Tôi vội bật máy tính, nhưng phát hiện toàn bộ nhật ký công việc và tài liệu của tôi đã bị xóa sạch.
Tô Tiểu Tiểu thong thả bước đến trước mặt tôi, tay cầm ly cà phê, mắt liếc nhìn tôi đầy ngạo mạn:
“Hạ Cẩm Niên, nhìn bộ dạng nghèo rớt của cô đi. Nếu không có ba mẹ tôi giúp đỡ ngày xưa, chắc giờ cô vẫn đang đi rửa bát trả nợ, lấy đâu ra cơ hội tranh giành với tôi ở Hoa Niên?”
Nói xong lại quay sang Lư Nhiễm và Dương Dao:
“Trình độ các cô thế này, Hoa Niên sao mà giữ lại? Dự án này chỉ là để tôi ghi thêm thành tích thôi. Hết kỳ thực tập, các cô nên tự biết đường mà rút.”
Nói rồi cô ta nghênh ngang bỏ đi. Các thực tập sinh còn lại nhìn nhau buồn bã, thậm chí có người định thu dọn đồ đạc nghỉ việc ngay lập tức.
Tôi ngăn lại, nhìn thẳng Tô Tiểu Tiểu:
“Danh tiếng có thể cướp, thành tích có thể ăn gian. Nhưng kinh nghiệm và năng lực thì không ai trộm được.
Cô giỏi như vậy, sao không xin vào chính thức luôn đi? Hay là… sợ người ta không muốn giữ?”
Tô Tiểu Tiểu còn định nói gì đó thì đúng lúc Trình Trình chạy đến, gọi tôi ra ngoài.
15
Qua điều tra của Trình Trình, phát hiện Phó giám đốc marketing Hồ Dạ là anh họ của Phương Đạt Giang.
Vài năm trước, khi quy chế công ty chưa hoàn thiện, Hồ Dạ đã lợi dụng lỗ hổng để đưa Phương Đạt Giang vào bộ phận marketing làm quản lý cấp thấp.
Trình Trình còn tra ra: bằng cấp của Phương Đạt Giang là giả, từng bị nhiều nữ nhân viên tố cáo quấy rối nhưng đều bị ém nhẹm, đến nay chưa từng bị xử lý.
Nghe xong mà tôi lạnh sống lưng không ngờ ngay trong công ty mình lại có nhiều rủi ro như vậy mà tôi không hề hay biết.
Trình Trình còn nói thêm một chuyện, khiến tôi giật mình:
“Hồ Dạ từng làm việc ở Song An Mộc Nghiệp.”
Tôi vội hỏi:
“Nhưng khi tuyển quản lý cấp cao, chúng ta đều kiểm tra lý lịch kỹ càng. Sao lúc đó không phát hiện?”
Trình Trình đáp:
“Công ty mình luôn thuê bên thứ ba để làm kiểm tra lý lịch, trong báo cáo hoàn toàn không nhắc đến chuyện Hồ Dạ từng làm ở Song An Mộc Nghiệp. Nhưng một headhunter quen tôi lại khẳng định anh ta từng làm ở đó suốt 10 năm. Chính vì thế nên tôi mới thấy nghi ngờ.”
Tôi vội hỏi:
“Hồ Dạ vào Hoa Niên từ bao giờ?”
Trình Trình nói:
“Khoảng hai năm trước.”
Mốc thời gian này lập tức khiến tôi chú ý.
Hai năm trước, chính là lúc công ty tôi bị khách hàng đồng loạt hủy hợp đồng, rồi chuyển sang ký với Song An.
Cũng trong thời điểm đó, hệ thống thông gió và giải pháp nhà thông minh do chúng tôi nghiên cứu bị rò rỉ, khiến chúng tôi mất lợi thế cạnh tranh nghiêm trọng.
Nếu không nhờ Trang Nham kịp thời đầu tư, có lẽ lúc ấy tôi đã phá sản.
Tôi phải tìm Trang Nham để bàn bạc, suy nghĩ lại mọi việc cho rõ ràng.
Tan làm, tôi đứng chờ trước tòa nhà văn phòng thì một chiếc Porsche dừng lại trước mặt.
Tô Tiểu Tiểu xuất hiện, được vài thực tập sinh vây quanh như minh tinh. Mấy người hôm trước còn bất mãn với cô ta, giờ lại quay sang nịnh nọt, chắc hy vọng cô ta nói đỡ để được giữ lại.
Cửa xe mở ra, Thẩm Viễn bước xuống.
Hắn giàu nhanh vậy sao? Chiếc xe này… sao tôi thấy quen thế nhỉ?
Khoan đã, chẳng phải xe của An Thành Hòa sao?
Thẩm Viễn bước ra, ôm chầm lấy Tô Tiểu Tiểu. Đám thực tập sinh xung quanh ánh mắt đầy ngưỡng mộ, không ngừng tâng bốc.
Tôi nhìn cảnh họ diễn kịch mà muốn nôn. Định lặng lẽ vòng ra cửa sau thì bị Tô Tiểu Tiểu phát hiện.
Cô ta kéo Thẩm Viễn đi đến trước mặt tôi, giọng đầy khiêu khích:
“Chị họ ơi, làm mấy năm rồi mà vẫn chưa mua nổi cái xe hả? Chị muốn về nhà không, để em với anh Viễn đưa về nhé?”
Thẩm Viễn hất cằm:
“Xe này á? Hơn hai trăm vạn đó. Nếu muốn đi nhờ, ít nhất cũng phải thay bộ đồ tử tế đã chứ.”
Tôi cạn lời. Nhìn bộ đồ vest nhăn nhúm không quá 200 tệ của hắn, mà dám đứng trước tôi bày đặt ta đây.
Tôi cười nhạt:
“Xe đẹp đấy. Nhưng là của anh à? Nhìn quen lắm.”
Thẩm Viễn ánh mắt dao động rõ ràng, nhưng vẫn mạnh miệng:
“Hạ Cẩm Niên, cô bao năm vẫn cái kiểu này. Tốt bụng cho đi nhờ mà cũng không biết điều. Đi thôi Tiểu Tiểu.”
Nói xong hai người quay người bỏ đi.
Tôi nhìn chiếc xe khuất dần, chụp lại biển số gửi cho Trình Trình:
“Tra giúp tôi.”
Không ngoài dự đoán, đúng là xe của An Thành Hòa.
Trên đường về, tôi nghĩ mãi mà vẫn thấy có gì đó không ổn.
Tính cách Tô Tiểu Tiểu thì tôi quá rõ nhỏ nhen, hay đố kỵ. Nhưng nói gì thì nói, học vấn của cô ta rất tốt, từ đại học đến cao học đều là trường danh tiếng, bảng thành tích toàn giải thưởng. Với năng lực đó, cô ta hoàn toàn có thể vào những công ty hàng đầu trong ngành.
Công ty tôi tuy trả lương khá cao, nhưng so với các tập đoàn lớn thì cũng không chênh lệch quá nhiều.
Chuyên ngành không khớp, mức đãi ngộ cũng không phải vượt trội vậy tại sao cô ta lại phải vào đây?