- Trang chủ
- Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
- Chương 12: Trên người ngươi đều đổ mồ hôi rồi.
Chương 12: Trên người ngươi đều đổ mồ hôi rồi.
Truyện: Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Tác giả: Nhược Tinh Nhược Thần
- Chương 1: Phục đồng tính nam thời cổ đại quá...
- Chương 2: Học tập tư tưởng mới, phấn đấu làm thanh niên mới!
- Chương 3: Ngươi đi theo ta, hai chúng ta hạnh phúc là được rồi.
- Chương 4: Một đời bị đồng tính nam vây quanh
- Chương 5: Anh em thông dâm
- Chương 6: Quấy rối ta cũng không được sao?
- Chương 7: Đại ca bảo kê 2.0
- Chương 8: Ngồi xổm ở góc tường nghe lén người khác "đam mỹ"
- Chương 9: Ngươi quá khuôn phép rồi, có sự xấu hổ về tình dục.
- Chương 10: Nam, nam tính kiểu con gái?
- Chương 11: Trong mơ là cái cổ trắng nõn mà xương gai rõ ràng.
- Chương 12: Trên người ngươi đều đổ mồ hôi rồi.
- Chương 13: Thời Thư: "Buông ta ra, ta ghét đàn ông"
- Chương 14: "Ngươi có thích con trai không? Nói đi!"
- Chương 15: Tay ngươi nhỏ quá, trắng quá.
- Chương 16: Ngươi yêu đàn ông sẽ chết sao?
- Chương 17: Đồng tính nam còn bị lạnh bụng nữa.
- Chương 18: Liếm
- Chương 19-1: Ta ghét đồng tính nam
- Chương 19-2
- Chương 20: Sờ tay
- Chương 21: Hôn sâu bằng lưỡi
- Chương 22: Bên trong đùi có hình xăm
- Chương 23: Tận hưởng đau khổ
- Chương 24: Ôm Tiểu Thư đi
- Chương 25: Người đàn ông thật tài giỏi
- Chương 26: Giúp vợ ăn
- Chương 27: Xuống khỏi người ta mau!
- Chương 28: Nửa đêm giặt quần lót
- Chương 29: "Cầu xin ta đi."
- Chương 30: Đau dữ dội
- Chương 31: Chà đạp
- Chương 32: Gọi là "bé con"
- Chương 33: Hôn
- Chương 34: Có thích nhìn không?
- Chương 35: Ngươi muốn kiểm soát ta sao?
- Chương 36: Đã dỗ được rồi
- Chương 37: Đàn ông hầu hạ
- Chương 38: Hẹn hò
- Chương 39-1: Hình xăm trên 🌟🌟🌟
- Chương 39-2
- Chương 40-1: Hình xăm dưới 🌟🌟🌟
- Chương 40-2
- Chương 41: Hình xăm dưới
- Chương 42: Thích khoe khoang đến vậy sao?
- Chương 43: Cơn nghiện lại đến rồi phải không?
- Chương 44: Hoa văn
- Chương 45: Lan Đài Khống Hạc
- Chương 46: Bùm
- Chương 47: Anh trai thân yêu
- Chương 48: Để ca ca hôn tiểu Thư
- Chương 49: Chính là độ tuổi để xông pha
- Chương 50: Giấc Mơ
- Chương 51
- Chương 52: Tình bạn méo mó 🌟🌟🌟
- Chương 53-1
- Chương 53-2: 🌟
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Cấm Dục (Gặp gỡ)
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Ôm ngủ trần 🌟
- Chương 61: Bạn trai cũ 🌟🌟🌟
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Bạn trai (?)
- Chương 69
- Chương 70: Мне ты нравишься
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 72-1: Đô Thống Chế 🌟🌟🌟
- Chương 72-2
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Ác Quỷ 🌟
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Cảm Xúc 🌟
- Chương 81-1
- Chương 81-2
- Chương 82: Cảm giác tay tốt (Đại tu) 🌟
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Thích mặc quần áo của ta?
- Chương 97: Cạnh tranh nam tính 🌟
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Bệnh Nổi 🌟💥🌟
- Chương 106
- Chương 107: Trồng trọt
- Chương 108: Mê luyến
- Chương 109
- Chương 110: Thần Đản
- Chương 111: Hệ thống thẳng thắn
- Chương 112: Tạ Vô Sí, chúc mừng sinh nhật
- Chương 113
- Chương 114: Những năm tháng nhàn rỗi trên núi.
- Chương 115: Nếu trở về hiện đại
- Chương 116
- Chương 117: Bảo Bối Đệ Đệ
- Chương 118: Tạ phu nhân
- Chương 119
- Chương 120: Yêu đương nồng nhiệt
- Chương 121: Ngủ say
- Chương 122: Đồng hành
- Chương 123: Đồng hành
- Chương 124
- Chương 125: Sưởi ấm giường
- Chương 126: Tình cảm ổn định
- Chương 127: Tiết độ sứ
- Chương 128: Ám sát
- Chương 129: Minh Tích Thán Tuyết
- Chương 130: Đỗ Tử Hàm
- Chương 131: Muốn làm Trữ Quân, hay Hoàng Hậu?
- Chương 132
- Chương 133: Thời Thư, bước tiếp về phía trước sẽ là đáp án.
- Chương 134: Lay Chuyển Trời Đất
- Chương 135: Ngày và Đêm
- Chương 136-1: 【 Hoàn Chính Văn 】
- Chương 136-2
- Chương 136-3: Fanfic -《Gương thần》
- Chương 137: PN 1
- Chương 138: PN 2
- Chương 139-1: PN 3
- Chương 139-2
- Chương 140-1: PN 4
- Chương 140-2
- Chương 141-1
- Chương 141-2
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Edit by meomeocute
Khi Thời Thư thức dậy, Tạ Vô Sí không có trong phòng, chắc hẳn lại ra ngoài luyện tập từ sớm, có thể là tập võ hoặc làm việc gì đó. Hắn dường như chẳng bao giờ rảnh rỗi, lúc nào cũng có cả đống việc phải làm, hơn nữa còn cực kỳ tự giác.
Trên sào phơi quần áo, y phục đung đưa theo gió, thoang thoảng mùi xà phòng, nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh mặt trời.
"Tạ Vô Sí dậy sớm như vậy mà còn giặt đồ rồi sao?"
Thời Thư bị ánh nắng chiếu đến trắng nõn trong suốt, nghĩ đến hành vi buổi sáng của các nam sinh khi giặt quần áo, trong lòng tự hiểu: "Hắn không phải là cái đó chứ…"
"Hắn cũng mộng…"
Hai chữ phía sau không thể thốt nên lời.
Thời Thư tưởng tượng một chút, trong đầu chợt hiện lên cơ bắp lưng rắn chắc của Tạ Vô Sí, ánh đêm phủ lên xương quai xanh của hắn, phần thân trên để trần, đôi tay cũng mạnh mẽ hữu lực, gân xanh ẩn hiện…
Phi! Sao mình lại tưởng tượng mấy thứ này! Điên rồi à!
Đúng là bị đám hủ nam hủ nữ làm lú lẫn mất rồi.
Thôi thì chơi với chó vẫn tốt hơn. Thời Thư nhặt một hòn đá ném cho con chó đuổi theo, đúng lúc này, bên cạnh sân có một vị hòa thượng vội vã chạy qua. Trong chùa có quy định, không được có hành vi hấp tấp vội vàng, mất đi vẻ trang nghiêm. Ban đầu Thời Thư còn nghĩ là tình cờ, nhưng chỉ trong chốc lát, lại có mấy vị hòa thượng khác lướt nhanh qua.
Bầu không khí có vẻ khẩn trương.
Thời Thư gọi một người lại: "Sư huynh, sao mọi người lại chạy gấp vậy?"
Vị hòa thượng kia đáp: "Ôi chao! Đại sự không ổn rồi!"
Thời Thư hỏi: "Đại sự không ổn là thế nào?"
Hòa thượng kia nói: "Ngươi không biết à? Đêm qua trụ trì đột nhiên ra lệnh lục soát thiền viện, bất cứ ai cất giấu dâm thư, thoại bản vi phạm giới luật đều sẽ bị thu hồi độ điệp, trục xuất khỏi chùa!"
"…"
Dâm thư, thoại bản. Quyển sách mà đêm qua Tạ Vô Sí mang về vẫn còn đặt ở đầu giường.
Thời Thư hỏi: "Trong chùa không được đọc thoại bản à?"
"Tất nhiên là không được rồi. Đêm qua đã thu gom suốt một đêm, trụ trì vừa lật mấy quyển sách đó lên là tức đến xanh mặt! Giận dữ lôi đình! Nhưng tạm thời chỉ mới thu sách của các tăng nhân chính thức, còn chưa điều tra đến đệ tử tục gia."
Thời Thư hỏi: "Lạ vậy, trước đây có từng kiểm tra không?"
"Bình thường thì mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, không ai quản cả, chẳng hiểu sao lần này lại đột nhiên nghiêm khắc như vậy. Ta nghe nói, hình như là—"
Vị hòa thượng hạ giọng nói: "Thế tử gần đây đang ở chùa lễ Phật, hôm qua đến tàng kinh các đọc sách, chẳng ngờ lại nhìn thấy có cả điển tịch phong nguyệt dâm ô trộn lẫn trong đó! Thế tử giận dữ, mới ra lệnh cho chùa điều tra suốt đêm!"
Thì ra là vậy. Thời Thư chớp mắt một cái.
Tương Nam Tự nằm trong thành Đông Đô phồn hoa đô hội, tăng nhân nơi đây, một là cao tăng đắc đạo, đã tu hành khổ hạnh nhiều năm, hai là con cái nhà giàu bị gửi nuôi trong chùa từ nhỏ. Những người thuộc vế sau thường tâm trí chưa vững vàng, chỉ xem chùa như một nơi an thân, tránh họa trú ngụ, khó mà gọi là thật sự có tín ngưỡng.
Còn gì k*ch th*ch hơn việc theo đuổi những thứ mới lạ? Đông Đô là nơi xa hoa trụy lạc, người thuộc nhóm thứ hai này, dễ dàng bị tra ra vấn đề nhất.
Thời Thư cảm ơn một tiếng, vị hòa thượng kia vội vã rời đi. Một ý nghĩ vụt qua, thoại bản… Đúng rồi, Tạ Vô Sí tối qua vừa mang một quyển về.
Phải mau đi hỏi hắn xem xử lý quyển sách đó thế nào, nếu không, có khi còn bị liên lụy, không chừng cái danh hiệu hòa thượng cũng giữ không nổi.
Thời Thư lập tức chạy về phía tàng kinh các, vòng qua thiền đường, điện Quan Âm, rồi rẽ tiếp một quãng, bước vào một khoảng sân lát đá, từ đó có thể nhìn thấy tòa lầu nguy nga của tàng kinh các.
Không giống như mọi khi, hôm nay không có tăng nhân ra vào, bên ngoài tàng kinh các yên tĩnh lạ thường, chỉ có mấy vị thị vệ đứng canh trước cửa, cúi đầu chờ lệnh.
"Tạ Vô Sí! Tạ Vô Sí!"
Thời Thư sốt ruột như lửa cháy bén đến nơi.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao ai nấy đều vội vã thế kia—để báo tin và giấu sách cấm!
"Đứng lại!" Thời Thư bị chặn lại.
Thị vệ bên ngoài tàng kinh các đặt vỏ đao chặn ngay trước ngực cậu: "Thế tử đang ở trong điện nghe cao tăng giảng kinh, không được quấy rầy, tàng kinh các tạm thời không tiếp khách."
Thời Thư: “???”
Thế tử? Sao đến lúc quan trọng thế tử lại có mặt thế này.
Đúng lúc hai bên đang giằng co, một hàng người từ cửa tàng kinh các lục tục bước ra. Giữa đoàn người, thế tử khoác y phục gấm vóc, tay cầm một cây quạt gấp đầy phong lưu, vừa vươn vai vừa ngáp dài, sau đó quay đầu nhổ một bãi nước bọt. Lập tức có gia nhân dâng lên một cái bô nhổ.
“Chủ tử, nhổ vào đây.”
“Cút.”
Thế tử phất tay, tên gia nhân kia không hiểu ý, suýt nữa bị nhổ thẳng vào mặt.
Khí thế hiển hách, tôn quý trời sinh.
Thời Thư đã từng nghe Tạ Vô Sí nói qua, thế tử có thể giám sát quân lương là vì hoàng đế đương triều chính là huynh ruột của hắn, được nhận làm con thừa tự vào tông miếu của Đại Cảnh rồi kế vị.
Tiên đế không có con, bèn chọn huynh ruột của hắn để nối dõi chính thống, nhờ đó thế tử cũng một bước lên mây, nắm giữ trọng trách trong triều.
Thời Thư liếc mắt một cái, thấy được người mình đang tìm.
Trong đám cư sĩ, tham nghị, ngự hầu, thanh khách, có một người bước đi cùng họ—Tạ Vô Sí.
Hắn vẫn khoác trên mình áo tăng đơn giản màu lam, nhưng dáng đi vững vàng, nét mặt tĩnh lặng như nước, thân hình lại cao ngất như tùng xanh, rắn rỏi như núi đá, nổi bật hẳn trong đám đông. Khí chất sâu không lường được, lại hòa hợp với sự cổ kính, trầm mặc của ngôi chùa, mang theo một loại phong thái thâm trầm khó đoán.
Thế tử đang nói chuyện với hắn, Tạ Vô Sí đi ngang qua một lùm cây rậm rạp, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn thế tử bằng ánh mắt vô cảm.
Tăng nhân chỉ quỳ trước thần Phật, không quỳ trước đế vương.
“Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí… Mau nhìn sang đây nào.” Thời Thư thầm hô trong lòng.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cậu nghĩ ra một cách để thu hút sự chú ý của hắn.
Thời Thư vịn tay vào cây cột, lấy tay ôm ngực, ho mạnh một tiếng: “Khụ—khụ khụ—khụ—”
Âm thanh không quá lớn.
“Khụ khụ—xin lỗi, bị cảm nhẹ thôi.”
“…”
Cuối cùng, Tạ Vô Sí cũng quay đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía cậu qua khoảng cách xa.
Thế tử Sở Duy hỏi: “Người kia tìm ai thế?”
Tạ Vô Sí đáp: “Bẩm thế tử, là đệ đệ của thần.”
“Phụt, huynh đệ các ngươi đúng là ai cũng tuấn tú cả.” Thế tử cười lười nhác, nói, “Đi đi, xem đệ đệ ngươi có việc gì. Quân lương không vội, bàn sau cũng được.”
Tạ Vô Sí thu lại ánh mắt, bước chân hướng về phía Thời Thư. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Thời Thư cảm thấy hắn vốn dĩ khá bình thản, nhưng khi nhìn thấy mình, ánh mắt lại tối đi vài phần, sắc mặt cũng như có điều suy nghĩ.
Rõ ràng đêm qua ngủ một giấc rất ngon, đâu có mâu thuẫn gì với hắn đâu nhỉ?
Thời Thư lén hỏi nhỏ: “Tôi làm mất mặt huynh à?”
Tạ Vô Sí thản nhiên đáp: “Không.”
“Oh.” Thời Thư tin ngay, rồi nhanh chóng hỏi tiếp: “Quyển sách đó của huynh tính sao đây? Tôi nghe nói chùa đang lùng soát sách cấm.”
“Cứ để đó, đã kiểm tra xong rồi.”
“Hả? Không lục soát phòng của đệ tử tục gia sao?”
“Không. Quyển sách đó vốn là do ta tiện tay chọn mang về sau khi đã kiểm tra xong.”
Thời Thư sững sờ, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “Tôi nghe nói là thế tử vô tình phát hiện thoại bản phong nguyệt trong tàng kinh các, giận dữ ra lệnh cho trụ trì điều tra. Huynh ở tàng kinh các suốt, có tận mắt chứng kiến không?”
“Sao vậy?” Tạ Vô Sí đột nhiên cười một tiếng.
Ánh sáng bị che khuất, đường nét gương mặt hắn chìm trong bóng râm. Dưới trời trong nắng rạng, con ngươi hắn như ánh lên tia sáng sắc bén, không hề chớp mắt, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Nhưng chiếc áo tăng đơn sắc trên người hắn, mái tóc dài buộc gọn, đôi môi khẽ mím lại, cả dáng vẻ trầm lặng này đều toát lên sự xa cách, thậm chí mang theo chút gì đó thần thánh.
“Không phải huynh cố tình đặt vào đấy chứ?!” Thời Thư kinh ngạc.
“Không phải. Ta chỉ là từ nửa tháng trước đã trông thấy nó, nhưng không thu dọn mà để nguyên đó thôi.”
“Tại sao? Tôi nghe nói đã thu hồi độ điệp, những tăng nhân đó đều sẽ bị đuổi khỏi chùa, không thể làm hòa thượng nữa. Chẳng phải huynh đang hại người sao…”
Tạ Vô Sí đáp: “Đương nhiên là không. Ngươi không đọc Phật pháp, có biết Ba Tuần không? Ba Tuần là ma vương trong kinh Phật, đối lập với Phật, thường hóa thành hình dáng tăng nhân, đi theo các đệ tử, ngăn cản và phá hoại Phật pháp.”
“—Ác ma Ba Tuần. Khiến tám mươi ức chúng sinh sa đọa, muốn diệt Phật. Phật pháp đoạn tuyệt ái dục, nhưng nhiều tăng nhân trong Tướng Nam Tự lại dùng tiền đổi lấy độ điệp, lòng thành kính chẳng được một hai phần, lại còn bại hoại trong chùa. Bọn họ chính là những kẻ giả làm tăng nhân nhưng thực chất đang phá hoại Phật pháp, là Ba Tuần.”
Tạ Vô Sí nói với vẻ chân thành: “Mục đích của ta chỉ có một—Ma vương Ba Tuần reo rắc cám dỗ, muốn hủy hoại Phật. Còn ta—muốn tiêu diệt Ba Tuần.”
“Những tăng nhân bị trục xuất đã sớm bị tâm ma xâm nhập, ở trong chùa vốn đã không thể thành Phật. Ta chỉ là có lòng tốt giúp chùa thanh tẩy môn hộ. Chỉ có điều, có người không hiểu, lại cho rằng ta muốn diệt Phật.”
“…”
Từng chữ từng lời từ miệng Tạ Vô Sí nói ra đều vô cùng thiện ý, nhưng Thời Thư lại cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Cậu quay đầu nhìn ngôi chùa cổ kính, mái hiên tầng tầng chồng xếp, giữa không gian rêu phong cổ xưa, tiếng niệm Phật vang lên trầm hùng. Mà ngay trước mắt, Tạ Vô Sí khoác áo tăng mộc mạc—
Hắn không giống Phật, mà giống Ba Tuần hơn.
Lúc này Thời Thư mới nhận ra: “Suy nghĩ của chúng ta hoàn toàn không cùng một tầng cấp.”
Tạ Vô Sí đọc quá nhiều sách, từ khi chạm vào sách vở, đến cả tướng mạo cũng thay đổi.
Con người đúng là không thể nhiễm phải tri thức, một khi nhiễm vào, cuộc đời coi như chấm dứt!
Hắn đang chơi một ván cờ, mà ván cờ này, Thời Thư còn chưa sờ đến bàn cờ nữa.
Thôi vậy, không so bì với người nhà Thanh nữa, sẽ tổn hao tinh thần mất.
“…Huynh cứ lo đại sự của huynh đi, tôi không làm phiền nữa.”
Cậu định quay về thiền viện, đọc nốt cuốn thoại bản kia.
Đột nhiên, Thời Thư quay bước trở lại.
“Phải rồi, tác giả của những cuốn thoại bản đó là Nguyên Quán, chỉ lùng soát trong chùa thôi thì sẽ không làm gì hắn chứ?”
“Theo lý mà nói, sẽ không có chuyện gì.”
Tạ Vô Sí thản nhiên nói, “Nhưng hắn còn một thân phận khác—Bắc Lai Nô. Những năm gần đây, biên giới Đại Cảnh thường xuyên bị xâm phạm, triều đình vô cùng đau đầu. Nếu để thế tử biết tác giả là hắn, e rằng sẽ nảy sinh liên tưởng, khi đó tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm.”
“—Ngươi đừng qua lại với hắn nữa.”
“—Vậy ta đi nhắc nhở hắn.”
Hai câu nói thốt ra cùng một lúc.
Không khí bỗng chốc yên lặng.
Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt Thời Thư, đồng tử có màu nâu nhạt, ánh lên tia sáng rực rỡ, không chút sợ hãi đối diện với Tạ Vô Sí.
Áo tăng màu lam trên người cậu mặc không ngay ngắn, mùa hè đang đến gần, để lộ ra chiếc cổ trắng muốt vương vài giọt mồ hôi, từ hõm cổ chậm rãi lăn xuống, lấp lánh dưới ánh nắng.
Làn da vô cùng khỏe mạnh, mang theo vẻ mê hoặc, chói đến mức khiến người ta hoa mắt.
Tạ Vô Sí nhíu mày, thu lại ánh mắt, mím môi thành một đường lạnh lùng.
Hắn cất giọng trầm thấp, khẽ khàng nhưng đầy kiềm nén: “Ngươi vội đến vậy sao? Cả người đổ mồ hôi rồi kìa.”
“Cũng bình thường thôi. Giờ nói chuyện này trước đã—sao không cho tôi đi?”
Đôi mày trắng trẻo của Thời Thư hiện lên vẻ khó hiểu.
Khi cậu hỏi câu này, Tạ Vô Sí liền biết bất kỳ lời khuyên nào cũng đều vô dụng. Thời Thư sẽ nghi ngờ hắn sao? Hắn trông giống loại người sẽ chiều theo người khác chắc?
“Ngươi có thể đi.”
Tạ Vô Sí ngước mắt nhìn trời.
Sau đó cúi đầu, đôi mắt như hắc diệu thạch ánh lên tia sáng lạnh lẽo:
“Nhưng ta có một điều kiện—trước khi trời tối, ngươi nhất định phải ở trong thiền phòng.”
“Khi ta trở về, ngươi phải ở trong tầm mắt của ta.”
“Nếu không, ta sẽ nổi giận.”