10
“Ta nhất định sẽ chọn ngươi.”
“Giang Minh Nguyệt, ta sẽ chọn ngươi.”
Ta sững người.
Lời này là… có ý gì?
Chẳng lẽ… tất cả những gì hắn làm,Là vì… muốn có được ta?
Nhưng ta đã chẳng còn muốn nói thêm điều gì với hắn nữa.
Bởi vậy, ta dứt khoát vạch trần lời nói dối kia:
“Không đâu, Phó đại nhân, ngài sẽ không chọn ta.”
“Thân thể ngài, chẳng chịu nổi những hình phạt ấy.”
“Huống hồ, suốt hai năm qua, dù chẳng hề bị đe dọa tính mạng, ngài vẫn chưa từng lựa chọn ta.”
“Ta đã từng hỏi ngài, không chỉ một lần.”
“Nhưng mỗi lần, ngài đều không chọn ta.”
Phó Vân Tịch định cãi lại.
Nhưng vừa hé miệng, lại phát hiện bản thân chẳng thể nói nên lời.
Bởi lẽ trong hai năm ấy, hắn quả thực đã đối xử với ta rất tệ.
Hắn luôn luôn chê bai ta.
Chê ta ăn uống phát ra tiếng,Chê mặt ta đầy tàn nhang,Chê y phục vá víu của ta.
Thậm chí ta bước chân trái vào cửa hơi lớn một chút, cũng bị hắn trách là thô lỗ.
Ta hiểu vì sao hắn ghét ta.
Bởi vì hắn không thích ta.
Ta cũng hiểu vì sao Trần Nhị không ghét ta.
Bởi vì chàng có lòng thương ta.
Những điều Phó Vân Tịch từng chê bai,Thì Trần Nhị lại khen ngợi.
Lần đầu tiên trong đời, ta biết được — được một người thật lòng yêu quý, là hạnh phúc đến nhường nào.
Ta không muốn Phó Vân Tịch nữa.
Thấy ta kiên định như vậy,Phó Vân Tịch khẽ bật cười, có phần tự giễu:”Đúng vậy, ta chưa từng lựa chọn.”
Ta không biết câu ấy, là nói với ta,Hay là tự nói với chính hắn.
Dù thế nào,Hắn cũng chẳng nhắc đến chuyện ấy nữa.
Chỉ dặn người đưa ta hồi phủ.
Ta còn muốn hỏi hắn — hưu thư phải viết thế nào,Viết rồi phải giao ra sao.
Nhưng hắn không nói lời nào, chỉ xoay người bước vào nha môn.
Ta sợ bọn họ lại đánh Trần Nhị,Nên sau khi về đến nhà, liền tính tìm tú tài trong thôn nhờ viết giúp một tờ hưu thư.
Thế nhưng chân ta còn chưa bước ra khỏi cửa,Trần Nhị đã được đưa về.
Chân tay chàng bị thương, là người trong nha môn khiêng về tận nơi.
Vừa thấy chàng, ta cùng mẫu thân vui mừng đến nỗi suýt bật khóc.
Trần Nhị vẫn mang vẻ thật thà như trước,Đưa tay xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Minh Nguyệt, đừng sợ. Ta đã trở về rồi.”
Chờ người của nha môn rời đi,Ta vội vàng kiểm tra thương thế trên người chàng.
“Ta nghe nói bọn họ dùng sắt nung tra tấn huynh, chắc chắn là đau chết đi được.”
Vừa nhớ đến tiếng hét thê lương của chàng trong ngục,Lòng ta lại từng cơn quặn thắt.
Thế nhưng, ta lật đi lật lại khắp người chàng,Vẫn chẳng thấy dấu tích nào của sắt nung.
Trần Nhị nắm lấy tay ta, mặt đầy nghi hoặc: “Sắt nung gì cơ? Họ chỉ đánh ta vài gậy thôi mà.”
Ta ngẩn người: “Ta rõ ràng nghe thấy bọn họ đánh huynh, cả tiếng tát, tiếng gậy vụt.”
Trần Nhị càng thêm hồ đồ: “Khi nào cơ?”
“Thì lúc ta mang cơm vào cho huynh xong đó.”
Chàng đưa tay lên trán ta, trêu chọc: “Minh Nguyệt, có phải nàng vì lo quá mà đầu óc mơ hồ rồi không?”
“Nàng rời đi rồi, ta vẫn luôn ở trong lao phòng, chưa từng bị gọi ra.”
Ta kinh ngạc: “Cái gì cơ?”
“Thế còn tờ nhận tội với hưu thư đâu rồi?”
Trần Nhị bất chợt ngồi bật dậy: “Hưu thư gì? Ai muốn hưu ai chứ?”
Lần này, đến lượt ta ngơ ngác.
Hậu Ký
Sau khi Giang Minh Nguyệt rời đi,Phó Vân Tịch bỗng thấy chính mình thật nực cười.
Vở kịch nhận tội mà hắn dày công sắp đặt,Không ngờ lại trở thành hòn đá thử vàng lòng chân thành của Trần Nhị.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra.
Giang Minh Nguyệt từ bỏ hắn, chẳng phải vì gã đồ tể kia.
Mà là do chính hắn chuốc lấy.
Dù không có Trần Nhị, nàng cũng sẽ chẳng quay đầu nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt điều ấy,Lòng hắn bỗng nặng trĩu, khó chịu khôn tả.
Cảm giác như tim bị ai bóp nghẹt.
Hắn hiểu, cảm xúc ấy gọi là bi ai, là đau lòng, là khổ vì yêu mà không được.
Trong suốt hai năm, mỗi lần hắn từ chối Giang Minh Nguyệt,Mỗi lần hắn giễu cợt nàng,Át hẳn lòng nàng cũng từng nhức nhối như vậy.
Nhưng tất cả đã vô dụng.
Lỡ rồi là lỡ rồi.
Chính sự ngạo mạn và ngu muội của hắn đã đẩy nàng vào tay người khác.
Hắn không thể oán trách ai,Cũng chẳng có tư cách than thân trách phận.
Mọi chuyện… đã là dĩ vãng.
Hai năm sau thành thân.
Giang Minh Nguyệt hạ sinh một bé gái.
Từ ngày con gái chào đời, ánh mắt Trần Nhị đã chẳng còn nhìn đến nàng nữa.
Ngày ngày bán thịt xong chưa kịp bước qua cổng,
Đã cất tiếng gọi: “Bảo bối của cha, cha về rồi đây!”
Dù đứa bé kia còn chưa biết gọi tiếng “cha”.
Chàng vẫn cứ như vậy, mỗi ngày không sót.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch ấy của chàng,Giang Minh Nguyệt không khỏi bực bội: “Con gái, con gái, trong mắt chỉ có con gái thôi.”
Mỗi lần nàng oán thán như thế,
Trần Nhị liền từ sau lưng lôi ra một món đồ mới mẻ dỗ dành: “Ai nói vậy, nương tử, nàng cũng ở trong lòng ta mà.”
Giang Minh Nguyệt lúc nào cũng dễ xiêu lòng với mấy lời đường mật ấy.
Cho đến một hôm, có đứa trẻ con trong phố đem đến cho nàng một chiếc hộp nhỏ.
Trong hộp chất đầy những món đồ xinh xắn mà nữ nhi thường yêu thích.
Giang Minh Nguyệt ngỡ rằng đó là thứ Trần Nhị mua để nịnh nàng.
Mặt đỏ bừng, vừa mắng yêu vừa cười: “Đồ chết tiệt, suốt ngày mua mấy thứ linh tinh, lại còn mua nhiều thế.”
Nào ngờ khi Trần Nhị trở về,Chỉ lấy ra một túi kẹo mạch nha từ sau lưng.
Giang Minh Nguyệt thoáng ngẩn người.
Nàng chỉ vào chiếc hộp hỏi: “Không phải huynh mua mấy thứ này à?”
Trần Nhị lắc đầu: “Không phải. Ta làm gì có tiền mà mua nhiều đến vậy.”
Giang Minh Nguyệt càng thêm nghi hoặc.
Vậy thì ai mua đây?
Khi ánh mắt nàng dừng lại ở con bướm đồng tinh xảo nằm trên cùng,Nàng chợt thấy… hình như… rất quen mắt.