“Đừng dây với Tô Tiểu Tiểu, cô ta là kiểu người lươn lẹo, cứ bám riết lấy quản lý phòng rồi làm như mình là sếp vậy.”
Tôi hỏi:
“Công ty mình nổi tiếng vì quy trình tuyển dụng minh bạch mà, sao còn có người thân quen thế?”
Lư Nhiễm thở dài:
“Ai biết được. Chắc cô ta được nhắm sẵn từ đầu rồi. Tụi mình chỉ mong có giấy chứng nhận thực tập của Hoa Niên, dễ xin việc sau này.”
Tôi vỗ vai hai người họ:
“Đừng nản. Ở Hoa Niên, ai có năng lực người đó lên tiếng. Tôi không tin cô ta với ông quản lý kia có thể chà đạp lên quy chế công ty.”
Ngồi vào bàn làm việc, tôi thầm nghĩ: chuyến “vi hành” này quả không uổng công. Những vấn đề ngầm trong công ty, tôi nhất định phải tra cho rõ.
Tôi lập tức nhắn cho Trình Trình:
“Tra giúp tôi xem giữa Tô Tiểu Tiểu và quản lý Phương có gì mờ ám không.”
14
Tôi lật xem tài liệu mà Lư Nhiễm đưa chính là dự án tòa nhà văn phòng của công ty tài chính.
Vì là thực tập sinh nên quản lý chỉ giao cho họ nhiệm vụ khảo sát nhu cầu khách hàng và viết một đề án thực hiện mang tính sáng tạo.
Mỗi nhóm ba người, sẽ đánh giá theo mức độ đóng góp. Sau kỳ thực tập sẽ căn cứ vào kết quả để quyết định ai được giữ lại.
Dự án tòa nhà văn phòng lần này rất quan trọng, nếu giành được đơn hàng, phạm vi kinh doanh của công ty sẽ được mở rộng đáng kể.
Tìm tài liệu, làm đề án, thức khuya liên tục khiến tôi như quay lại trạng thái làm việc những ngày đầu mới ra trường, ý tưởng cứ thế trào dâng.
Chỉ khổ cho Lư Nhiễm và Dương Dao, vừa than “chị ơi đừng bắt tụi em cày dữ vậy”, vừa vui vẻ ở lại tăng ca với tôi.
Tôi cũng thấy áy náy, dù sao tôi làm vì chính công ty của mình, còn họ chỉ là thực tập sinh.
Tôi khuyên họ về sớm nghỉ ngơi, nhưng hai người lại nói: “Tô Tiểu Tiểu là người có quan hệ, tụi em chắc chẳng được giữ lại, nên tranh thủ học hỏi càng nhiều càng tốt.”
Nghe xong tôi không đành lòng, liền báo tài vụ thưởng cho hai người gấp đôi tiền tăng ca và tiền ăn.
Lư Nhiễm là cô gái rất sáng tạo, những ý tưởng táo bạo của cô ấy khiến tôi liên tục nảy ra thêm cảm hứng.
Còn Dương Dao thì ngược lại, logic cực kỳ tốt, có thể chuyển hóa mọi ý tưởng thành đề án có tính khả thi.
Nhờ sự phối hợp hoàn hảo này, tiến độ công việc của nhóm tôi nhanh chóng hoàn thiện. Khi họp báo cáo, trưởng phòng Phương yêu cầu các nhóm báo cáo tiến độ, nhóm A, B, C của chúng tôi đều gần xong, chỉ có nhóm D của Tô Tiểu Tiểu là chưa được một nửa.
Bị trưởng phòng mắng một trận, Tiểu Tôn trong nhóm D ấm ức nói:
“Trưởng phòng, nhóm chúng tôi thiếu người.”
Trưởng phòng trừng mắt:
“Mỗi nhóm ba người như nhau, sao chỉ nhóm mấy người than thiếu người?”
“Phân công cho Tô Tiểu Tiểu nhiệm vụ nào cũng làm không xong, kéo lùi cả nhóm. Chúng tôi muốn đổi người.” Tiểu Tôn vừa bức xúc vừa kiên quyết.
Ai ngờ trưởng phòng Phương giận dữ quát lớn:
“Ngày nào Tiểu Tiểu cũng trực tiếp báo cáo tiến độ với tôi, mà các người còn dám vu oan cho cô ấy? Tôi thấy chính hai người mới là gánh nặng!”
Tiểu Tôn còn định cãi lại, nhưng bị bạn cùng nhóm là Tiểu Lý kéo lại, đành nín lặng.
Tôi cũng sững sờ không ngờ trong công ty mình lại có kiểu quản lý thiên vị trắng trợn đến thế. Nhưng lúc này chưa tiện làm lớn chuyện, đành tạm để mấy bạn thực tập chịu thiệt một thời gian.
Khi đến hạn nộp bài, bốn nhóm đều nộp bản đề án. Tôi dắt Lư Nhiễm và Dương Dao đi ăn một bữa lớn.
Lư Nhiễm vừa ngồi xuống đã phấn khích khoe:
“Trước khi nộp bài, em có ‘dò xét’ qua các nhóm khác, nhìn lướt bảng chấm điểm của trưởng nhóm, nhóm mình đứng đầu cách biệt luôn đó!”
Tôi chỉ mỉm cười không nói gì. Nếu ngay cả vài thực tập sinh tôi cũng không hơn, thì tôi làm tổng giám đốc bao nhiêu năm chẳng khác nào phí công.
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận được một cái tát trời giáng là từ chính email thông báo nội bộ của công ty.
Email công bố kết quả chấm điểm các nhóm: nhóm tôi… đứng cuối cùng. Nhóm đứng đầu lại là nhóm của Tô Tiểu Tiểu.
Nhìn tên đề án, tôi lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra đề án của nhóm tôi và nhóm cô ta bị tráo đổi!
Lư Nhiễm giận đến mức suýt hất tung bàn, đến cả Dương Dao luôn điềm tĩnh cũng không nhịn được phải chửi thề.
Tôi im lặng. Việc Phương Đạt Giang và Tô Tiểu Tiểu dám trắng trợn sửa điểm thế này, chắc chắn là có người chống lưng.
Trực giác mách bảo tôi: chuyện này có liên quan đến tình trạng nhân sự rời đi hàng loạt gần đây.
Sáng hôm sau, tôi vừa đến văn phòng thì thấy Lư Nhiễm và Dương Dao đang tranh cãi với Tô Tiểu Tiểu.
Họ chất vấn cô ta vì sao dám đánh cắp thành quả lao động của người khác.
Tô Tiểu Tiểu không hề tỏ ra hối lỗi, chỉ nhếch môi cười khinh bỉ:
“Gọi là ăn cắp nghe khó nghe quá. Đề án đó vốn là ý tưởng của tôi. Trưởng phòng Phương đích thân chỉnh sửa và duyệt bài cho tôi. Có vấn đề gì thì đi mà hỏi ông ấy, đừng đứng đây làm loạn.”