- Trang chủ
- Thế Thân Của Thế Thân
- CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 15
Truyện: Thế Thân Của Thế Thân
Tác giả: Nhất sinh nhất thế
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Anh ta cười khổ một tiếng, trong mắt là nỗi cô quạnh không thể nào xua tan, “Tôi không đến để cầu xin em tái hôn. Tôi chỉ… muốn tặng em thứ này.”
“Coi như là… món quà muộn, tôi nợ em ba năm nay.”
Tư thế của anh ta, cúi xuống rất thấp.
Thấp đến mức khiến tôi cũng phải chạnh lòng.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở tôi — không được mềm lòng.
Với loại người như Cố Yến, bất kỳ sự mềm lòng nào, đều là tự chôn họa cho mình.
“Không cần đâu.”
Tôi lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, “Quà của anh, tôi không dám nhận. Cũng… không muốn nhận.”
Lọ nước hoa trong tay anh ta, như thể nặng ngàn cân, khiến anh ta cầm lấy đầy khó khăn.
“Em… ngay cả thử ngửi một chút cũng không muốn sao?”
Anh ta nhìn tôi, trong mắt ngập đầy tổn thương.
Tôi im lặng.
Nói thật, tôi có hơi tò mò.
Tò mò không biết người đàn ông vừa tự phụ vừa cố chấp này, sẽ dùng mùi hương gì để định nghĩa tôi.
Sẽ là đóa hồng trắng dịu dàng, hoàn mỹ như trong những bức tranh anh ta vẽ?
Hay là giấc mộng mỹ lệ thuần khiết mà anh ta hằng ảo tưởng?
Cuối cùng, sự tò mò vẫn chiến thắng lý trí.
Tôi nhận lấy lọ nước hoa từ tay anh ta.
Tôi mở nắp, nhẹ nhàng xịt một chút lên giấy thử hương.
Sau đó, tôi nhắm mắt, đưa tờ giấy lên gần mũi.
Một mùi hương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong khoảnh khắc, cuộn trào lấy tôi.
Hương đầu là mùi cỏ chanh thanh mát và chút chua dịu của cam bergamot –
Chính là mùi hương của lọ nước hoa bình dân mà tôi yêu thích nhất thời đại học.
Khi ấy, tôi cho rằng đó là mùi vị của tự do.
Hương giữa là mùi hoa hồng Damascus nồng nàn quyến rũ, hòa quyện với chút cay nhẹ của tiêu hồng –
Là mùi hương đại diện cho “Vãn Lai Hương”, cũng là phần nổi loạn, mạnh mẽ nhất trong tính cách của tôi.
Còn hương cuối…
Khi làn hương quen thuộc, ấm áp và trầm lắng ấy dần dần tỏa ra từ lớp hương chồng chất.
Tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Là gỗ sồi trắng.
Chính là thành phần nền trong lọ nước hoa “Tự Do” của tôi – ấm áp, vững vàng.
Lọ nước hoa này, từ hương đầu, đến hương giữa, rồi đến hương cuối.
Mỗi chi tiết, mỗi tầng hương, đều nắm bắt chính xác một cách hoàn hảo –
Con người thật sự, trọn vẹn của tôi.
Người con gái yêu cỏ chanh, mê hoa hồng đỏ, và nội tâm kiên cường như gỗ sồi – Lâm Vãn.
Chứ không phải một đóa hồng trắng bị anh ta ép buộc gán cho, làm người thay thế.
Tôi bỗng mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn anh ta.
“Anh…”
Làm sao anh biết được?
Làm sao anh biết mùi nước hoa tôi yêu thích thời đại học?
Làm sao anh biết phần gai góc trong tính cách của tôi?
Lại làm sao, có thể tái hiện hoàn hảo hương cuối của lọ “Tự Do” ấy?
Anh ta nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của tôi, cuối cùng lộ ra một nụ cười khổ sở.
“Thì ra… em thật sự thích những thứ này.”
Anh lẩm bẩm, như nói với tôi, lại như đang nói với chính mình.
“Tôi tra toàn bộ lịch sử chi tiêu của em, lục từng dòng mạng xã hội, tôi đi hỏi bạn học cũ của em, thậm chí… lén đến tiệm của em, mua hết các loại nước hoa em làm, từng lọ từng lọ phân tích, ngửi…”
“Tôi mất ba tháng, mới cuối cùng… ghép lại được một em – chân thực nhất.”
“Lâm Vãn,” anh nhìn tôi, vành mắt đỏ lên từng chút một, “xin lỗi.”
“Xin lỗi vì tôi đã mất ba năm, để biến em thành một người khác.”
“Lại mất ba tháng, mới nhận ra người tôi thật sự yêu, là em – người mà tôi từng tự tay xóa bỏ.”
Anh nói chân thành đến thế, hối hận đến vậy.
Nếu đổi lại là bất kỳ cô gái nào, nghe được lời “quay đầu” đầy tình cảm này, e rằng sẽ cảm động đến rơi lệ, rồi tha thứ cho mọi lỗi lầm, quay về bên nhau.
Nhưng tôi không phải những cô gái khác.
Tôi là Lâm Vãn.
Tôi lặng lẽ nghe hết những lời anh nói, sau đó đặt tờ giấy thử hương cùng lọ nước hoa mang tên “Lâm Vãn” ấy, trở lại tay anh.
Tôi nhìn anh, chậm rãi, nở một nụ cười.
Một nụ cười đến từ nội tâm, nhẹ nhàng, cũng đầy buông bỏ.
“Cố Yến,” tôi nói, “cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh, vì cuối cùng, đã nhìn thấy tôi.”
“Nhưng, đã quá muộn rồi.”
“Tôi không cần, bất kỳ ánh nhìn nào từ người khác nữa.”
“Bởi vì, tôi đã học được cách – tự mình, nở rộ.”
Nói xong, tôi không nhìn gương mặt trong thoáng chốc tái nhợt đi của anh nữa, quay người, bước vào sân nhỏ của mình.
Phía sau tôi, là những khóm hồng đỏ do chính tay tôi trồng, nở rộ rực rỡ.
Dưới ánh mặt trời, chúng như từng ngọn lửa, không bao giờ tắt.
Tôi biết, câu chuyện thuộc về tôi – mới chỉ bắt đầu.
Còn vở độc kịch hoang đường và đáng thương của anh ta –
Đã chính thức, hạ màn.
Tạm biệt nhé, chồng cũ.
Tạm biệt, những tháng ngày làm thế thân đầy nực cười của tôi.
Xin chào, Lâm Vãn.
Xin chào, tự do của tôi.