- Trang chủ
- Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
- Chương 40-1: Hình xăm dưới 🌟🌟🌟
Chương 40-1: Hình xăm dưới 🌟🌟🌟
Truyện: Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Tác giả: Nhược Tinh Nhược Thần
- Chương 1: Phục đồng tính nam thời cổ đại quá...
- Chương 2: Học tập tư tưởng mới, phấn đấu làm thanh niên mới!
- Chương 3: Ngươi đi theo ta, hai chúng ta hạnh phúc là được rồi.
- Chương 4: Một đời bị đồng tính nam vây quanh
- Chương 5: Anh em thông dâm
- Chương 6: Quấy rối ta cũng không được sao?
- Chương 7: Đại ca bảo kê 2.0
- Chương 8: Ngồi xổm ở góc tường nghe lén người khác "đam mỹ"
- Chương 9: Ngươi quá khuôn phép rồi, có sự xấu hổ về tình dục.
- Chương 10: Nam, nam tính kiểu con gái?
- Chương 11: Trong mơ là cái cổ trắng nõn mà xương gai rõ ràng.
- Chương 12: Trên người ngươi đều đổ mồ hôi rồi.
- Chương 13: Thời Thư: "Buông ta ra, ta ghét đàn ông"
- Chương 14: "Ngươi có thích con trai không? Nói đi!"
- Chương 15: Tay ngươi nhỏ quá, trắng quá.
- Chương 16: Ngươi yêu đàn ông sẽ chết sao?
- Chương 17: Đồng tính nam còn bị lạnh bụng nữa.
- Chương 18: Liếm
- Chương 19-1: Ta ghét đồng tính nam
- Chương 19-2
- Chương 20: Sờ tay
- Chương 21: Hôn sâu bằng lưỡi
- Chương 22: Bên trong đùi có hình xăm
- Chương 23: Tận hưởng đau khổ
- Chương 24: Ôm Tiểu Thư đi
- Chương 25: Người đàn ông thật tài giỏi
- Chương 26: Giúp vợ ăn
- Chương 27: Xuống khỏi người ta mau!
- Chương 28: Nửa đêm giặt quần lót
- Chương 29: "Cầu xin ta đi."
- Chương 30: Đau dữ dội
- Chương 31: Chà đạp
- Chương 32: Gọi là "bé con"
- Chương 33: Hôn
- Chương 34: Có thích nhìn không?
- Chương 35: Ngươi muốn kiểm soát ta sao?
- Chương 36: Đã dỗ được rồi
- Chương 37: Đàn ông hầu hạ
- Chương 38: Hẹn hò
- Chương 39-1: Hình xăm trên 🌟🌟🌟
- Chương 39-2
- Chương 40-1: Hình xăm dưới 🌟🌟🌟
- Chương 40-2
- Chương 41: Hình xăm dưới
- Chương 42: Thích khoe khoang đến vậy sao?
- Chương 43: Cơn nghiện lại đến rồi phải không?
- Chương 44: Hoa văn
- Chương 45: Lan Đài Khống Hạc
- Chương 46: Bùm
- Chương 47: Anh trai thân yêu
- Chương 48: Để ca ca hôn tiểu Thư
- Chương 49: Chính là độ tuổi để xông pha
- Chương 50: Giấc Mơ
- Chương 51
- Chương 52: Tình bạn méo mó 🌟🌟🌟
- Chương 53-1
- Chương 53-2: 🌟
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Cấm Dục (Gặp gỡ)
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Ôm ngủ trần 🌟
- Chương 61: Bạn trai cũ 🌟🌟🌟
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Bạn trai (?)
- Chương 69
- Chương 70: Мне ты нравишься
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 72-1: Đô Thống Chế 🌟🌟🌟
- Chương 72-2
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Ác Quỷ 🌟
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Cảm Xúc 🌟
- Chương 81-1
- Chương 81-2
- Chương 82: Cảm giác tay tốt (Đại tu) 🌟
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Thích mặc quần áo của ta?
- Chương 97: Cạnh tranh nam tính 🌟
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Bệnh Nổi 🌟💥🌟
- Chương 106
- Chương 107: Trồng trọt
- Chương 108: Mê luyến
- Chương 109
- Chương 110: Thần Đản
- Chương 111: Hệ thống thẳng thắn
- Chương 112: Tạ Vô Sí, chúc mừng sinh nhật
- Chương 113
- Chương 114: Những năm tháng nhàn rỗi trên núi.
- Chương 115: Nếu trở về hiện đại
- Chương 116
- Chương 117: Bảo Bối Đệ Đệ
- Chương 118: Tạ phu nhân
- Chương 119
- Chương 120: Yêu đương nồng nhiệt
- Chương 121: Ngủ say
- Chương 122: Đồng hành
- Chương 123: Đồng hành
- Chương 124
- Chương 125: Sưởi ấm giường
- Chương 126: Tình cảm ổn định
- Chương 127: Tiết độ sứ
- Chương 128: Ám sát
- Chương 129: Minh Tích Thán Tuyết
- Chương 130: Đỗ Tử Hàm
- Chương 131: Muốn làm Trữ Quân, hay Hoàng Hậu?
- Chương 132
- Chương 133: Thời Thư, bước tiếp về phía trước sẽ là đáp án.
- Chương 134: Lay Chuyển Trời Đất
- Chương 135: Ngày và Đêm
- Chương 136-1: 【 Hoàn Chính Văn 】
- Chương 136-2
- Chương 136-3: Fanfic -《Gương thần》
- Chương 137: PN 1
- Chương 138: PN 2
- Chương 139-1: PN 3
- Chương 139-2
- Chương 140-1: PN 4
- Chương 140-2
- Chương 141-1
- Chương 141-2
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
🌟🌟🌟 (Thêm chương, sửa đổi)
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ, năm màu rực rỡ chợt rọi sáng cả gian phòng, chiếu lên đôi mày và khóe mắt trắng ngần của Thời Thư.
Tiếng ồn ào bàn tán từ phòng bên cạnh lại ùa vào tai, làm đầu óc Thời Thư nổ tung.
Một bàn tay lạnh lẽo lướt qua, cùng với cảm giác cơ bụng ấm nóng chạm vào tay, cơn say của Thời Thư cuối cùng cũng tỉnh hẳn!
Mặt cậu trắng bệch kinh ngạc: "Tạ Vô Sí, ngươi."
Ngươi!
Thời Thư thậm chí không dám cúi đầu! Nhưng thứ trong tầm mắt vẫn không thể phớt lờ!
Hắn để tay Tạ Vô Sí phủ lên mu bàn tay cậu, lòng bàn tay cách nhau gang tấc. Cậu cảm nhận được những múi cơ bụng rắn chắc, cảm giác vô cùng đầy đặn và cứng cáp, nhiệt độ cũng rất cao.
Thời Thư "Oa!" một tiếng kêu lên, cả cánh tay rút ra đều mềm nhũn. Cậu ngẩng đầu điên cuồng chất vấn Tạ Vô Sí: "Ngươi đang làm gì! Ngươi muốn làm gì!"
Tạ Vô Sí dùng khăn vắt ngang thắt lưng: "Đã nhìn rõ chưa?"
Đầu óc Thời Thư choáng váng, thật vô lý, thật vô lý! Thật hoang đường! Cậu đã thấy của Tạ Vô Sí, nhưng hắn lại vô cùng điềm tĩnh.
Thời Thư chưa bao giờ sờ cơ bụng đàn ông, cậu sẽ lăn lê bò càng, mặt đỏ bừng chạy trốn, nhưng Tạ Vô Sí quá đỗi điềm tĩnh, ngươi thậm chí không thể tưởng tượng hắn đã được giáo dục kiểu gì.
Thời Thư: "Ngươi, ngươi, ngươi, ta đâu có nói muốn chạm vào!!! Sao lại tự ý như vậy!"
Tạ Vô Sí: "Ta kéo áo lên rồi, đáng sợ lắm sao?"
Thời Thư xoa cánh tay mềm nhũn, ngón tay còn vương lại cảm giác chạm vào, kêu lên: "Không phải vấn đề đáng sợ hay không, ngươi thật là ph*ng đ*ng!"
Thời Thư không nhịn được: "Ngươi - cái tên dâm phu này!!!"
".................."
Sau tiếng kêu thốt ra từ tận đáy lòng, một khoảng không im lặng.
Tạ Vô Sí bị dùng từ ngữ đó, không những không tức giận mà còn mỉm cười: "Ừm, vậy bây giờ không khí đã đến mức này rồi, lần trước ta nói có thứ chưa cho ngươi xem."
Thời Thư thở hổn hển, sự chú ý của cậu vậy mà lại bị chuyển hướng: "Thứ gì?"
Tạ Vô Sí: "Hình xăm, muốn xem không?"
"À?"
Tạ Vô Sí quay đầu chỉ xuống: "Cậu chớp mắt một cái là có thể thấy, sao không xem?"
".................."
Thời Thư nhìn hắn, tâm trạng có thể dùng từ cổ lỗ sĩ "sụp đổ" để miêu tả, trước khi xuyên không cậu là một nam sinh đại học trong sáng, sau khi xuyên không tam quan của cậu bị chấn động dữ dội, lối sống hoàn toàn thay đổi thì thôi đi, vậy mà, còn quen biết một người đàn ông như thế này!
Thời Thư thường có cảm giác tách rời, luôn cảm thấy quen Tạ Vô Sí là một giấc mơ, bởi vì trong bất kỳ quỹ đạo cuộc đời nào của cậu, tuyệt đối sẽ không có giao thoa với người này, dù có chăng cũng chỉ là một thoáng gặp gỡ, cả hai sẽ tránh xa nhau.
Điều đáng sợ hơn là, Thời Thư phát hiện ngưỡng chịu đựng của mình đang tăng lên! Trong đầu lại dâng lên cảm giác choáng váng sau khi say rượu.
Thời Thư: "Huynh giờ không mặc áo quần, huynh bảo ta nhìn chân huynh, ta có nhìn được không?!"
Tạ Vô Sí: "Cứ nhìn đi, ta che kỹ, không để ngươi thấy những thứ khác."
Lời của Tạ Vô Sí như muốn chia sẻ tác phẩm nghệ thuật của hắn với Thời Thư, mà tác phẩm nghệ thuật này rõ ràng giấu ở nơi riêng tư của hắn, là một bí mật được che bằng một tấm khăn. Mu bàn tay Tạ Vô Sí đang ấn tấm khăn gân xanh nổi lên cuồn cuộn, che giấu tính công kích của hắn.
Một người nhiệt tình mời, Thời Thư ngược lại bị xáo trộn suy nghĩ.
Thời Thư: "Nếu ta không nhìn thì sao?"
Tạ Vô Sí: "Ta sẽ thất vọng."
"..."
"Hình xăm của ngươi có bí mật gì không thể nói ra sao? Nhất định phải cho ta xem."
"Có lẽ là vậy, lại đây."
Thật ra, Tạ Vô Sí quảng bá nhiệt tình như vậy, Thời Thư dưới sự hỗ trợ của men rượu bèn quyết tâm: "Ngươi bảo ta xem đấy nhé! Đừng nói ta chiếm tiện nghi của ngươi."
"Thật chính trực."
"...Ta phải xem xem nó trông như thế nào." Thời Thư chuẩn bị xem trước khi đứng dậy: "Cửa đã đóng chặt chưa."
Đợi cậu quay lại, bất ngờ, Tạ Vô Sí đã để lộ phần hình xăm: "Đến đây."
".................."
Muốn hiểu rõ một người hơn, giống như những đêm hè oi ả, tràn đầy cảm giác k*ch th*ch.
Tạ Vô Sí dường như rất hứng thú với việc trưng bày vẻ đẹp, hắn ngồi ở đầu giường, chân đặt lên tấm ván gỗ của giường, khi ánh sáng thay đổi, cơ thể hắn thon dài, săn chắc, tràn đầy sức căng.
Cảnh tượng kỳ lạ trong phòng sau của thư viện, mái tóc đen của Tạ Vô Sí rủ xuống th*n d***, một người đàn ông sống sờ sờ, vậy mà lại muốn cho người khác xem hình xăm, Thời Thư trước đây từng luyện thể thao và có quan hệ tốt với các bạn nam, nhưng cũng chưa đến mức này. Còn Tạ Vô Sí với dáng vẻ này bị Thời Thư nhìn thẳng, vẫn bình thản như không.
Thời Thư dường như muốn tỉnh rượu: "Không phải, ta tại sao lại đồng ý xem cái này?"
Cậu liếc nhanh một cái: "Huynh, không nhìn rõ."
"Lại gần hơn?" Tạ Vô Sí lộ rõ hình xăm hơn.
Tạ Vô Sí vai rộng chân dài, dưới làn da mỏng manh ẩn chứa sức bùng nổ, không hiểu sao làm Thời Thư liên tưởng đến những người đàn ông có cơ bụng vạm vỡ, lưng cong nhẹ như báo rình mồi trong các bức vẽ game gốc, trên người nhuốm mùi thuốc súng lạnh lẽo. Phải nói là đàn ông đích thực.
Thời Thư: "Cái này, tối quá..."
"Có thể nhìn kỹ."
Thời Thư gãi đầu, không nhịn được lẩm bẩm: "Cứ cảm thấy vị trí này rất kỳ lạ, những chỗ khác thì không sao, sao ngươi lại để lộ riêng tư để người ta xăm mình?
"
Tạ Vô Sí: "Tự xăm."
"Hửm?"
"Hình xăm, tức là dùng kim có màu mực đâm vào lớp hạ bì của da để vẽ ra hoa văn. Ta có nền tảng hội họa, khi đó tự mình xăm."
Thời Thư: "Khi đó?"
Thời Thư nhìn kỹ lại cơ thể hắn, dư vị rượu còn sót lại khiến đầu óc hơi choáng váng, cậu thực sự dũng cảm nhìn chằm chằm.
Làn da khỏe mạnh thường xuyên phơi nắng, cơ bắp săn chắc thon dài và mạnh mẽ, có một vùng da rõ ràng màu sắc nhạt hơn, ở một vị trí vô cùng kín đáo, có thể nhìn thấy hình dạng xương cốt đã được rèn luyện, ở phía bên trái của nó, không phân biệt chính là phần cơ thể người được tấm khăn che lại.
Thời Thư lợi dụng ánh sáng mờ ảo cẩn thận nhìn, chăm chú vào vị trí hình xăm: "Ồ..."
Những đường nét sắc nhọn bay ra ở các góc cạnh, lốm đốm phai thành màu xanh đậm, hoàn toàn khác với làn da toàn thân, vùng da đó đầy những vết thương đã lành rồi lại bị xăm thủng, cũng lồi lõm không bằng phẳng, nhưng bề mặt của nó là một con rắn Ouroboros màu đen nguy hiểm đang nuốt đầu và đuôi của chính nó, vòng tròn được mở rộng thành một mặt trời rực rỡ, dấu vết của ánh sáng hướng về trung tâm, hòa quyện với những vết sẹo loang lổ.
"Đây là rắn hay mặt trời? Cả hai? Khá hợp với ngươi đấy." Hoa văn mang một vẻ đẹp cấm kỵ, đặc biệt là khi khoác lên người Tạ Vô Sí, người thường ngày trông đoan trang, thanh lịch, lại tạo nên sự tương phản vô cùng lớn.
Thời Thư: "Nhưng hoa văn này nguy hiểm, lại có nhiều vết thương, làm sao mà có?"
Tạ Vô Sí: "Không nhịn được liền lấy kim xăm ra Ouroboros, còn gọi là 'kẻ tự hủy diệt', tự hủy diệt và tự tái sinh. Hình xăm thể hiện niềm tin, xăm nó lên người có lẽ con người có thể hòa làm một với ý chí."
Khi Tạ Vô Sí nói, yết hầu hắn run nhẹ, Thời Thư lại chuyển ánh mắt về phía mặt trời được tạo thành từ con rắn Ouroboros, hoa văn được xăm trên mô da của hắn, thầm nghĩ: "Theo như Tạ Vô Sí là người quan tâm đến tiếp xúc cơ thể, việc xăm mình chắc chắn có ý nghĩa phi thường?"
Thời Thư chớp mắt: "Tại sao lại là nó, tại sao lại là hình xăm? Lúc đó ngươi có tâm trạng gì?"
"Ta đã nói rồi, ta thích đau đớn, không có gì có thể trừng phạt bản thân hơn là tự tay tạo ra nỗi đau."
Tấm khăn Tạ Vô Sí vắt ở đùi đang chuyển động, giọng hắn khàn khàn: "Thời Thư, nhìn nó lâu hơn một chút."
Thời Thư: "Sao vậy?"
"Ta thích ánh mắt của ngươi, bị ngươi nhìn rất sảng khoái."
".................."
Thời Thư: "Huynh, ngươi có thấy mình b**n th** không?"
"Khác thường có nghĩa là sống ẩn dật? Ít nhất ta có thể tận hưởng nhiều mức độ kh*** c*m và đau đớn khác nhau, không thấy đó lại là chuyện tốt sao?"
Thời Thư nhận ra một chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn lại, trong bóng tối không thấy rõ gì, chỉ thấy mu bàn tay Tạ Vô Sí xương xẩu rõ ràng, gân xanh nổi lên, được bóng tối của ánh nến phản chiếu thành hai màu đen và xám.
Hơi thở của Tạ Vô Sí nặng hơn, hắn khom lưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Thời Thư, mồ hôi lăn dài trên quai hàm hắn, giọng hắn khàn đặc: "Thời Thư, hình xăm đẹp không."
Thời Thư: "Cũng khá đẹp..."
Tuy nhiên, đối với Thời Thư, dường như dưới hình xăm này có một hàm ý ngầm, theo lời cha mẹ cậu từ nhỏ, cậu sẽ không tiếp xúc với thế giới này.
"Có muốn chạm vào không." Tạ Vô Sí nói với giọng khàn khàn.
Thời Thư: "À? Huynh, ngươi có phải hơi quá mức coi ta không phải người ngoài không?"
"Ngươi có thể chạm vào bất cứ chỗ nào trên người ta."
Thời Thư luôn cảm thấy hắn đang nhiệt tình mời gọi, ai đó rất hài lòng với một phần cơ thể mình, muốn khoe với cậu. Không ủng hộ thì không được, cậu đưa ngón tay chạm nhẹ vào trung tâm của mặt trời.
"...Ta không chạm đâu."
Tạ Vô Sí mỉm cười.
"Đúng là một đứa trẻ ngoan."
"Hơn nữa cái này không thích hợp đúng không? Vị trí này quá..."
Thời Thư vừa nói vừa khẽ hừ một tiếng, sống mũi thiếu niên thanh tú sạch sẽ, "Không chạm đâu, ta mới không thèm chiếm tiện nghi của ngươi, hơn nữa vị trí thật sự không thích hợp."
Tạ Vô Sí cười một tiếng: "Lòng bàn tay bao bọc dù vô tình hay hữu ý, đều có ý nghĩa che chở và v**t v*, thật đáng tiếc."
Vùng da đó như lụa được phơi dưới ánh mặt trời buổi trưa, vô cùng nóng bỏng, Thời Thư quay mặt đi đứng dậy, trên đầu lại vang lên tiếng của Tạ Vô Sí: "Điều kiện thích đã nói thiếu một điều, hy vọng khi giao thiệp với ta, có thể v**t v* hình xăm này."
Thời Thư: "Huynh đệ ngươi đúng là b**n th**!..."
Lời nói và hành động của hắn không còn làm cậu sợ hãi nữa, Thời Thư không nhịn được nói: "Dù có xuyên về cổ đại, ngươi tìm một đối tượng chẳng phải cũng dễ dàng sao? Cứ kìm nén mãi thế này cũng không ổn đâu."
Tạ Vô Sí: "Bọn họ không xứng chạm vào ta."
"............" Anh trai nhà giàu.
"Thôi được rồi, hình xăm đã xem xong."
Thời Thư tiến đến, kéo chiếc quần bị đè của Tạ Vô Sí lên: "Tạ Vô Sí, mau mặc vào đi! Dù ngươi là đàn ông, nhưng đàn ông chúng ta cũng phải giữ quy tắc, nếu không sau này sẽ rất có lỗi với nửa kia. Lần sau đừng thấy ai cũng c** q**n áo ra cho họ xem nhé!"
Tạ Vô Sí chắc chắn có vấn đề tâm lý, thái độ khác biệt đối với t*nh d*c thực ra cũng là tâm lý khác biệt, nghĩ vậy Thời Thư càng hiểu hắn hơn một chút.
Thời Thư lẩm bẩm: "Ngươi phải yêu quý bản thân mình, trân trọng bản thân mình."
Tạ Vô Sí cụp mắt xuống, dừng lại một chút, Thời Thư đầu gối tì vào mép giường, hai tay nhanh chóng kéo chiếc q**n l*t của Tạ Vô Sí lên đến thắt lưng, biến thành dáng vẻ đoan trang, kín đáo.
Đôi mắt nâu của Thời Thư nhìn Tạ Vô Sí, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, sẽ không ai biết đâu."
"..." Im lặng.
Tạ Vô Sí: "Giữ bí mật cho ta?"
"Chính là những bí mật này, nói ra sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của ngươi."
Thời Thư vừa nói, vừa tìm áo khoác ngoài khoác lên vai Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí một lát sau quay đi: "Thật sự say nặng rồi."
Thời Thư một hồi chỉnh sửa cho Tạ Vô Sí, cuối cùng cũng quét sạch toàn bộ không khí ái muội trong phòng, biến mọi thứ trở lại bình thường, Thời Thư vừa chuẩn bị vỗ chăn nằm xuống giường, lại nghe thấy tiếng Tạ Vô Sí.
Hắn nhìn cậu trong bóng tối, ánh đèn phản chiếu sắc đỏ trong đồng tử.
"Thời Thư, ta muốn l*m t*nh."
Thời Thư bị hai chữ đó k*ch th*ch suýt chút nữa ngã nhào, cố gắng trấn tĩnh lại, hồi lâu đỏ tai nghẹn ra một câu: "Nhịn đi huynh, chúng ta không có điều kiện."
Nói xong, Thời Thư toàn thân như có kiến bò, vô cùng khó chịu. Trời ơi, làm bạn với một tên dâm ma thế này thật là đau khổ không chịu nổi.
"Hay là ngươi tìm một đối tượng đi."
Tạ Vô Sí: "Ta đang tìm."
Thời Thư nghiêm nghị nói: "Vậy khi nào ngươi tìm được thì nói với người đó, ta cũng không giúp được ngươi."
Tạ Vô Sí mặt mày trầm tĩnh như nước không nói thêm lời nào, ánh mắt đặt trên người Thời Thư, thần sắc dường như đang suy tư. Một lát sau, hắn chọn im lặng.
Thời Thư thu dọn chuẩn bị ngủ, ngoài cửa, có tiếng động khác vang lên.
Thời Thư "xoẹt" một cái chạy ra xem náo nhiệt, hóa ra là nhóm người vừa trò chuyện, trong đó không biết sao lại lẫn vào những người khác, bất đồng ý kiến, cãi vã ầm ĩ.
"Ngươi nói rõ ràng! Muốn ăn đòn không!"
Một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục, bị đẩy ra, mặt tươi cười: "Thôi thôi, chư vị, đừng động thủ!"
Bên cạnh hắn còn đứng một nam nhân vóc dáng cao lớn, trong đêm tối nhìn không rõ, nhưng vóc dáng cường tráng, xa lạ so với người thường.
Có người phẫn nộ nói: "Cứ nói chuyện của ngươi đi, sao cứ phải lôi cái gì mà Đại Mân vào, còn nói Bắc Cảnh đổi chủ, vậy thì đừng trách chúng ta động thủ!"
Người này chắp tay: "Xin lỗi xin lỗi, ta đây chẳng phải nghe các ngươi mắng người, nói Đại Mân toàn là những kẻ đầu trọc, miệng méo, răng vẩu, nên tiện miệng nhắc một câu. Tiểu nhân du lịch khắp cả nước, Bắc Cảnh lại thường xuyên ghé thăm, người Đại Mân ở đó quả thực cao lớn hơn đàn ông Đại Cảnh chúng ta đó! Chẳng nghe nói 'Hồ nhi mười tuổi đã biết cưỡi ngựa' sao."
"Vậy ngươi chẳng nghe nói 'Lặc Thạch Yên Nhiên' 'Phong Lang Cư Tư' sao! Không ngờ trong dân chúng Đại Cảnh lại có loại người như ngươi nói giúp cho ngoại bang."
Nam tử hoa phục nói: "Thực tế là vậy thôi, xét về vóc dáng quả thực người dị tộc hơn hẳn, mọi người thừa nhận thực tế không tốt sao? Tại sao cứ phải tự lừa dối mình?"
Hắn vung quạt: "Vị bên cạnh đây, là con lai giữa Đại Mân và Đại Cảnh, mẹ hắn là người dị tộc, cả gia đình bị tiểu nhân mua về làm nô lệ. Ngươi xem hắn cao lớn thế nào? Đi trên phố hiếm có ai cao hơn hắn đúng không?"
"Vậy, ngươi muốn chứng minh điều gì? Chứng minh dân chúng Đại Cảnh là giống loài kém cỏi sao?"
"Không đúng!"
Có người chợt nhớ ra: "Vừa nãy phòng bên cạnh có một nam nhân vô cùng cao lớn, uy nghi, hãy để hắn ra đây cho ngươi xem."
"..."
Thời Thư: "Phòng bên cạnh? Không được, ta vẫn đang trong tuổi phát triển, Tạ Vô Sí, ngươi đi đi."
Quả nhiên, mấy tên thư sinh này thật sự đến gõ cửa, Tạ Vô Sí vừa mặc xong áo khoác ngoài, thần sắc đã bình tĩnh như thường, vừa được gọi liền bước ra ngoài.
"Nhìn cho rõ, chẳng lẽ hắn không đủ cao lớn uy nghi, tướng mạo đường hoàng sao?"
Nam tử hoa phục quay đầu đánh giá hắn, ánh mắt Tạ Vô Sí đối diện với hắn. Cả nam tử hoa phục lẫn vị "con lai" đứng trong bóng tối, khi ánh mắt giao nhau cực kỳ u ám, sau đó dần trở nên bình thản.
Tạ Vô Sí đứng đó, không nói gì, nam tử hoa phục một lát sau cười: "Cử xưởng bạch nhãn vọng thanh thiên, giảo như ngọc thụ lâm phong tiền. Tốt tốt tốt, Đại Cảnh các ngươi quả thực có những nam nhân oai phong như vậy."
Thời Thư cũng bị đẩy lên trước: "Bàn về mỹ nam tử, ai mà không đẹp hơn người Đại Mân?"
"Ấy, làm gì vậy?" Thời Thư quay đầu muốn chạy, nhưng bị kéo mạnh ra trước mặt mọi người, nam tử hoa phục nhìn mà tâm phục khẩu phục: "Tuân tuân công tử, mỹ sắc vô song. Tốt, tối nay là tiểu nhân nói không đúng rồi."
"Vậy các ngươi còn không đi? Đợi bị mắng sao?!"
Nam tử này nói: "Vài ngày nữa có buổi thơ hội diễn đàn thư viện Hạc Động, khi đó các danh gia đại nho sẽ biện kinh, ta đặc biệt đến đây, ngươi bảo ta đi là đi chẳng phải quá bá đạo rồi sao ha ha ha!"
Bị mắng chửi hết lần này đến lần khác, mà mặt vẫn không hề biến sắc, vẫn tươi cười.
"Thôi được, tùy ngươi."
Thấy mắng cũng không đuổi được hắn, phủi tay áo chào Thời Thư và Tạ Vô Sí rồi quay vào trong.
Thời Thư nhìn hai người này, cũng chẳng có gì để nói, ngược lại người kia lại chắp tay chào hỏi một cách cởi mở: "Hai vị quý tính gì?"
Tạ Vô Sí: "Xin mời về."
"Ha ha ha, sợ ta là tai họa nên không dám nói sao? Hai vị dáng vẻ như vậy, ở thư viện Hạc Động chỉ cần hỏi thăm chút là biết tên họ rồi, từ chối thì có ích gì. Ta xin tự giới thiệu trước, Nguyên Âm, hắn là huynh đệ ta, Nguyên Đồ Thuật."
Nguyên Âm nhìn kỹ hai người họ lần nữa, cười nói: "Ta và huynh đệ ta du lịch khắp cả nước ngắm nhìn sơn hà Đại Cảnh. Đêm nay lại để ta và huynh đệ ta chịu nhục, hai vị nhan sắc này sớm muộn gì ta cũng sẽ lột da, treo lên cổng thành phơi khô, cho nhiều người chiêm ngưỡng dung nhan."
"..."
"?"
Thời Thư ban đầu thấy hắn tươi cười, còn tưởng nói chuyện bình thường, nghe câu nói b**n th** tột cùng này, lập tức phản ứng: "Này! Ngươi nói gì! Lột da gì cơ?"
Nguyên Âm: "Hai vị, tái kiến."
Nói xong hắn mở quạt, cùng với nam tử cao lớn bên cạnh sánh bước, không nhanh không chậm biến mất vào màn đêm dày đặc.
Thời Thư một luồng lửa giận bốc lên: "Đây là ai?"
"Nghe họ, người dị tộc." Tạ Vô Sí cùng cậu trở về phòng, "Nghe giọng điệu và thái độ, lại giống như đã được giáo hóa lâu năm, coi việc thông hiểu văn hóa là vinh dự."
"Nhưng họ Nguyên này rất cổ, ngoài những người từ vùng nô lệ phương Bắc vẫn dùng, người dị tộc bình thường ít khi dùng tên giả này, chỉ lưu hành trong giới quý tộc. Xem ra hai người này là vọng tộc của Đại Mân, nói là du lịch Đại Cảnh, không chừng là do thám tình báo."
Thời Thư: "Có nên báo nha môn không?"
"Không cần lo chuyện bao đồng, người này dọc đường hành xử ngông cuồng mà vẫn lành lặn, tự nhiên có người bảo hộ."
Thời Thư: "Phục rồi, đẹp trai cũng có tội."
"Đẹp trai hay không liên quan đến ưu thế chủng tộc, niềm tự hào dân tộc, hắn đương nhiên sẽ rất để tâm. Ngủ thôi."
Nằm xuống, Thời Thư lúc này mới nhận ra tối nay thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện, cơn buồn ngủ ập đến, tiếng nói chuyện ở phòng bên cạnh cũng nhỏ dần, Thời Thư ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thời Thư tỉnh dậy rất muộn, cậu vẫn còn trong giấc ngủ, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào mặt mình.
Bàn tay đó lạnh buốt, chạm vào mí mắt rồi đến môi: "Tạ Vô Sí, đừng chạm ta."
Bàn tay đó tiếp tục chạm.
Thời Thư bùng nổ: "Tạ Vô Sí!"
Kêu xong mở mắt, trước mặt là đôi mắt đen tròn xoe đang nằm nhoài ra, dường như bị cậu dọa cho giật mình, tay chân nhỏ bé nhanh chóng rụt vào góc.
"...Phục Linh? Con qua đây rồi à?"
Tạ Vô Sí đứng ở cửa, buổi tập luyện buổi sáng đã kết thúc, vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ quay người lại: "Bảo mẫu vừa đưa nó về."
Thời Thư: "...Ngại quá, vừa nãy nói hơi to tiếng."
Thời Thư tối qua uống say, hôm nay đầu óc không được thoải mái lắm, nhưng vừa nhìn thấy Tạ Vô Sí, những ký ức mơ hồ vẫn ùa về. Rõ ràng là say mèm, đầu óc mơ màng, lại còn bị hành động "ph*t t*nh" của hắn tối qua làm cho giật mình.
Thời Thư cúi đầu véo nhẹ sống mũi, cậu xấu hổ đều như vậy, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, Tạ Vô Sí nói trước: "Đi ra ngoài một chuyến, hai vị nhà Hứa tìm."
Thời Thư vội vàng gật đầu: "Mời mời mời."
Đợi Tạ Vô Sí đi rồi, Thời Thư mới bắt đầu hồi tưởng lại tối qua, cảm giác chạm vào lòng bàn tay, và hình xăm mặt trời được tạo thành từ con rắn Ouroboros đó, đen thành màu xanh đậm, như in sâu vào ký ức của cậu.