Trong lều, cô nhìn thấy Nghiêm Thiên Dã vẫn đang hôn mê nằm trên giường, trong mắt hiện lên chút phức tạp.

Cuối cùng, cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng một lúc rồi bước ra ngoài.

Liên quan đến Sang Tha, cô vẫn còn nhiều việc phải xử lý.

Bước ra ngoài, cô lập tức ra lệnh:

“Vết thương của Sang Tha cũng rất nặng, lập tức liên lạc cấp trên, xin phép đưa hắn đến bệnh viện, phải cứu sống hắn bằng mọi giá. Tôi muốn hắn ngồi lên vành móng ngựa, nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật.”

Mấy ngày tiếp theo, ngoài việc xử lý công việc trong tay, Tô Thanh Nguyệt đều tranh thủ đến thăm Nghiêm Thiên Dã.

Thế nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại. Trong khoảng thời gian đó, Giang Đình Thâm cũng không xuất hiện trước mặt cô.

Ba ngày sau, khi Tô Thanh Nguyệt lại đến thăm Nghiêm Thiên Dã, thì bất ngờ gặp Giang Đình Thâm.

“Thanh Nguyệt, vết thương của anh đã gần như hồi phục. Giờ Sang Tha đã bị bắt, thế lực khủng bố do hắn cầm đầu cũng đã bị quét sạch, nhiệm vụ của anh coi như hoàn thành.”

“Anh cần quay về báo cáo tình hình, vì vậy… có thể xin em chút thời gian, để chúng ta nói chuyện một lần không?”

Trong mắt Giang Đình Thâm hiện rõ sự khiêm nhường đến đau lòng, khiến Tô Thanh Nguyệt thoáng ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này trên gương mặt anh.

Ngập ngừng một lát, cô mở miệng:

“Anh muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Vết thương lành lại, Giang Đình Thâm cũng không thể mãi ở đây. Khi anh rời đi, hai người sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.

Dù bây giờ anh nói gì, đối với cô cũng chẳng còn quan trọng. Cứ để anh nói hết lòng mình đi.

Thấy nét mặt thản nhiên của cô, tim Giang Đình Thâm nhói đau.

Anh bước đến trước mặt cô, giọng nghiêm túc:

“Thanh Nguyệt, xin lỗi… vì tất cả những tổn thương em phải chịu đựng hai năm trước.”

Trong mắt anh tràn đầy áy náy, rõ ràng đến mức Tô Thanh Nguyệt có thể nhìn thấy.

Cô khẽ cười:

“Những chuyện đã qua, những tổn thương đó, em đã quên rồi. Anh không cần phải xin lỗi.”

“Điều duy nhất mà em nghĩ anh cần xin lỗi… chính là đứa bé chưa từng kịp chào đời.”

Khi xưa, chỉ cần nhớ đến đứa bé ấy, trái tim cô sẽ đau đến nghẹt thở.

Nhưng nay, sau hai năm sống trong mưa bom bão đạn, có lẽ cô đã rèn luyện được trái tim sắt đá.

Nhắc lại chuyện đó, lòng cô không còn nhói buốt như trước.

Có lẽ bây giờ, đứa bé ấy đã được đầu thai, có cha mẹ yêu thương che chở.

Thế nhưng, lời của Tô Thanh Nguyệt lại như mũi tên xuyên thẳng vào ngực Giang Đình Thâm.

Anh khàn giọng, đầy bi thương và hối hận:

“Thanh Nguyệt, anh biết chuyện đứa bé là lỗi lầm cả đời này không thể bù đắp. Em muốn đánh, muốn mắng, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng. Chỉ xin em… đừng đối xử lạnh nhạt với anh như vậy, được không?”

“Không cần thiết nữa. Giang Đình Thâm, giữa chúng ta sau này sẽ không còn cơ hội. Hãy coi như kết thúc trong yên ổn đi. Anh trở về, sống tốt cùng Lâm Thi Thi đi.”

Nét mặt của Tô Thanh Nguyệt từ đầu đến cuối đều bình thản, như thể người đàn ông trước mắt chỉ là một kẻ xa lạ.

Chứ không phải là người từng làm cô đau đến tận xương tủy.

Giang Đình Thâm vội vàng lắc đầu:

“Không, anh và Lâm Thi Thi chẳng có gì cả. Anh sẽ không ở bên cô ta. Thanh Nguyệt, cả đời này, vợ của anh chỉ có thể là em.”

Nghe vậy, Tô Thanh Nguyệt chỉ khựng lại một thoáng.

Nhưng chuyện giữa anh và Lâm Thi Thi đã chẳng còn liên quan đến cô nữa.

Cô vừa rồi chỉ thuận miệng nhắc đến, chứ thật ra đã chẳng còn để tâm.

Đúng lúc ấy, một thành viên của đội Long Diễm với gương mặt đầy vui mừng chạy đến báo tin:

“Đội trưởng Tô, Phó đội trưởng Nghiêm tỉnh rồi, anh ấy muốn gặp chị.”

Trên gương mặt Tô Thanh Nguyệt thoáng hiện một nụ cười nhẹ nhõm:

“Thật sao? Đi thôi, chúng ta vào xem.”

Nhưng cô vừa bước ra một bước, cánh tay liền bị Giang Đình Thâm nắm chặt.

“Thanh Nguyệt, em đã thích Nghiêm Thiên Dã rồi sao? Cho nên em mới hết lần này đến lần khác cự tuyệt anh?”

19

Tô Thanh Nguyệt rút tay lại:

“Giang Đình Thâm, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến bất cứ ai. Chỉ là em không còn yêu anh nữa. Từ khoảnh khắc anh bỏ rơi đứa con của chúng ta, giữa chúng ta đã chẳng còn chút khả năng nào rồi.”

Nói xong, cô xoay người, bước đi mà không hề ngoái lại.

Giang Đình Thâm đứng chết lặng tại chỗ, gương mặt tràn đầy vẻ suy sụp.

Kể từ khi họ gặp lại, anh đối diện với cô chỉ là bóng lưng lạnh nhạt, chưa từng nhận lại một ánh mắt dịu dàng nào.

Anh chợt nhớ ra hai năm trước, chính bản thân mình đã bao lần ruồng bỏ cô, để mặc cô chứng kiến anh quan tâm những người phụ nữ khác.

Từng lần từng lần như vậy, tình yêu trong tim cô mới dần bị bào mòn, cho đến khi hoàn toàn gạt bỏ anh ra khỏi cuộc đời.

Tim anh nhói như dao cắt, vành mắt đỏ ngầu.