(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Cô vội vàng rời giường, vừa bước ra đã thấy mẹ Tô từ bếp bưng ra một bát cháo và mấy củ khoai lang.
“Tỉnh rồi à, mau lại ăn sáng đi.”
Tô Thanh Nguyệt nhanh chóng ngồi xuống: “Con không ngờ ngủ lâu vậy.”
“Con chắc mệt lắm rồi. Ở ngoài dẫu có cố gắng thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe.” Mẹ Tô vừa nói vừa đặt một củ khoai đã bóc vỏ vào bát con gái.
Tô Thanh Nguyệt nhận lấy, lẩm bẩm: “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Tô lắc đầu, ánh mắt đầy thương yêu nhìn con: “À, hôm nay ngoài phố có phiên chợ, lát nữa hai mẹ con mình cùng đi dạo nhé?”
“Vâng, con lâu rồi chưa về, cũng nên đi quanh một vòng. Không thì quên mất cảnh quê mất.”
Ăn sáng xong, hai mẹ con cùng ra chợ.
Chợ vẫn tấp nập như trước, hai bên đường đầy rẫy quầy hàng, cái gì cũng có.
Sau thời gian dài sống trong rừng núi heo hút, nay nhìn cảnh ồn ào náo nhiệt, Tô Thanh Nguyệt có chút không quen.
Cô theo sát mẹ, vừa đi vừa ngắm nghía. Có nhiều món đồ mới lạ, đa số dành cho trẻ con.
Đi tới cuối chợ, cô nhìn thấy một trò bắn súng.
Bước chân cô khựng lại, vốn muốn thử xem khác gì súng thật.
Nhưng thấy toàn trẻ con, cô nghĩ một lát rồi thôi.
27
“Em muốn chơi à?”
Đột ngột, phía sau vang lên giọng một người đàn ông.
Tô Thanh Nguyệt quay phắt lại—là Giang Đình Thâm.
“Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, chẳng giấu giếm tâm ý.
“Anh đi theo em tới đây.”
Cô không ngờ bây giờ anh lại mặt dày đến thế, khiến cô dở khóc dở cười.
“Anh theo tôi làm gì?”
“Anh muốn gặp em, muốn nói chuyện với em, chỉ sợ em không để ý tới.” Anh thẳng thắn bộc bạch tình cảm.
Đáng tiếc, giờ Tô Thanh Nguyệt đã chẳng còn chút rung động nào.
Cô nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói thêm lời nào.
Định quay đi thì bất chợt nhận ra ánh mắt oán độc ghen ghét từ đâu đó đang dõi theo.
Sắc mặt Tô Thanh Nguyệt nghiêm lại, lập tức cảnh giác quan sát xung quanh.
Bên cạnh, Giang Đình Thâm cũng phát hiện điều bất thường, đứng chắn trước cô: “Có người theo dõi em?”
Nói xong, anh kín đáo liếc quanh.
Chợt, anh thấy bóng dáng quen thuộc thoáng qua, mày nhíu chặt.
Anh quay sang cô: “Là Lâm Thi Thi.”
Cô sững lại: “Cô ta theo dõi tôi làm gì? Hơn nữa ánh mắt đó… hận không thể xé xác tôi.”
Anh áy náy: “Bây giờ tinh thần cô ấy có vấn đề. Hôm qua trốn viện rồi. Anh lo cô ấy sẽ làm hại em.”
Nghe vậy, Tô Thanh Nguyệt nhếch môi cười nhạt.
Cô đường đường là đội trưởng Long Diễm, sao có thể sợ một người đàn bà yếu ớt?
Hơn nữa, mọi chuyện vốn chẳng liên quan đến cô. Tất cả bắt nguồn từ người đàn ông đứng cạnh này.
Nghĩ vậy, cô khó chịu nói: “Anh tránh xa tôi ra. Có anh, Lâm Thi Thi mới nhằm vào tôi.”
Nói rồi, cô bỏ đi, đi tới chỗ mẹ Tô đang mua rau.
Nghe câu nói đầy ghét bỏ ấy, lòng Giang Đình Thâm đau nhói.
Nhưng anh vẫn không nỡ rời xa cô, đành mặt dày đi theo.
“Giờ chúng ta chưa biết Lâm Thi Thi sẽ làm gì. Anh theo em vẫn an toàn hơn.”
Thấy cô sắp bộc lộ sự bực bội, anh vội vàng bổ sung:
“Anh biết em không sợ, nhưng còn dì nữa. Dì tuổi cao rồi, không chịu nổi va chạm đâu.”
Nghe anh nhắc tới mẹ Tô, Tô Thanh Nguyệt hơi do dự.
Quả thật, bản thân cô không sợ, nhưng mẹ đã lớn tuổi, chẳng thể chịu bất trắc.
Lâm Thi Thi lại điên loạn, ai biết sẽ làm gì.
Nghĩ thế, cô không nói thêm, mặc anh đi theo.
Mua xong rau, mẹ Tô thấy Giang Đình Thâm theo sau cũng không tỏ ý gì.
Trái lại, anh nhanh nhẹn đón lấy giỏ rau trong tay bà, cười nói: “Dì để con xách cho. Còn muốn mua gì nữa không ạ?”
Tô Thanh Nguyệt mặc kệ. Với cô, giờ Giang Đình Thâm chẳng còn yêu hay hận. Anh chỉ như một người quen biết sơ.
Ba người đi dạo thêm một lát rồi mới về nhà.
Chờ họ đi xa, Lâm Thi Thi mới lộ diện từ góc khuất.
Ánh mắt độc ác, điên cuồng nhìn theo bóng lưng Tô Thanh Nguyệt:
“Tô Thanh Nguyệt, đồ tiện nhân, tất cả đều tại mày nên Đình Thâm mới bỏ tao. Chỉ cần mày chết… chỉ cần mày chết thì tốt rồi…”
Tiếng lẩm bẩm ấy đầy cực đoan, khiến người ta lạnh sống lưng.