Tôi vừa dứt lời, xung quanh đã tụ tập đông sinh viên hơn, ai nấy đều gật gù suy nghĩ, rồi đồng loạt vỗ tay khen ngợi.

Tôi thấy trong đám đông có vài vị giám khảo, họ khẽ gật đầu đầy tán thưởng về phía tôi.

Công sức không phụ lòng người. Tác phẩm của đội tôi giành được giải nhất.

Ban giám khảo nhận xét:

“Việc lựa chọn khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn thể hiện được tư duy về môi trường xã hội và sự hòa nhập giai tầng. Hình thức kiến trúc vừa thực dụng vừa thẩm mỹ, thiết kế nội thất kết hợp hài hòa giữa nghệ thuật và công năng…”

Trong tiệc mừng sau cuộc thi, Trang Nham đại diện nhà tài trợ cũng có mặt.

Anh ấy bước qua đám đông đến chúc mừng tôi. Tôi nhân tiện hỏi anh vài vấn đề liên quan đến vận hành công ty.

Câu chuyện đang rôm rả thì ly rượu trong tay tôi bị hất đổ.

Tô Tiểu Tiểu hầm hầm đứng trước mặt tôi, bên cạnh là Thẩm Viễn.

“Tôi nói rồi mà, cái dãy nhà cấp bốn rách nát đó sao mà giành giải nhất được. Hóa ra là có đại gia chống lưng à?” cô ta nói rồi định túm lấy tay tôi. “Đi, theo tôi đến gặp ban giám khảo và tổ công chứng!”

Thẩm Viễn cũng góp giọng:

“Trên diễn đàn trường đã đồn ầm lên từ lâu rằng cô dụ dỗ mấy ông nhiều tiền. Bây giờ ngay cả cuộc thi này cũng gian lận, để xem nhà trường có còn bênh cô không.”

Nói rồi, hắn ta liếc Trang Nham với ánh mắt khiêu khích.

Trang Nham đẩy Tô Tiểu Tiểu ra, đứng chắn trước mặt tôi:

“Không có bằng chứng thì đừng nói bừa. Cuộc thi này có đến mấy chục nhà tài trợ, tôi sao có thể quyết định ai thắng ai thua?”

Nghe ồn ào, các bạn cùng nhóm với Tô Tiểu Tiểu cũng chạy đến, kéo cô ta đi:

“Tô Tiểu Tiểu, tác phẩm của Hạ Cẩm Niên thắng giải là điều mọi người đều tâm phục khẩu phục. Cậu chẳng hiểu gì về kiến trúc, ở đây gào thét cái gì? Mặt mũi trường mình bị cậu làm cho mất hết rồi!”

Tô Tiểu Tiểu bị kéo ra khỏi đám đông, Thẩm Viễn thì vẫn hậm hực đứng đó.

Trang Nham bước tới, nói với trợ lý:

“Xác minh thông tin sinh viên này giúp tôi. Cho dù cô Hạ không truy cứu, tôi cũng sẽ kiện hắn tội phỉ báng danh dự.”

Tiệc tàn, Trang Nham đưa tôi về trường. Tôi không hỏi liệu anh ấy có thật sự kiện Thẩm Viễn không.

Chỉ biết không lâu sau đó, Thẩm Viễn lên diễn đàn trường công khai xin lỗi, thừa nhận mình đã bịa đặt chuyện tôi bị bao nuôi.

Tôi không còn tâm trí bận tâm đến hắn, chỉ biết nhìn vào tài khoản ngân hàng vừa nhận giải thưởng tôi cười suốt mấy đêm không ngủ được.

Mùa tốt nghiệp đến nhanh. Công ty tôi đang phát triển mạnh, kế hoạch học cao học đành tạm gác lại.

Mẹ gọi điện nói, Tô Tiểu Tiểu được giữ lại học tiếp cao học ở trường, hỏi tôi có thi nữa không.

Tôi không đáp, chỉ nói rằng mình đã ký một hợp đồng công việc khá tốt.

10

Hè năm ấy, con gái của cô họ tổ chức đám cưới, tôi được mời tham dự. Tô Tiểu Tiểu và Thẩm Viễn cũng đến.

Chúng tôi ngồi chung một bàn. Món ăn chưa kịp dọn xong, dì Lý Gia Nguyệt đã không nhịn được mà khoe:

“Đây là bạn trai của nhà tôi, Tiểu Tiểu Thẩm Viễn. Cậu ấy xuất sắc lắm, mới tốt nghiệp mà đã vào làm ở Tập đoàn Thẩm thị doanh nghiệp lớn nhất tỉnh đấy!”

Cô họ lập tức sáng mắt:

“Tập đoàn Thẩm thị? Cậu cũng họ Thẩm, chẳng hay… Tổng giám đốc Thẩm có phải là…?”

Thẩm Viễn giả vờ khiêm tốn cười:

“Tổng giám đốc là bác ruột cháu, nhưng cháu không muốn dựa vào quan hệ. Cháu tự đi phỏng vấn đàng hoàng. Dù sao công ty là của gia đình, cũng phải có thực lực thật mới đi được xa.”

Nói xong, hắn nâng ly chúc rượu cô họ.

Khi nói, ánh mắt cứ lén lút liếc về phía tôi, như thể muốn nói “mắt cô mù nên không biết quý người tài”.

Tôi cúi đầu, giả vờ bận chơi điện thoại, rồi gửi tin nhắn cho Trình Trình:

“Tra giúp mình mối quan hệ giữa Thẩm Viễn và Tập đoàn Thẩm thị.”

Trình Trình người tôi dùng cả đống tiền để chiêu mộ về làm HR chỉ mất chưa đến mười phút đã điều tra ra mọi thứ:

“Thẩm Viễn và Tổng giám đốc Thẩm chỉ trùng họ, không hề có quan hệ huyết thống. Cậu ta ký hợp đồng làm việc với Công ty Gỗ Song An, vốn chỉ là một công ty con từng bị Thẩm thị mua lại.”

Gỗ Song An à… tôi quen quá.

Công ty này từng là nhà cung cấp gỗ của chúng tôi, nhưng sau đó chất lượng sản phẩm có vấn đề, khiến công ty tôi chịu tổn thất lớn, nên tôi đã chấm dứt hợp tác.

Chủ công ty là hai anh em: anh cả An Thành Khánh là người tử tế, làm ăn có tâm. Nhưng không may, vừa hợp tác chưa lâu thì anh ấy phát bệnh nặng, buộc phải nhường lại quyền điều hành cho em trai là An Thành Hòa.

An Thành Hòa thì ngược lại, vừa gian xảo vừa tàn nhẫn. Sau khi xảy ra sự cố về chất lượng, tôi lập tức cắt đứt mọi liên hệ.

Sau đó họ bắt đầu chuyển hướng sang mảng thiết kế nội thất. Có lợi thế về nguồn nguyên liệu, chỉ chưa đến hai năm đã chiếm tới ba mươi phần trăm thị phần, trở thành đối thủ lớn nhất của tôi.

Tôi liếc nhìn Lý Gia Nguyệt. Bà ta nghe Thẩm Viễn nói xong thì cười tít mắt không khép được miệng.

Chưa hết, bà còn huênh hoang chỉ vào cậu tôi:

“Đã thế thì hai nhà chúng ta đúng là môn đăng hộ đối! Bố Tiểu Tiểu năm nay cũng được thăng chức rồi. Không làm ở doanh nghiệp thì sao chứ, chỉ cần gọi một cú điện thoại, chuyện gì cũng xong!”