ con rồi.”
Nghe giọng mẹ, Tô Thanh Nguyệt gắng gượng ổn định cảm xúc, gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô một mình lên chuyến xe khách về quê.
Khung cảnh tiêu điều ngoài cửa sổ hệt như lòng cô lúc này.
Đến khi bóng dáng quen thuộc của thôn Quang Minh dần hiện ra, cô mới gom góp lại tinh thần bước xuống xe.
Vừa vào cửa, liền thấy dáng người còng lưng của mẹ đang thắp hương trước bàn thờ cha, mái tóc xanh năm nào nay đã bạc trắng.
Tim Tô Thanh Nguyệt thắt lại:
“Mẹ, con về rồi.”
Mẹ quay đầu, gương mặt hiện nụ cười:
“Về rồi à, sao chỉ có mình con, Đình Sâm không đi cùng à?”