- Trang chủ
- Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
- Chương 29: "Cầu xin ta đi."
Chương 29: "Cầu xin ta đi."
Truyện: Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Tác giả: Nhược Tinh Nhược Thần
- Chương 1: Phục đồng tính nam thời cổ đại quá...
- Chương 2: Học tập tư tưởng mới, phấn đấu làm thanh niên mới!
- Chương 3: Ngươi đi theo ta, hai chúng ta hạnh phúc là được rồi.
- Chương 4: Một đời bị đồng tính nam vây quanh
- Chương 5: Anh em thông dâm
- Chương 6: Quấy rối ta cũng không được sao?
- Chương 7: Đại ca bảo kê 2.0
- Chương 8: Ngồi xổm ở góc tường nghe lén người khác "đam mỹ"
- Chương 9: Ngươi quá khuôn phép rồi, có sự xấu hổ về tình dục.
- Chương 10: Nam, nam tính kiểu con gái?
- Chương 11: Trong mơ là cái cổ trắng nõn mà xương gai rõ ràng.
- Chương 12: Trên người ngươi đều đổ mồ hôi rồi.
- Chương 13: Thời Thư: "Buông ta ra, ta ghét đàn ông"
- Chương 14: "Ngươi có thích con trai không? Nói đi!"
- Chương 15: Tay ngươi nhỏ quá, trắng quá.
- Chương 16: Ngươi yêu đàn ông sẽ chết sao?
- Chương 17: Đồng tính nam còn bị lạnh bụng nữa.
- Chương 18: Liếm
- Chương 19-1: Ta ghét đồng tính nam
- Chương 19-2
- Chương 20: Sờ tay
- Chương 21: Hôn sâu bằng lưỡi
- Chương 22: Bên trong đùi có hình xăm
- Chương 23: Tận hưởng đau khổ
- Chương 24: Ôm Tiểu Thư đi
- Chương 25: Người đàn ông thật tài giỏi
- Chương 26: Giúp vợ ăn
- Chương 27: Xuống khỏi người ta mau!
- Chương 28: Nửa đêm giặt quần lót
- Chương 29: "Cầu xin ta đi."
- Chương 30: Đau dữ dội
- Chương 31: Chà đạp
- Chương 32: Gọi là "bé con"
- Chương 33: Hôn
- Chương 34: Có thích nhìn không?
- Chương 35: Ngươi muốn kiểm soát ta sao?
- Chương 36: Đã dỗ được rồi
- Chương 37: Đàn ông hầu hạ
- Chương 38: Hẹn hò
- Chương 39-1: Hình xăm trên 🌟🌟🌟
- Chương 39-2
- Chương 40-1: Hình xăm dưới 🌟🌟🌟
- Chương 40-2
- Chương 41: Hình xăm dưới
- Chương 42: Thích khoe khoang đến vậy sao?
- Chương 43: Cơn nghiện lại đến rồi phải không?
- Chương 44: Hoa văn
- Chương 45: Lan Đài Khống Hạc
- Chương 46: Bùm
- Chương 47: Anh trai thân yêu
- Chương 48: Để ca ca hôn tiểu Thư
- Chương 49: Chính là độ tuổi để xông pha
- Chương 50: Giấc Mơ
- Chương 51
- Chương 52: Tình bạn méo mó 🌟🌟🌟
- Chương 53-1
- Chương 53-2: 🌟
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Cấm Dục (Gặp gỡ)
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Ôm ngủ trần 🌟
- Chương 61: Bạn trai cũ 🌟🌟🌟
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Bạn trai (?)
- Chương 69
- Chương 70: Мне ты нравишься
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 72-1: Đô Thống Chế 🌟🌟🌟
- Chương 72-2
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Ác Quỷ 🌟
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Cảm Xúc 🌟
- Chương 81-1
- Chương 81-2
- Chương 82: Cảm giác tay tốt (Đại tu) 🌟
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Thích mặc quần áo của ta?
- Chương 97: Cạnh tranh nam tính 🌟
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Bệnh Nổi 🌟💥🌟
- Chương 106
- Chương 107: Trồng trọt
- Chương 108: Mê luyến
- Chương 109
- Chương 110: Thần Đản
- Chương 111: Hệ thống thẳng thắn
- Chương 112: Tạ Vô Sí, chúc mừng sinh nhật
- Chương 113
- Chương 114: Những năm tháng nhàn rỗi trên núi.
- Chương 115: Nếu trở về hiện đại
- Chương 116
- Chương 117: Bảo Bối Đệ Đệ
- Chương 118: Tạ phu nhân
- Chương 119
- Chương 120: Yêu đương nồng nhiệt
- Chương 121: Ngủ say
- Chương 122: Đồng hành
- Chương 123: Đồng hành
- Chương 124
- Chương 125: Sưởi ấm giường
- Chương 126: Tình cảm ổn định
- Chương 127: Tiết độ sứ
- Chương 128: Ám sát
- Chương 129: Minh Tích Thán Tuyết
- Chương 130: Đỗ Tử Hàm
- Chương 131: Muốn làm Trữ Quân, hay Hoàng Hậu?
- Chương 132
- Chương 133: Thời Thư, bước tiếp về phía trước sẽ là đáp án.
- Chương 134: Lay Chuyển Trời Đất
- Chương 135: Ngày và Đêm
- Chương 136-1: 【 Hoàn Chính Văn 】
- Chương 136-2
- Chương 136-3: Fanfic -《Gương thần》
- Chương 137: PN 1
- Chương 138: PN 2
- Chương 139-1: PN 3
- Chương 139-2
- Chương 140-1: PN 4
- Chương 140-2
- Chương 141-1
- Chương 141-2
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Edit by meomeocute
Hai người dắt lừa đi tiếp, chỉ thấy trên phố lớn một mảnh u ám trắng xóa, rợn người vắng vẻ, không ngờ lại có một người mặc trường sam trắng nhã nhặn, đứng bên ngoài một nhà dân, chắp tay sau lưng, đang chăm chú nhìn gì đó.
Thời Thư: “Cuối cùng cũng thấy được một người sống rồi, chỉ là bóng lưng này nhìn sao quen mắt thế?”
Đợi người đó xoay mặt lại, Thời Thư kinh ngạc: “Lâm Thái y?”
Lại là Lâm Dưỡng Xuân!
Lâm Dưỡng Xuân cười: “Thì ra là hai ngươi à, tốt lắm tốt lắm, lại thêm một đôi người đến chịu chết. Cũng phải, không chịu sống những ngày an ổn ở phủ Thế tử Đông Đô, tự mình tới đây tìm khổ.”
Thời Thư tò mò: “Ngươi cũng ở đây còn gì, ngươi đang xem gì thế?”
Lâm Dưỡng Xuân: “Xem người chết đấy. Nghe nói nơi này vừa có người chết, ta đến xem thử, là chết kiểu gì, chết thành bộ dạng gì.”
Thời Thư lập tức lùi lại một bước, cảm thấy lạnh cả người, lùi đến bên cạnh Tạ Vô Sí: “Chết kiểu gì?”
“Trước khi chết thì nóng lạnh thay phiên, đau ngực, xuất huyết nội, thần trí rối loạn. Sau khi chết thì thất khiếu chảy máu, mặt vàng da gầy, lưỡi trắng như bụi tuyết.”
Thời Thư để ý thấy trạng thái tinh thần của Lâm Dưỡng Xuân không ổn, dường như vì lao lực quá độ mà thành bệnh, tay nắm một bó thảo dược, gầy gò tiều tụy hơn lúc ở phủ Thế tử nhiều: “Hôm nay ta đã xem một trăm cái xác, đều là chết kiểu này! Khí độc ôn dịch âm tà! Phủ Thư Khang này có mười mấy vạn người, ngoài thành còn có hàng chục vạn đến cả triệu người, sổ sinh tử của Diêm Vương một lúc gạch bỏ ngần ấy tên, ha ha ha, ta Lâm Dưỡng Xuân làm đại phu cả đời, đến lúc gần đất xa trời rồi mà còn gặp phải chuyện thảm thế này!”
“Bốp” một tiếng, Lâm Dưỡng Xuân lại hung hăng tát mình một cái!
“Vì sao lại đánh mình? Ngươi không cứu được họ… nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách ngươi được…”
Thời Thư đứng chôn chân tại chỗ vì chấn động. Hắn muốn bước về phía trước, ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt trầm tĩnh như nước của Tạ Vô Sí.
Trên đường đến đây, tuy đã thấy rất nhiều dân chạy nạn và xác chết, Thời Thư cũng không đến nỗi tuyệt vọng, vì chiến sự đã qua, tiếp theo sẽ là hồi phục và trị thương. Nhưng những lời của Lâm Dưỡng Xuân lại khiến hắn cảm thấy như trời sắp đổ mưa lớn, đại họa cận kề.
Tạ Vô Sí: “Lâm Thái y, đừng quá tự trách.”
“Tự trách à, ta cái tên lang băm này nào dám tự trách… Hai người các ngươi chưa có chỗ ở đúng không? Theo ta.”
Trong làn sương mù xám xịt của đêm, đi theo ông vào một tòa tứ hợp viện treo biển “Y dược cục” qua cửa nhỏ. Lâm Dưỡng Xuân mở cửa một phòng rồi vung tay bỏ đi: “Hai ngươi ở tạm chỗ này đi, có thời gian thì tới giúp ta mài thuốc, nhặt thuốc. Bệnh nhân quá nhiều, người trong cục hoàn toàn không đủ dùng.”
Thời Thư: “Được, ta có thời gian nhất định sẽ đến giúp ngươi.”
Phòng khách ở hậu viện cổ kính tĩnh lặng, từ Đông Đô đi suốt đến phủ Thư Khang, cuối cùng cũng có được một chốn tránh gió che mưa để nghỉ chân. Trong lòng Thời Thư yên tĩnh lại, ngồi xuống bên bàn muốn uống nước: “Không ngờ Lâm Thái y lại đặc biệt từ Đông Đô chạy đến đây cứu người, đúng là một vị đại phu tốt.”
“Nước sống, đừng uống.”
Tạ Vô Sí giật lấy ly nước trong tay hắn: “Ta đi đun nước, từ bây giờ trở đi, không được ăn bậy uống bậy.”
“Để phòng dính phải loại quỷ độc đó hả? Được… không uống bậy nữa.”
Thời Thư khựng tay lại, lấy túi nước ra uống chỗ còn sót lại.
Viện sau cách tiền viện một khoảng, nhưng lờ mờ có tiếng vọng lại. Thời Thư nghe kỹ một lúc mới phân biệt được đó là những tiếng kêu thảm: “Đau quá, đau quá…”, “Ái da…”, “Chân tôi, chân tôi!”, “Đại phu, cầu xin ngài cứu tôi với!”, “Đau quá, đau quá…”, “Cha ta đâu rồi? Chết rồi sao?”
Thời Thư lẩm bẩm: “Cả thành phủ Thư Khang yên ắng như chết, chỉ có y dược cục khóc lóc vang trời…”
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Thời Thư, dưới hàng mi hiện lên một tầng bóng mờ nhạt. Ăn cơm xong hắn đứng dậy, thở dài: “Tạ Vô Sí, ai mà ngồi yên được cơ chứ? Ta ra tiền viện xem thử, coi có giúp được gì không.”
Tạ Vô Sí: “Không nghỉ ngơi à?”
Thời Thư: “Ta không mệt, đợi lúc mệt rồi sẽ quay lại, thật sự không nghe nổi nữa. Ngươi cứ ngủ đi, tối ta về sẽ đi nhẹ nói khẽ, không làm phiền ngươi.”
Tạ Vô Sí: “Không thể rảnh rỗi một chút sao?”
Thời Thư: “Dù sao cũng chẳng có việc gì làm.”
Tạ Vô Sí cầm chén trà, nhắm mắt hít thở một chút rồi đứng dậy: “Cùng đi. Trước khi ra ngoài, che mũi miệng lại bằng vải.”
Thời Thư đứng yên tại chỗ, Tạ Vô Sí lấy ra từ bọc hành lý miếng vải lụa từng mua trước đó, bước tới từng vòng từng vòng quấn quanh mũi miệng Thời Thư, sau khi quấn xong, ánh mắt đen mới nhìn hắn: “Đi.”
–
Thời Thư bước ra tiền viện, chỉ thấy ánh đèn leo lét, không chỉ trên cáng, mà trong sân và dưới hành lang cũng có người bệnh nằm đó, có người quấn đầy vải trắng quanh đầu, có người treo lơ lửng một bên chân, cũng có người nằm thẳng đơ dưới đất.
Quân lính đi tới đi lui, thấy có người chết liền kéo ra ngoài, đại phu thì kê thuốc, nha dịch thì khiêng thuốc, thái thuốc, sắc thuốc, tất cả đều bận rộn và vội vã.
Trước cửa, có người đang chờ khiêng cáng, Thời Thư bước lên: “Huynh đệ, ta đến giúp một tay.”
“Được, lại đây.”
Thời Thư: “Hây!”
Vừa dồn sức, cả hai cánh tay hắn đều run lên. Người đối diện cười: “Tiểu huynh đệ, xác chết nặng lắm đấy, không có chút sức thì thật sự không khiêng nổi đâu.”
“…” Thời Thư nhìn thấy đôi chân trắng bệch lộ ra bên dưới tấm vải liệm, hỏi, “Thi thể đều đưa đi đâu?”
“Trước tiên đưa lên xe, sau đó kéo ra ngoài thành, đốt một trận lửa là xong.”
Thời Thư: “Thì ra là thế.”
Thời Thư đi cùng người kia một đoạn, tới chỗ xe ngựa đang đậu, trên xe chất xác như đống cỏ khô. Trong màn đêm, các binh lính đứng đó chờ, đợi số lượng đủ rồi sẽ kéo xe đi.
“Khiêng chân hắn.”
Thời Thư hít một hơi, nâng lấy chân, cùng người kia đồng thời hất xác chết lên xe. Người nọ nói: “Được rồi, cảm ơn huynh đệ nhé!”
“Không có gì, không có gì, khách sáo rồi.” Thời Thư nói xong, chỉ cảm thấy đôi tay lạnh toát, vội vội vàng vàng chạy về, đến giếng nước rửa tay.
Ánh đèn lay động trong mắt, một con thiêu thân bay đến đập vào ngọn lửa. Thời Thư trong khung cảnh ấy bỗng thấy lòng mình tê dại, hắn quay về dãy hành lang, bị Lâm Dưỡng Xuân giữ lại, nói: “Chỗ sài hồ này, cắt lát hết, bỏ vào nồi sắc thuốc, gấp lắm rồi!”
Một bó lớn thảo dược, Thời Thư gật đầu, thử dùng dao thái, rất nhanh đã quen tay, đem thân rễ sài hồ đưa vào, thái ra từng lát mỏng nâu ngoài trắng trong, cho vào nồi đất nấu thuốc.
Mấy ngày tiếp theo đều trôi qua như vậy, Tạ Vô Sí không ở trong y dược cục, sau khi hội hợp với mưu sĩ phủ Thế tử, hắn có giao tiếp xã giao, đồng thời âm thầm điều tra nguyên nhân dân chúng làm loạn.
Còn Thời Thư thì ngày ngày sắc thuốc trong y dược cục.
“—Cộp.” Nắp nồi rơi lên thân nồi.
Thời Thư bỗng mở bừng mắt, mắt có chút mơ hồ, vội vàng nhấc nắp lên: “Xong rồi, nồi thuốc này xong rồi.”
Lâm Dưỡng Xuân: “Cho người nằm giữa sảnh uống, để nguội một chút đã.”
“Được.” Thời Thư dùng khăn bọc lấy chén thuốc, len lỏi qua dòng người vội vã đi đến giữa sảnh, trên một tấm chiếu có một người đang nằm, vóc người cao lớn, xương cốt thô to, thắt lưng buộc một dải vải hẹp, nghe nói là người vừa được đưa từ trong quân đội tới hôm nay.
“Người trong quân đội, bệnh nhân từ quân đội chuyển đến…”
Thời Thư bưng chén thuốc bước tới, người đàn ông kia mặt mày trắng bệch, râu ria xồm xoàm, môi tím tái, vừa nhìn là biết ngay sắc mặt chỉ người bệnh cực kỳ suy nhược mới có. Thời Thư gọi hắn: “Huynh đệ, uống thuốc nào?”
Không có hồi đáp.
Thời Thư: “Huynh đệ, mau tỉnh lại, ngươi phải uống thuốc rồi.”
Mấy ngày gần đây ra ngoài, Tạ Vô Sí không chỉ dùng vải buộc chặt mặt hắn, đến cả đầu ngón tay cũng không bỏ qua, toàn bộ đều quấn vải. Thời Thư khẽ vỗ vào vai người đàn ông kia.
Người nọ tỉnh lại, giữa tiết tháng sáu mà cả người lạnh run như sàng gạo, hắn nhìn Thời Thư một cái, mắt đỏ bừng, đột nhiên vươn tay túm chặt cổ tay hắn.
Sức mạnh vô cùng lớn, Thời Thư trước khi ngã xuống vội đặt chén thuốc sang bên, đối phương kéo lấy hắn: “Vợ ơi, lạnh quá, thật lạnh. Nàng đừng đến nữa, đừng mang cơm tới nữa.”
“Ta sắp vượt sông rồi, chẳng biết khi nào mới có thể quay về, ta sẽ chết ở biên cương thôi. Nàng tìm người khác mà lấy đi.”
“Đi đi, mau đi đi…”
“Ở đây toàn là người chết—”
Thời Thư: “Huynh đệ, ta biết ngươi nhớ vợ, uống thuốc đi, nhanh khỏi bệnh, còn về gặp vợ nữa!”
“Đi đi, đừng nghĩ đến ta nữa.”
Thương thay cốt trắng bên bờ sông Vô Định, vẫn là người trong mộng chốn khuê phòng xuân sắc.
Thời Thư chộp lấy bát thuốc: “Uống thuốc đi, huynh đệ, chúc hai người hữu tình nhân chung thành quyến thuộc!”
Thời Thư bị kéo giằng co, đối phương rõ ràng rét run, nhưng lại sốt đến hồ đồ. Thời Thư vừa định đưa tay cạy răng hắn để đổ thuốc vào, phía sau, một đôi tay vòng qua eo nâng hắn dậy.
“Ai đấy ai đấy!” Thời Thư giãy giụa.
Không biết Tạ Vô Sí đã quay về từ khi nào, đầu đội mũ tre, tóc đen được quấn kín dưới từng lớp sa mỏng, một tay hắn gỡ chiếc mũ nón xuống, cổ tay gầy guộc nổi gân xanh, to lớn mạnh mẽ, vừa vặn một tay đặt trên đỉnh đầu, một tay giữ lấy eo hắn.
Tạ Vô Sí cụp mắt nhìn hắn, không nói một lời, thuận tay gỡ tay người đàn ông kia đang níu Thời Thư ra.
“Ta trở về, tiện thể qua xem ngươi thế nào.”
Thời Thư: “Tạ Vô Sí, ngươi đến thật đúng lúc. Ngươi giữ hắn lại, ta phải đổ thuốc!”
Vật lộn một hồi cuối cùng cũng đổ được thuốc cho người kia uống, Thời Thư mồ hôi đầy trán, ngồi bệt xuống đất: “Cuối cùng cũng xong.”
Tạ Vô Sí: “Hôm nay có muốn về sớm không? Trong phủ dọn tiệc, mời chúng ta ăn cơm.”
Thời Thư: “Ta không đi, nói chuyện với bọn họ chẳng hợp, chi bằng ở lại y dược cục, ở đây nhiều người đang chờ ta đút thuốc, bận lắm.”
“Tối nay mấy giờ về?”
“E là rất muộn, Lâm Dưỡng Xuân nói ở phủ này phát dịch, phải mời thần trừ tà, Triệu Công Minh với cả Chung Quỳ, còn bảo ta đóng giả làm hoa đồng.”
“Ngươi làm hoa đồng?”
"Đúng vậy, chính là cắm rất nhiều hoa lên đầu, bưng một chậu nước vừa đi vừa vẩy, đi hết một vòng quanh phủ Thư Khang để trục tà đuổi độc. Ngươi cũng hiểu mà, trong tình huống thế này, mọi người buộc phải tin vào quỷ thần thôi."
Tạ Vô Sí: "Hử."
Thời Thư: "Ngươi 'hử' cái gì?"
Tạ Vô Sí liếc mắt từ trên xuống dưới người hắn: "Ngươi đóng vai hoa đồng cũng hợp lắm, trông rất xinh."
"Nhưng cầu thần bái Phật, vô dụng thôi."
Thời Thư quay về dưới mái hiên tiếp tục thái dược liệu, nói: "Ai mà biết có hữu dụng không, cầu thần cũng là một cách để tiến về phía trước. Khi không còn hy vọng nào nữa, thần linh là hy vọng duy nhất."
Đầu ngón tay Thời Thư được quấn băng vải, đầu ngón tay thấm ra từng vệt màu rỉ sét đỏ. Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay hắn, giọng khàn khàn: "Thái thuốc, cắt trúng tay rồi à?"
"Không phải, dao chặt thuốc sắc quá, ma sát làm rách da chảy máu thôi. Là minh chứng cho sự anh dũng."
Tạ Vô Sí cụp mắt, yên lặng một lúc.
Bên cạnh đống thảo dược là một vòng hoa đội đầu, Thời Thư đã hai lần ra phố rước lễ, lúc rảnh thì lấy ra đội thử: "Cho ngươi xem, vòng hoa là như thế này."
Tạ Vô Sí tựa người vào cột xà, nghiêng đầu nhìn hắn một lát.
Mùa xuân, vòng hoa được kết bằng những cành cỏ và hoa đẹp đẽ nhất, cắm đầy một chùm rực rỡ. Khi được đội lên đầu, khiến khuôn mặt trắng trẻo của Thời Thư càng thêm trong suốt, hắn cười một cái, nụ cười ngọt ngào đến chói mắt.
Tạ Vô Sí chống một thanh trường kiếm bằng một tay, lười biếng tựa vào xà nhà. Nếu tự hỏi lòng mình, hắn vốn không phải người tốt lành gì, sống chết thiên hạ, có quan hệ gì đến hắn chứ?
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Vô Sí lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, lý trí trong đầu hắn lên tiếng — có những chuyện không nên nhúng tay vào, nhúng chàm sẽ phải trả giá. Những ngày qua hắn âm thầm điều tra khắp phủ Thư Khang, tận mắt thấy thi thể trong từng nhà, cán cân trong lòng hắn vẫn giữ cân bằng, chưa từng nghĩ sẽ nghiêng về phía nào.
Trước mắt, Thời Thư đưa vòng hoa cho hắn xem, rồi lại tháo xuống, cầm một nắm dược liệu đặt lên miệng dao chặt thành từng miếng nhỏ.
Tạ Vô Sí rút vỏ kiếm ra, khẽ nâng cằm hắn lên.
Thời Thư mở to mắt, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú vô song: "Ngươi làm gì vậy? Tạ Vô Sí, cất kiếm của ngươi đi."
"Tiểu hoa đồng."
Giọng Tạ Vô Sí trầm ổn, thu lại cảm xúc, như ẩn chứa ý vị sâu xa: "Muốn ít người chết hơn, đừng cầu thần."
"— Cầu ta."