Cô ta và Cố Yến cãi nhau to một trận, giữa đêm liền dọn ra khỏi biệt thự của hắn, sáng hôm sau mua vé máy bay, lặng lẽ chuồn về nước ngoài.
Một màn “Bạch nguyệt quang trở về” từng rầm rộ, cuối cùng khép lại trong thảm bại đến thê thảm.
Tất cả những tin tức ấy, đều do Tô Tình hí hửng kể cho tôi nghe.
“Vãn Vãn, nghe mà sướng cả người! Tên Cố Yến ấy, bây giờ thành chuột qua đường rồi, đến cửa cũng không dám bước ra! Nghe nói hắn nhốt mình trong phòng, ngày nào cũng uống rượu, sắp thành phế nhân luôn rồi!”
Tôi lắng nghe, nhưng trong lòng lại chẳng thấy vui vẻ gì.
Chỉ cảm thấy, tất cả… nên kết thúc rồi.
Lọ nước hoa “Hương muộn” của tôi, vì câu nói của thầy Kỷ Bạch: “Câu chuyện của cô có khoảng lặng”, mà bất ngờ nổi như cồn.
Rất nhiều người tìm đến, không phải để mua nước hoa, mà là để nghe kể chuyện.
Tôi liền nhân cơ hội đó, mở một dịch vụ “thiết kế mùi hương riêng”.
Khách hàng có thể kể tôi nghe câu chuyện của họ, và tôi sẽ điều chế cho họ một loại nước hoa độc nhất vô nhị, thuộc về chính họ.
Công việc, vô cùng đắt khách.
Tôi bận rộn đến chân không chạm đất, nhưng lại thấy vô cùng viên mãn và hạnh phúc.
Tôi cứ ngỡ, cuộc sống của mình từ đây sẽ dần trở nên yên bình.
Cho đến một tháng sau, một người mà tôi không ngờ tới—bất ngờ xuất hiện trong cửa hàng của tôi.
Đó là mẹ của Cố Yến—người từng là mẹ chồng tôi—Cố phu nhân.
Bà đến khi tôi đang tiếp một vị khách.
Bà không làm phiền tôi, chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế sofa trong góc, im lặng chờ đợi.
Bà mặc một chiếc sườn xám thanh nhã, tóc chải gọn gàng, gương mặt vẫn giữ nét đoan trang và uy nghiêm thường thấy.
Chỉ là, trong ánh mắt, đã phủ lên một tầng mỏi mệt thật sâu.
Tiễn khách xong, tôi bước đến trước mặt bà.
“Cố phu nhân.”
Tôi lễ phép chào một câu.
Bà ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Lâm Vãn ,” bà cất giọng, giọng nói có chút khàn khàn, “chúng ta có thể… nói chuyện một lát không?”
15
Tôi mời Cố phu nhân vào phòng tiếp khách nhỏ phía sau.
Bà quan sát căn phòng làm việc nhỏ nhưng ấm cúng của tôi, ánh mắt thoáng hiện lên một cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.
“Nơi này của cô, còn có sức sống hơn cả nhà ấy chứ.”
Bà đột nhiên nói vậy.
Tôi không đáp, chỉ rót cho bà một ly nước ấm.
Bà nhận lấy, ôm lấy ly nước trong tay, trầm mặc rất lâu.
“Chuyện của Cố Yến, tôi đều đã biết.”
Bà chậm rãi mở lời, trong giọng nói không giấu nổi nỗi thất vọng và đau lòng, “Tên vô dụng đó, thật làm mất mặt nhà họ Cố!”
“Hôm nay tôi đến đây, không phải để cầu xin thay nó.”
Bà nhìn tôi, ánh mắt chân thành, “Tôi là đến để… cầu xin cô.”
Tôi sững người: “Cầu xin tôi?”
“Phải.”
Bà gật đầu, lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu, đẩy đến trước mặt tôi.
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ bất động sản và cổ phần đứng tên Cố Yến. Chỉ cần cô ký tên, tất cả những thứ này… sẽ là của cô.”
Tôi cúi xuống nhìn.
Những tài sản liệt kê trong đó, cộng lại e rằng còn gấp mười lần những gì tôi được chia khi ly hôn.
Tôi cau mày: “Cố phu nhân, ý bà là gì đây?”
Viền mắt bà Cố đột nhiên đỏ hoe.
“Lâm Vãn , tôi biết, là nhà họ Cố chúng tôi có lỗi với cô.”
Bà nghẹn ngào nói, “Cố Yến… nó từ nhỏ đã cố chấp. Một khi nó xác định chuyện gì, thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Việc nó chấp mê bất ngộ với Ôn Tình là tâm ma của chính nó. Việc kéo cô và con bé Tống kia vào, đúng là nó hỗn láo!”
“Giờ thì, nó tự hành hạ bản thân đến mức không ra người cũng chẳng ra ma. Làm mẹ như tôi, đau lòng vô cùng… mà lại chẳng có cách gì.”
“Bác sĩ nói, bệnh ở tim thì cần thuốc chữa từ tim.”
Bà ngẩng lên, siết chặt lấy tay tôi. Bàn tay được chăm sóc kỹ càng ấy, lúc này lại lạnh ngắt như băng.
“Lâm Vãn , tôi biết, điều này rất bất công với cô. Nhưng… tôi cầu xin cô, coi như thương xót một người mẹ này được không? Cô quay về bên nó, có được không?”
“Chỉ cần cô chịu quay về, cô muốn gì tôi cũng cho. Vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cố, mãi mãi là của cô. Sau này, toàn bộ nhà họ Cố, cũng đều là của cô và Cố Yến.”
Tôi nhìn gương mặt đầy khẩn cầu và kỳ vọng của bà, trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo vô cùng.
Lại là như vậy.
Lại dùng tiền, dùng địa vị, dùng mọi thứ vật chất để cân đo cảm tình, để tìm cách mua chuộc tôi.
Trong cái nhà này, từ Cố Yến đến mẹ hắn, chưa một ai thực sự xem tôi là một con người—một con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ độc lập.
Trong mắt họ, tôi chỉ là một món hàng có thể định giá.
Vui thì bỏ tiền ra mua về trưng bày.
Không vui thì tùy ý vứt bỏ.
Giờ đây, con trai cưng của họ xảy ra chuyện, họ lại muốn đem tôi—món hàng này—mua lại, như một liều thuốc chữa bệnh.
Thật nực cười, lại càng đáng buồn.
Tôi từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay bà.
Sau đó, tôi đẩy xấp hợp đồng dày cộp kia trả lại.
“Cố phu nhân, tôi nghĩ, bà đã nhầm một chuyện.”
Tôi nhìn bà, từng chữ từng lời, rõ ràng rành mạch:
“Tôi—Lâm Vãn —không phải món hàng, càng không phải thuốc.”
“Tôi là một con người.”
“Một người đã giành được tự do.”
“Vậy nên, lời thỉnh cầu của bà… tôi xin từ chối.”
16
Cuối cùng, Cố phu nhân ra về trong nước mắt.
Có lẽ bà không thể nào ngờ được, tôi lại có thể từ chối một lời đề nghị hấp dẫn đến thế.