Giang Đình Sâm khựng lại, không ngờ lời này lại từ miệng Lâm Thi Thi.

Cô ta rốt cuộc đang toan tính gì?

Anh không thèm để ý tới hai người kia nữa, xoay người đi thẳng đến nhà Lâm Thi Thi.

Tới cửa, phát hiện cửa khép hờ.

Anh thấy Lâm Thi Thi đang ngồi trên sofa gọi điện.

“Mẹ, con cố tình nói với người khác là con và Đình Sâm có tư tình. Dù sao giờ anh ấy cũng đã ly hôn với Tô Thanh Nguyệt, con đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.”

“Không sao đâu, trong lòng Đình Sâm luôn yêu con. Dù có biết là con nói, anh ấy cũng sẽ chẳng làm gì được. Mẹ cứ yên tâm, chờ ngày làm mẹ vợ của doanh trưởng đi.”

Cúp điện thoại, Lâm Thi Thi quay đầu, liền thấy Giang Đình Sâm đứng nơi cửa, gương mặt phủ đầy băng sương.

Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ:

“Đình… Đình Sâm, sao anh lại tới, anh…”

“Thì ra đây là ý đồ của cô.” Giọng anh lạnh lẽo, từng chữ như đinh đóng cột.

“Tôi nói cho cô biết, cả đời này vợ tôi chỉ có thể là Thanh Nguyệt. Cô… không xứng.”

Nói xong, anh không thèm nhìn thêm, quay lưng bỏ đi.

Từ đó, mặc kệ Lâm Thi Thi giải thích thế nào, anh cũng chủ động tránh xa, càng lúc càng lạnh nhạt.

Hai năm sau, nơi rừng rậm biên giới.

Trăng tròn treo cao, trong rừng sâu u ám thỉnh thoảng vang lên tiếng chim đêm ghê rợn.

Giang Đình Sâm toàn thân đẫm máu, loạng choạng đi xuyên qua rừng rậm, ánh mắt cảnh giác đề phòng mọi động tĩnh.

Nhiệm vụ bí mật lần này vốn đã thành công, nhưng cuối cùng lại bị đối phương phản kích.

Anh trúng đạn ở bụng, còn lạc mất đồng đội.

Anh chợt nhớ ra điều gì, rút ra chiếc còi đen trong túi.

Lời dặn của lãnh đạo vang lên bên tai:

“Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nếu rơi vào đường cùng, hãy thổi còi, sẽ có người tới tiếp ứng.”

Anh lập tức đặt còi lên môi, thổi một tiếng.

Chẳng bao lâu, vài bóng người nhanh như ma quỷ lướt tới, gương mặt bôi đầy màu ngụy trang, toàn thân mặc quân phục rằn ri.

Một người quay đầu nói:

“Đội trưởng Tô, tìm thấy rồi.”

Giây sau, một bóng dáng nữ mặc cùng trang phục bước ra.

Khi người ấy đến gần, đồng tử Giang Đình Sâm co rút dữ dội.

“Thanh Nguyệt?!”

Người tới chính là Tô Thanh Nguyệt, nay đã là đội trưởng Long Diễm.

Cô lướt mắt qua vết thương trên người anh, ánh mắt xa cách:

“Cơ thể còn chịu nổi không?”

Giang Đình Sâm siết chặt môi, anh là một quân nhân đủ tiêu chuẩn, hiểu rõ lúc này không phải lúc ôn chuyện cũ.

14

Anh thu lại biểu cảm từ kinh ngạc sang vui mừng, vội vàng gật đầu:

“Có thể.”

Nghe vậy, Tô Thanh Nguyệt không nhìn anh nữa, chỉ về phía một người lính:

“Nơi này không an toàn, đối phương rất nhanh sẽ tìm đến, anh đỡ lấy anh ta, chúng ta phải lập tức rút lui.”

Người được chỉ lập tức gật đầu:

“Rõ, đội trưởng.”

Nói xong liền khoác cánh tay Giang Đình Sâm lên vai mình, theo sát sau lưng Tô Thanh Nguyệt, nhanh chóng lẩn vào rừng.

Những người khác phụ trách đoạn hậu.

Tô Thanh Nguyệt thân hình linh hoạt dẫn đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, quan sát kỹ lưỡng từng động tĩnh xung quanh.

Bằng trực giác nhạy bén và kinh nghiệm tác chiến dày dặn, cô dẫn cả đội tránh được không ít bẫy rập, một đường mở lối thoát ra khỏi rừng.

Khi lối ra đã gần ngay trước mắt, Tô Thanh Nguyệt bỗng nhíu chặt mày, lập tức dừng bước.

Cô quay lại nói với mọi người:

“Phía trước có phục kích, tôi đi thám thính trước, các anh ở nguyên tại chỗ chờ.”

“Rõ.” – Các thành viên không chút do dự nghe lệnh.

Chỉ có Giang Đình Sâm lo lắng lên tiếng:

“Đã biết có phục kích, sao em còn phải…”

Nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của cô, câu nói chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng.

Tô Thanh Nguyệt rời tầm mắt, giọng thản nhiên:

“Năm phút, nếu tôi không quay lại, các anh tìm lối khác.”

Nói dứt lời, cô tung người biến mất vào bóng rừng.

Đến gần lối ra, cô quan sát kỹ, quả nhiên phát hiện vài kẻ phục kích đang ẩn nấp.

Khóe môi cô khẽ nhếch – đoán không sai.

Đối phương quả thật đã mai phục.

Chỉ là số lượng ít, một mình cô ra tay là đủ.

Cô hạ thấp người, lặng lẽ áp sát kẻ gần nhất.

Không dùng súng để tránh đánh động, cô rút dao găm từ ủng quân, một nhát gọn gàng cắt ngang cổ họng đối phương, rồi âm thầm đặt hắn xuống.

Chỉ trong vòng một phút, toàn bộ lính gác đều bị cô giải quyết sạch sẽ.

Xác định an toàn, cô nhanh chóng quay lại.

Vừa xuất hiện, đã nghe Giang Đình Sâm vội hỏi:

“Em quay lại rồi, trên người có máu… bị thương sao?”