Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Nhưng anh cũng biết rõ, dù Tô Thanh Nguyệt không tha thứ, dù giữa họ chẳng còn khả năng, cả đời này anh cũng không thể quên được cô.
Trong lúc đó, Tô Thanh Nguyệt nhanh chóng bước vào lều quân y, đối diện với ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn chan chứa ý cười của Nghiêm Thiên Dã.
Anh nhìn cô, khẽ cười:
“Thanh Nguyệt…”
Tô Thanh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh giường, cũng mỉm cười đáp:
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, không sao là tốt rồi.”
Những người xung quanh thấy vậy liền lặng lẽ ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
Có người còn nhỏ giọng thì thầm:
“Lần này Phó đội trưởng Nghiêm vì cứu Đội trưởng Tô mà bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ Đội trưởng Tô sẽ nhận lời anh ấy? Xem ra đội Long Diễm sắp có hỷ sự rồi.”
Những lời kia rơi trọn vào tai cả Tô Thanh Nguyệt và Nghiêm Thiên Dã, khiến cả hai thoáng ngượng ngùng.
Một lúc sau, Tô Thanh Nguyệt mở lời:
“Thiên Dã, sau này đừng làm vậy nữa. Em là Đội trưởng của Long Diễm, em có thể tự bảo vệ mình. Dù có một ngày không may hy sinh, thì đó cũng là…”
“Thanh Nguyệt!” – Nghiêm Thiên Dã ngắt lời, giọng nặng nề, trong mắt thoáng hiện nỗi chua xót.
“Dù sau này có bao nhiêu lần như thế, anh vẫn sẽ làm vậy. Không chỉ bởi vì em là Đội trưởng… mà vì anh thích em, em biết mà.”
Đây không phải lần đầu Nghiêm Thiên Dã thổ lộ với cô, nhưng ánh mắt của Tô Thanh Nguyệt khi nhìn anh lại đầy phức tạp.
Cuối cùng, cô vẫn nói:
“Xin lỗi, Thiên Dã. Em biết anh đối xử với em rất tốt, nhưng em không thể chấp nhận tình cảm của anh. Anh đừng phí thời gian vì em nữa.”
Nghe lời từ chối thêm một lần nữa, trái tim Nghiêm Thiên Dã chùng xuống.
Trước đây, anh không hề nản lòng khi nghe những lời ấy, bởi anh tin rằng chỉ cần kiên trì, sớm muộn gì cũng lay động được cô.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên anh muốn biết nguyên nhân.
Đặc biệt là sau khi Giang Đình Thâm xuất hiện, anh càng muốn hiểu rõ quá khứ giữa họ.
“Là… vì Giang Đình Thâm sao?”
Lời vừa dứt, trong lều bỗng tĩnh lặng.
Ngoài cửa, Giang Đình Thâm vừa định vén rèm bước vào cũng khựng lại.
Dù Tô Thanh Nguyệt lạnh lùng với anh, nhưng anh không muốn cô và Nghiêm Thiên Dã quá gần gũi.
Vậy nên anh đi theo tới đây, không ngờ lại nghe thấy câu hỏi này.
Anh thoáng ngẩn người, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia vui mừng không kìm nổi.
Nếu Tô Thanh Nguyệt không nhận lời Nghiêm Thiên Dã, chẳng lẽ là vì anh sao?
Ý nghĩ ấy khiến anh không khỏi âm thầm kỳ vọng.
Trong lều, Tô Thanh Nguyệt im lặng.
Trong đầu cô thoáng qua biết bao ký ức. Dù hiện tại trái tim không còn rung động, nhưng tất cả những chuyện cũ vẫn chưa từng phai nhạt.
Một lúc sau, cô khẽ nói:
“Thiên Dã, em không muốn lừa anh. Quá khứ từng tổn thương em, có lẽ cũng ảnh hưởng đến em bây giờ. Nhưng phần nhiều hơn là… em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ nữa.”
“Em thấy hiện tại như vậy rất tốt. Ở đội Long Diễm, bảo vệ Tổ quốc và nhân dân, những chuyện khác với em đều không còn quan trọng.”
Đây chính là suy nghĩ thật sự của Tô Thanh Nguyệt.
Thế nhưng, hai người đàn ông nghe lại có cảm nhận khác nhau.
Với Nghiêm Thiên Dã, anh chỉ thấy rằng Tô Thanh Nguyệt đã trở nên quá mạnh mẽ, chỉ còn tâm trí dành cho huấn luyện và nhiệm vụ.
Lời từ chối ấy anh đã từng nghe, và lần này cũng không quá thất vọng.
Chỉ cần biết cô không vì Giang Đình Thâm mà thay đổi, như thế là đủ với anh rồi.
Nhưng với Giang Đình Thâm, lại là một nỗi đau khác.
Anh nghĩ rằng, chính vì anh đã phạm quá nhiều sai lầm, nên mới khiến Tô Thanh Nguyệt không còn dám chạm đến hôn nhân, thậm chí chẳng dám đón nhận tình cảm của bất kỳ ai.
Niềm vui nhỏ nhoi vụt tắt, chỉ còn lại day dứt và tự trách.
Tất cả là lỗi của anh, đã biến cô thành như thế này.
Nếu trong lòng cô còn khúc mắc, vậy thì anh nhất định sẽ tìm cách tháo gỡ… để kéo cô trở về bên mình.
20
Anh không muốn để Tô Thanh Nguyệt cô độc suốt cả đời.
Ngay khoảnh khắc ấy, Giang Đình Thâm đưa ra một quyết định.
Vài ngày sau, Tô Thanh Nguyệt nhận được chỉ thị từ lãnh đạo của Giang Đình Thâm, yêu cầu anh lập tức về đơn vị để báo cáo chi tiết.
Cô chuyển lời cho anh: “Vết thương của anh đã lành hẳn. Thu xếp đi, chiều tôi sẽ tiễn anh về đơn vị.”
Giang Đình Thâm biết mình không thể ở đây quá lâu, cũng hiểu nơi này chỉ là căn cứ tạm thời của Long Diễm.
Chờ mọi việc kết thúc, Tô Thanh Nguyệt cũng sẽ rời đi.
Nhưng anh không bộc lộ quá nhiều luyến tiếc, chỉ nói: “Được. Trưa nay chúng ta có thể ăn một bữa cùng nhau, coi như tạm biệt được không?”
Tô Thanh Nguyệt gật đầu đồng ý.
Dù sao giữa chốn hoang vu này, mọi người vẫn cùng ăn chung. Với cô, điều đó chẳng có gì khác thường.