Chương 8
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Thầy Bành gửi email, chính thức mời tôi vào nhóm nghiên cứu của ông.
Tôi đi dọc hành lang, gió xuân thổi nhẹ, nhìn những lời chúc mừng trên điện thoại mà thấy lòng mình bừng sáng.
Qua phút giây nhẹ nhõm, tôi nhớ ra mùa tuyển dụng mùa xuân đang đến. Hai năm qua, An Thành Hòa đã kéo đi không ít nhân sự của tôi, giờ phải nhanh chóng bù lại.
Trình Trình vừa đặt tập hồ sơ ứng viên vào vòng phỏng vấn cuối lên bàn tôi thì thầy Bành gọi điện tới, nói rằng sắp tới ở Thượng Hải có một hội thảo về nghệ thuật và kinh doanh, tôi nên đến nghe.
Thầy sẽ giới thiệu tôi với vài đối tác hợp tác tiềm năng.
Tôi nghe xong liền phấn chấn, kéo vali chuẩn bị lên đường ngay.
Tôi dặn Trình Trình:
“Giờ đang thiếu người, mấy hồ sơ vào vòng cuối cho hết vào làm thử. Sau thời gian thực tập, ai tốt thì giữ lại.”
Hội thảo kết thúc, tôi nhận được ý định hợp tác cho hai dự án lớn.
Một là từ Tập đoàn Bất động sản Dung Thành, họ muốn làm nội thất hoàn chỉnh cho toàn bộ căn hộ đang chờ mở bán.
Dự án còn lại là của một công ty tài chính toàn bộ tòa nhà văn phòng của họ cần được thiết kế và thi công nội thất mới.
Việc thiết kế nội thất cho khu dân cư thì công ty tôi đã làm nhiều lần, với sự hỗ trợ của thầy Bành, dự án này nhanh chóng được ký kết.
Còn thiết kế văn phòng thì lại là mảng chúng tôi ít kinh nghiệm, trong khi Song An Mộc Nghiệp đã có chỗ đứng vững chắc. Nếu mở rộng sang thị trường này, doanh thu công ty tôi sẽ có bước đột phá mới.
Thế mạnh của công ty tôi là thiết kế sáng tạo và dịch vụ hậu mãi chất lượng. Trong khi Song An Mộc Nghiệp cạnh tranh bằng giá rẻ và chi phí thấp.
Chỉ khi phát huy tối đa thế mạnh của mình, chúng tôi mới có thể chiến thắng trong cuộc đối đầu này.
Tôi đang suy nghĩ thì Trình Trình đẩy cửa bước vào.
“Sếp Hạ, các thực tập sinh mới đã đi làm được một tuần rồi, chị có muốn qua đó xem một chút không?”
Tôi vừa định đứng dậy thì thấy Trình Trình chớp chớp đôi mắt to long lanh như quảng cáo mascara:
“Sếp à, đợt thực tập sinh này… dữ dằn lắm nhé. Chưa tới hai tuần mà đã chia nhóm vì mâu thuẫn tới ba lần rồi đó.”
Tôi nhíu mày:
“Sao lại như vậy?”
“Có một cô bé mới, hễ vào nhóm nào là nhóm đó y như rằng có chuyện. Đến lúc truy cứu trách nhiệm thì cô ta lại rũ sạch không liên quan, xử lý rất khó.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lại ngồi xuống, nói với Trình Trình:
“Chuyện này để tôi tự giải quyết. Nhân sự công ty đang bị hao hụt nghiêm trọng, lứa thực tập này tôi muốn đích thân theo dõi. Không thể để xảy ra thêm một ‘Phùng Minh’ nữa.”
Trình Trình hỏi tôi định làm thế nào. Tôi cười tinh quái:
“Nếu tôi vừa tốt nghiệp, định đi học tiếp cao học, thì giờ cũng là lúc cần tìm việc làm rồi, đúng không?”
13
Sáng hôm sau, tôi mặc áo thun trắng, quần jeans, buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc không son phấn, xuất hiện ở cửa phòng Trình Trình.
Cô ấy trợn tròn mắt, kéo tôi vào trong rồi phá lên cười:
“Sếp Hạ, chị định vi hành à?”
Tôi chỉnh lại tóc mái trước chiếc gương lớn trong phòng cô ấy. Dù mới 25 tuổi, nhưng vì lo khách hàng coi thường tuổi đời, tôi thường xuyên trang điểm đậm, mặc đồ công sở đứng tuổi. Thậm chí Trình Trình có con học tiểu học còn tưởng tôi bằng tuổi mình.
Tôi lườm cô một cái, rồi dặn:
“Báo với các trưởng bộ phận khác một tiếng, đừng để ai lỡ miệng làm lộ thân phận tôi.”
Trình Trình vỗ ngực:
“Chị cứ yên tâm. Với kiểu ăn mặc này, đến cả anh Trang cũng chưa chắc nhận ra chị.”
Sau đó, cô dẫn tôi tới phòng marketing nơi các thực tập sinh đang làm việc.
Vừa mở cửa bước vào, mấy thực tập sinh đồng loạt đứng dậy chào. Tôi liếc mắt nhìn…
Không thể tin nổi là Tô Tiểu Tiểu!
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Trong đầu tôi hiện ra cả nghìn cái lườm nguýt. Trong lòng thì chỉ muốn bóp cổ Trình Trình một trận: tuyển người kiểu gì thế? Tuyển đúng kẻ thù của tôi!
Trình Trình nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực, nhưng chỉ mất một giây đã lấy lại phong độ HR chuyên nghiệp:
“Đây là thực tập sinh Hạ Cẩm Niên. Vì lý do cá nhân nên bạn ấy đến muộn vài ngày. Mọi người chủ động phân nhóm nhé.”
Cô nói xong liền rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu lập tức bước tới, gần như chất vấn:
“Hạ Cẩm Niên, sao cô vào được đây? Hóa ra công ty Hoa Niên cũng chẳng cao cấp gì cho cam, đến loại tốt nghiệp từ trường rởm như cô mà cũng tuyển.”
Tôi liếc cô ta một cái:
“Tô Tiểu Tiểu, đi làm là phải dựa vào thực lực. Đừng có giở thói gây sự. Đừng quên, tôi vẫn còn giữ trong tay bằng chứng của cô.”
Tô Tiểu Tiểu còn đang định cãi tiếp thì hai cô gái từ góc phòng chạy tới kéo tôi ra một bên.
“Tôi là Lư Nhiễm, đây là Dương Dao. Nhóm tụi tôi còn thiếu một người, bạn vào nhóm tụi mình nhé.” Cô gái mắt cười nói.
Tôi gật đầu đồng ý. Dương Dao thì thì thầm: