- Trang chủ
- Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
- Chương 125: Sưởi ấm giường
Chương 125: Sưởi ấm giường
Truyện: Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Tác giả: Nhược Tinh Nhược Thần
- Chương 1: Phục đồng tính nam thời cổ đại quá...
- Chương 2: Học tập tư tưởng mới, phấn đấu làm thanh niên mới!
- Chương 3: Ngươi đi theo ta, hai chúng ta hạnh phúc là được rồi.
- Chương 4: Một đời bị đồng tính nam vây quanh
- Chương 5: Anh em thông dâm
- Chương 6: Quấy rối ta cũng không được sao?
- Chương 7: Đại ca bảo kê 2.0
- Chương 8: Ngồi xổm ở góc tường nghe lén người khác "đam mỹ"
- Chương 9: Ngươi quá khuôn phép rồi, có sự xấu hổ về tình dục.
- Chương 10: Nam, nam tính kiểu con gái?
- Chương 11: Trong mơ là cái cổ trắng nõn mà xương gai rõ ràng.
- Chương 12: Trên người ngươi đều đổ mồ hôi rồi.
- Chương 13: Thời Thư: "Buông ta ra, ta ghét đàn ông"
- Chương 14: "Ngươi có thích con trai không? Nói đi!"
- Chương 15: Tay ngươi nhỏ quá, trắng quá.
- Chương 16: Ngươi yêu đàn ông sẽ chết sao?
- Chương 17: Đồng tính nam còn bị lạnh bụng nữa.
- Chương 18: Liếm
- Chương 19-1: Ta ghét đồng tính nam
- Chương 19-2
- Chương 20: Sờ tay
- Chương 21: Hôn sâu bằng lưỡi
- Chương 22: Bên trong đùi có hình xăm
- Chương 23: Tận hưởng đau khổ
- Chương 24: Ôm Tiểu Thư đi
- Chương 25: Người đàn ông thật tài giỏi
- Chương 26: Giúp vợ ăn
- Chương 27: Xuống khỏi người ta mau!
- Chương 28: Nửa đêm giặt quần lót
- Chương 29: "Cầu xin ta đi."
- Chương 30: Đau dữ dội
- Chương 31: Chà đạp
- Chương 32: Gọi là "bé con"
- Chương 33: Hôn
- Chương 34: Có thích nhìn không?
- Chương 35: Ngươi muốn kiểm soát ta sao?
- Chương 36: Đã dỗ được rồi
- Chương 37: Đàn ông hầu hạ
- Chương 38: Hẹn hò
- Chương 39-1: Hình xăm trên 🌟🌟🌟
- Chương 39-2
- Chương 40-1: Hình xăm dưới 🌟🌟🌟
- Chương 40-2
- Chương 41: Hình xăm dưới
- Chương 42: Thích khoe khoang đến vậy sao?
- Chương 43: Cơn nghiện lại đến rồi phải không?
- Chương 44: Hoa văn
- Chương 45: Lan Đài Khống Hạc
- Chương 46: Bùm
- Chương 47: Anh trai thân yêu
- Chương 48: Để ca ca hôn tiểu Thư
- Chương 49: Chính là độ tuổi để xông pha
- Chương 50: Giấc Mơ
- Chương 51
- Chương 52: Tình bạn méo mó 🌟🌟🌟
- Chương 53-1
- Chương 53-2: 🌟
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Cấm Dục (Gặp gỡ)
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60: Ôm ngủ trần 🌟
- Chương 61: Bạn trai cũ 🌟🌟🌟
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Bạn trai (?)
- Chương 69
- Chương 70: Мне ты нравишься
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 72-1: Đô Thống Chế 🌟🌟🌟
- Chương 72-2
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Ác Quỷ 🌟
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Cảm Xúc 🌟
- Chương 81-1
- Chương 81-2
- Chương 82: Cảm giác tay tốt (Đại tu) 🌟
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Thích mặc quần áo của ta?
- Chương 97: Cạnh tranh nam tính 🌟
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Bệnh Nổi 🌟💥🌟
- Chương 106
- Chương 107: Trồng trọt
- Chương 108: Mê luyến
- Chương 109
- Chương 110: Thần Đản
- Chương 111: Hệ thống thẳng thắn
- Chương 112: Tạ Vô Sí, chúc mừng sinh nhật
- Chương 113
- Chương 114: Những năm tháng nhàn rỗi trên núi.
- Chương 115: Nếu trở về hiện đại
- Chương 116
- Chương 117: Bảo Bối Đệ Đệ
- Chương 118: Tạ phu nhân
- Chương 119
- Chương 120: Yêu đương nồng nhiệt
- Chương 121: Ngủ say
- Chương 122: Đồng hành
- Chương 123: Đồng hành
- Chương 124
- Chương 125: Sưởi ấm giường
- Chương 126: Tình cảm ổn định
- Chương 127: Tiết độ sứ
- Chương 128: Ám sát
- Chương 129: Minh Tích Thán Tuyết
- Chương 130: Đỗ Tử Hàm
- Chương 131: Muốn làm Trữ Quân, hay Hoàng Hậu?
- Chương 132
- Chương 133: Thời Thư, bước tiếp về phía trước sẽ là đáp án.
- Chương 134: Lay Chuyển Trời Đất
- Chương 135: Ngày và Đêm
- Chương 136-1: 【 Hoàn Chính Văn 】
- Chương 136-2
- Chương 136-3: Fanfic -《Gương thần》
- Chương 137: PN 1
- Chương 138: PN 2
- Chương 139-1: PN 3
- Chương 139-2
- Chương 140-1: PN 4
- Chương 140-2
- Chương 141-1
- Chương 141-2
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Thời Thư và Tạ Vô Sí đã lâu không gặp, hiểu hắn trong lòng muốn gì, đương nhiên bằng lòng hợp tác.
Nhưng Thời Thư thoạt đầu lại hơi thẳng tính, bị Tạ Vô Sí hôn một lúc, ngửi thấy mùi hương trên người hắn, mới lại cong trở lại.
Sự nghiện t*nh d*c của Tạ Vô Sí, khi mệt mỏi sẽ càng dữ dội.
Sau tấm bình phong, vừa vặn che khuất tầm nhìn, cũng chắn được một chút gió. Ánh nến lung lay, bóng đổ lên thành giường, t*m l*ng tr*ng n*n của Thời Thư lộ ra, được ôm trong lòng, từng chút một đưa vào.
Thời Thư cắn chặt răng để tránh phát ra tiếng, ôm cổ Tạ Vô Sí, mỗi lần đều bị đẩy rất sâu, tiếng nước dính nhớp. Ánh sáng màu đồng, chiếu lên hai thân thể quấn quýt.
Thời Thư bị làm cho toàn thân không còn sức lực, lại được đặt lên giường, Tạ Vô Sí hỏi cậu: "Nóng không?"
"Nóng."
Thời Thư gật đầu, hơi nóng lại tràn vào cơ thể. Chăn đệm lộn xộn, lưng Thời Thư tựa vào thành giường, được hắn ôm ngồi trên đùi, nhấp nhô lên xuống. Giọng nói khàn đặc, lại vùi đầu vào vai Tạ Vô Sí, mặc kệ hắn giày vò.
Trong không gian màn trướng, đổi nhiều tư thế, không khí dần trở nên đặc quánh, Thời Thư cắn chăn, bị thúc đẩy từng chút một về phía trước, rồi lại bị siết eo ôm trở lại.
Thời Thư khản cả giọng, bị hành hạ đến gần sáng mới được hắn buông tha.
Cuối thu phương Bắc lạnh giá, trong quân nửa đêm không có nước nóng, may mà rót được chút nước từ bình ra, tắm rửa sạch sẽ, Thời Thư được hắn ôm vào lòng. Trên người Tạ Vô Sí rất ấm áp, Thời Thư đưa tay ra lúc sờ vai hắn, lúc sờ tai hắn, Tạ Vô Sí dường như thực sự mệt mỏi, cộng thêm tối nay đã dùng sức, bị sờ theo bản năng cúi đầu hôn Thời Thư một cái.
Thời Thư không nhịn được cười, nằm trong lòng hắn ngủ thiếp đi.
Mùa thu nhiệt độ giảm nhanh chóng.
Vĩnh An phủ, Bộ phủ được Trụ Trời Vương quy phục dâng lên, việc này là đại sự, có nhiều quân quốc đại sự cần xử lý. Ngoài ra, việc này bề ngoài ngụy trang thành giao chiến ngoài ý muốn, thu phục thành trì sớm, nhưng trong triều đình chắc chắn sẽ có nhiều ý kiến trái chiều, sẽ có kẻ thông minh hạch tội hắn, hoàng đế cũng chắc chắn sẽ tức giận, hắn phải tốn thời gian và công sức để đối phó.
Cả buổi sáng, "Tướng quân đêm qua tiếp khách say rượu, vẫn còn nằm ngủ say", một câu nói chặn hết mọi chuyện chính sự, chuyên tâm ngủ cùng Thời Thư.
Thời Thư tỉnh dậy vào buổi trưa, mặc y phục, bảo người hầu chuẩn bị cơm nước, Tạ Vô Sí vẫn đang ngủ say, tóc xõa trên gối. Ngồi bên giường nhìn hắn, Thời Thư không nhịn được đưa tay sờ mặt hắn: "Mỹ nhân ngủ say, sao ngủ cũng đẹp thế này."
Đưa tay vào trong chăn, rất nóng: "Mùa đông đến rồi, Tạ Vô Sí, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ngày ngày đêm đêm sưởi ấm giường cho ta nhé."
Thời Thư đứng dậy, bắp chân đau nhức, rít lên một tiếng: "Ôi chao, ngươi cũng có bản lĩnh đấy, làm ta đau nhức khắp người."
Thời Thư đành ngồi xuống lại, nhìn hắn ngủ. Không muốn làm việc, cũng không muốn ra ngoài nữa, có lẽ là điên rồi, chỉ muốn nhìn Tạ Vô Sí.
Thời Thư nhìn hắn không biết bao lâu, lông mi Tạ Vô Sí khẽ động, trong một khoảnh khắc, Thời Thư muốn quay mặt đi, nhưng vẫn đối mặt với ánh mắt của hắn.
Tạ Vô Sí: "Em, cứ nhìn ta mãi thế."
Thời Thư cứng miệng: "Nhìn thì sao? Tối qua chúng ta còn ngủ với nhau mà."
"Lại đây."
"Ta lạnh người --"
Tạ Vô Sí vén chăn, hắn không mặc gì, Thời Thư chỉ nhìn một giây đã trèo lên giường, lưng lại được chăn đắp kín.
Thời Thư co ro trong chăn, nghe Tạ Vô Sí nói: "Tay cũng lạnh." Sau đó, Thời Thư được hắn ôm trọn, tay đặt trên bụng hắn, từng chút một truyền hơi ấm sang.
Thời Thư được một bàn tay lớn nắm tóc, hôn tai hôn cổ, rồi hôn cằm, hôn đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hắn. Tối qua, hơi thở của hắn cũng luôn ở bên tai.
Thời Thư để hắn ôm hôn, giây phút nồng ấm, ngoài cửa bữa trưa đã đến. Tạ Vô Sí có ý muốn dùng bữa, điều đó có nghĩa là thế giới riêng của hai người kết thúc, một đống công việc bận rộn được chuyển vào trướng.
Thời Thư vì lý do sức khỏe, không tiện ra ngoài, suốt buổi chiều đều ở trong doanh trướng của Tạ Vô Sí, nhìn hắn xử lý chính vụ, tiếp kiến quan lại, phán quyết các việc.
"Đại nhân, đêm qua Trụ Trời Vương vừa đến, Chu công công thái giám truyền chỉ đã đêm đêm rời khỏi Yến châu, một đi không trở lại." Lâm Diêm lộ vẻ lo lắng, "Hạ quan đoán, Chu công công e rằng lo lắng đại nhân có dị tâm, về tâu với Quốc Trượng và Bệ hạ hạch tội, việc này..."
Tạ Vô Sí: "Người thanh thì tự thanh, bản soái sẽ viết thư giải thích với Bệ hạ." Nói xong một cách nhàn nhạt, lại nói, "Hiện nay các quân ở biên quan này, nào có ai không phải vì kế sinh nhai? Văn quan chỉ muốn nịnh hót, võ tướng chỉ muốn chiêu binh mãi mã bảo toàn thực lực. Biên giới vốn đã hỗn loạn, cần trọng binh trấn áp, bản soái tự có chủ trương."
Lâm Diêm là người thông minh: "Vâng, chỉ là, hạ quan e rằng Bệ hạ sẽ trách cứ, kính xin đại nhân suy xét thêm."
Thời Thư ngồi bên cạnh Tạ Vô Sí, lười biếng không ra thể thống gì, lén lút nghịch dây mũ quan của hắn, dùng ngón tay quấn rồi lại thả. Tạ Vô Sí thấy cậu chơi, cũng không nói gì, vẫn xem sổ sách, nói chuyện với người khác.
Thời Thư đương nhiên hiểu ý của Lâm Diêm.
Nhớ năm xưa, Đại Thịnh phủ, Thùy Đà phủ và Vĩnh An phủ bị người Mân chiếm đóng, gây ra bao nhiêu sinh linh lầm than, dân tị nạn khóc cạn nước mắt. Đúng như câu nói, một tấc sơn hà không thể nhượng, ba phủ này bị người Mân chiếm đóng, gần như trở thành vết thương cũ đau lòng của triều Cảnh, nếu triều đình muốn được lòng dân, thì phải giương cao ngọn cờ đòi lại ba phủ này, và làm lớn chuyện.
Và bây giờ, ba phủ lớn này, Đại Thịnh phủ và Vĩnh An phủ, vậy mà đều đã được Tạ Vô Sí giành lại.
Công lao đoạt lại Đại Thịnh phủ đã khiến hắn từ thân phận tội dân lưu đày một lần nữa được triệu hồi triều đình, lên cao trên triều đường. Cộng thêm việc hắn bày kế giúp Thế tử hạ độc chết tiên đế, thành công phò trợ Thế tử lên ngôi, được trọng dụng. Triệu Thế Duệ bị Phùng Trọng Sơn hạch tội mà chết, trong đó đương nhiên có bàn tay của Tạ Vô Sí, hắn cũng thuận lý thành chương kế thừa quân đội của Triệu Thế Duệ, "huấn luyện tân quân", từ đó về sau con đường quan lộ bay cao không thể kìm hãm.
Tân quân -- tinh nhuệ thiết kỵ chống lại kỵ binh người Mân.
Trong vòng hai năm, đã lập nên công lao hiển hách ở Bắc quân, trong trận chiến Duẫn châu, mười mấy vạn quân của Phùng Trọng Sơn, tướng lĩnh biên quan duy nhất có thể kiềm chế hắn, trong ba tháng hao tổn máu thịt với người Mân đã nhanh chóng bị đánh tan, khiến Tạ Vô Sí trở thành độc bá, hầu như không có đối thủ.
Lẽ ra lúc này, hoàng đế đã phải đề phòng hắn rồi, hắn lại còn phân hóa người Mân, rồi thu phục giang sơn cũ, lập nên công lao vĩ đại, nền tảng càng thêm vững chắc.
Không cần nói, bây giờ hoàng đế chắc chắn sẽ xử lý hắn.
Chỉ là vẫn chưa biết sẽ dùng cách nào.
Lâm Diêm đúng lúc nói: "Hạ quan đã sai các văn nhân của Tuyên Chính xứ ghi lại sự tích Mân Vương quy phục đại nhân thành văn, làm trăm bài thơ ca ngợi, lại dán cáo thị ở cửa thành tuyên truyền cho bách tính, tâu lên Đông Đô, để làm rạng danh công lao khổ nhọc của đại nhân."
Tạ Vô Sí mỉm cười: "Đơn giản là được, không cần khoa trương quá mức, vì nước vì dân là bổn phận."
Ý nghĩa của việc không cần khoa trương quá mức là: phải khoa trương quá mức.
Ra vẻ, thật là ra vẻ.
Thời Thư uống một ngụm nước.
Đợi Lâm Diêm đi rồi, Thời Thư mới hỏi: "Ngươi trọng sinh à? Sao lại rành rẽ quy trình thế?"
Tạ Vô Sí: "Gia tộc cha ta làm chính trị. Hồi nhỏ ở nước ngoài, ta rất muốn gặp hắn, không gặp được, nhưng nhìn thấy hắn trên TV, vừa khéo đến nước ta làm tùy tùng phái đoàn thăm viếng."
"..."
Cái gì thế này, không hiểu.
Thời Thư: "Mẹ ngươi thì sao?"
"Gia tộc mẹ làm kinh doanh."
Tạ Vô Sí ít khi nhắc đến cuộc sống hiện đại, Thời Thư ngáp một cái: "Hỏi nhiều cũng vô nghĩa, dù sao kiếp này cũng ở lại đây."
Nhưng.
Với khả năng kiểm soát dư luận chuyên nghiệp mà Tạ Vô Sí đã được rèn luyện trong thời hiện đại, không ngoài dự đoán, công lao vĩ đại của hắn sẽ sớm làm chấn động toàn bộ Đại Cảnh vương triều, đánh thức những quan lại mục nát giả vờ ngủ, và trấn áp những kẻ có dã tâm lang sói.
Buổi chiều, Đỗ Tử Hàm đến một chuyến.
Thời Thư nghe vậy vội vàng rót một chén trà, khó khăn đi ra ngoài lều.
Đỗ Tử Hàm: "Tiểu thư túi, hôm nay còn đi Lý gia trang không? Đã hẹn hôm nay sửa mái nhà cho người ta rồi mà."
Thời Thư cầm chén trà lên uống một ngụm: "Không đi được rồi, thấy chưa? Ta đang uống thuốc, đêm qua không cẩn thận bị cảm lạnh, mấy ngày nay không tiện ra ngoài."
Đỗ Tử Hàm: "Sao mỗi lần Tạ ca về là cậu lại bị cảm lạnh? Hắn đi là khỏi?"
Thời Thư: "..."
Đỗ Tử Hàm: "Theo lý mà nói, mùa đông giá rét có người sưởi ấm giường cho, không phải lẽ ra càng khó bị cảm lạnh sao?"
Thời Thư: "Thế này nhé, đợi sau này ngươi yêu đương, ta cũng ngày ngày hỏi."
Đỗ Tử Hàm: "..."
"Đi đây, huynh đệ, bảo trọng."
Thời Thư tiễn hắn đi xa, trà đã nguội, trở lại trước bàn của Tạ Vô Sí đặt chén xuống. Còn Tạ Vô Sí bận rộn công việc giao tiếp thành trì, mỗi ngày xem bản đồ sách vở, họp hành, bổ nhiệm quan lại, chỉnh đốn doanh trại mới.
Gần như bận đến nửa đêm, mới có chút thời gian rảnh rỗi, cùng với sự gia tăng của việc giảm nhiệt độ, tác dụng của Tạ Vô Sí ngày càng rõ rệt.
Mùa đông ôm hắn ngủ, đặc biệt ấm áp. Hơn nữa hắn còn không mặc quần áo, vừa ấm vừa thoải mái. Thời Thư rúc vào lòng hắn, sau đó bắt đầu ngáy khò khò như chó con.
Thẳng, dù sao thì cũng không thẳng được nữa, cứ sống thế thôi.
Thời Thư theo hắn ngủ ba ngày, nhận được tin, quân đội của Quốc Trượng đã dừng ở Tín Cố phủ, không đến Yến châu nữa. Rõ ràng, bọn họ sợ nếu Tạ Vô Sí thật sự có ý định làm phản, sẽ bị thiết kỵ Bắc quân nghiền nát thành tro bụi.
Tín Cố phủ là địa bàn của Tạ Vô Sí, bọn họ đành phải lui về phía sau hơn một trăm dặm, lui về Lâm Giang phủ, đóng quân ở đó. Hàng ngày viết rất nhiều công văn khẩn cấp, công kích Tạ Vô Sí, tâu lên Đông Đô để hạch tội, tuyết bay lả tả.
Đông Đô đã sớm biến sắc, dân chúng trước tiên nghe được những bài thơ ca ngợi việc thu phục cố thổ lưu truyền, sau đó mới nghe chiếu chỉ của hoàng đế, và tin đồn: Bắc quân này có dã tâm lang sói.
Đồng thời, một luồng dư luận khác ngày càng dấy lên, nói rằng Tạ Vô Sí vốn là một tăng nhân tại gia ở chùa Tương Nam, nhưng tìm khắp cố hương của hắn, người dân địa phương đều nói không có người nào như vậy, chẳng lẽ hắn là thiên thần chuyển thế, sinh ra ở chùa Phật, đến để bảo hộ giang sơn Đại Cảnh của ta sao?
Chuyện quỷ thần, lưu truyền rộng rãi nhất.
"Đồng thời còn có không ít lời đồn, nói rằng Tạ đại nhân của chúng ta, trên đầu có bảy sắc, dưới chân có mây lành, với tư thái tiên nhân, nhìn xuống trần thế!"
Thời Thư chỉ dính với Tạ Vô Sí ba ngày, đã đi đến sở khai hoang. Sau khi thu phục Vĩnh An phủ và Bộ phủ, một lượng lớn dân tị nạn quay trở về cố quốc, qua lại trao đổi, dân số lưu động ngày càng thường xuyên.
Trong không khí gió lạnh thổi, thời tiết ngày càng lạnh hơn, sương trắng thoát ra từ miệng Thời Thư, khuôn mặt tuấn tú đóng băng đỏ ửng, cùng Đỗ Tử Hàm trở về đại doanh, trên đường gặp một đội thương nhân từ Đông Đô đến, đang ngồi nói chuyện trong quán trà ven đường.
Đều là hóa trang của dân thường, dắt ngựa lừa, khắp nơi đi lại buôn bán. Thấy nhóm người này đang nghỉ ngơi, nói chuyện, bàn luận về tình hình triều chính hiện tại. Đột nhiên, có người từ trong túi móc ra một tấm thẻ gỗ, không khỏi đắc ý nói: "Đây là vị sinh của Tạ Vô Sí Tạ tướng quân, tại hạ đặc biệt đến chùa Tương Nam cầu được, đã khai quang, phù hộ gia đình."
Thời Thư vốn chỉ đi ngang qua, nghe vậy, quay đầu nhìn lại, da đầu tê dại. Trước mắt là một tấm bài vị gỗ đen, chữ son viết. Thời Thư: "Sinh vị? Đây không phải bài vị của người chết sao?"
"Ấy," Người qua đường kia rất không vui, "Tiểu huynh đệ đây không biết rồi. Người chết gọi là bài vị, người sống gọi là sinh vị chứ. Bây giờ ở Đông Đô bên kia, nhà nhà đều thờ Tạ tướng quân để cầu phúc, rất thịnh hành đấy!"
Thời Thư: "Còn có sinh từ? Từ đường người sống ư?"
Đỗ Tử Hàm nghe hiểu: "Chết tiệt, cái thứ này rất tà môn, người thường ai dám lập sinh từ? Giảm thọ đấy."
Người kia sắc mặt càng lúc càng khó chịu, biện luận: "Phàm thân tục cốt, đương nhiên không lập được sinh từ, sẽ giảm thọ mà chết sớm! Nhưng Tạ tướng quân khi ở chùa Tương Nam đã là cao tăng đắc đạo, Phật tử chuyển thế, sao lại không thể khi còn sống mà hưởng hương hỏa?"
Thời Thư: "..."
Người sống, hưởng hương hỏa?
Thời Thư lạnh đến mức xoa xoa tay, nhìn tấm sinh vị này: "Buổi tối, không sợ sao?"
Đồng thời, trong lòng nghĩ: Tại sao Tạ Vô Sí năm xưa vừa xuyên không đến đã đi chùa, từ ngày đầu tiên, hắn đã chuẩn bị cho sau này rồi sao?
Thời Thư liếc nhìn tấm thẻ gỗ một lần nữa, rời đi, phía sau vẫn còn tiếng nói chuyện vui vẻ. Thời Thư trở về đại doanh, theo lý mà nói, Tạ Vô Sí đang bận công vụ, thỉnh thoảng có tiệc rượu, đêm khuya mới về. Thời Thư hơi đói, buổi chiều đã muộn, đang định tự mình ăn cơm trước.
Không ngờ, ngoài cổng doanh trại đông người chen chúc, Tạ Vô Sí một thân áo choàng khoác ngoài lớp giáp tinh xảo sáng ngời, bước chân vững vàng, vậy mà đã về sớm, nói: "Hôm nay có thời gian rảnh, không ở trong quân doanh nữa, về thành."
Thời Thư mắt sáng lên: "Ồ? Thật sao?"
"Ừm." Tạ Vô Sí nói, "Về phủ, làm vài món cho em."
_____
[Tác giả]
Thời Thư nghe câu này, vội vàng nghĩ lại tất cả các ngày kỷ niệm với Tạ Vô Sí, sau đó không nghĩ ra.