QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

Một ngày trước khi xuất phát,Hắn đến các cửa hàng, gom đủ mọi thứ nhỏ nhắn tinh xảo mà nữ nhi thường yêu thích.

Còn mua cho Giang Minh Nguyệt vài cây trâm đỏ.

Dường như, trước nay hắn chưa từng tặng nàng lấy một vật gì.

Nhìn vào bao đồ lễ đầy ắp, rực rỡ,Hắn dường như đã thấy được gương mặt nàng rạng rỡ khi mở gói quà.

Vừa đặt chân đến trấn Ngọc Dương,Hắn lập tức theo lối cũ, chạy thẳng đến tiểu viện nơi từng gắn bó hai năm trời.

Nhưng càng đi, lại càng cảm thấy có điều chẳng đúng.

Cả con hẻm đèn lồng đỏ treo khắp nơi, cờ đỏ giăng giăng,

Tựa như đang làm hỉ sự.

Ai cưới gả? Cả con hẻm này, chỉ có một mình Giang Minh Nguyệt là gái chưa chồng.

Một dự cảm chẳng lành cuộn trào nơi ngực.

Cho đến khi hắn bước vào tiểu viện,

Thấy một đám người mặt mày đỏ bừng, say khướt rộn ràng,

Tay hắn run rẩy đẩy cửa phòng nhỏ chật hẹp của Giang Minh Nguyệt.

Lại nghe thấy nàng mềm giọng gọi người khác là “ca ca”.

Thanh âm của Phó Vân Tịch khiến ta giật mình.

Hắn… sao lại tới đây?

Chẳng lẽ nghe tin ta sắp thành thân, nên đến… uống rượu mừng?

Phó Vân Tịch tự nhiên không đáp lời,

Vươn tay định vén khăn đỏ trên đầu ta.

Ta vội nghiêng đầu né tránh, có chút sốt ruột nói: “Đừng vén, hỉ bà có dặn, khăn này chỉ để tân lang vén mà thôi.”

Nhưng Phó Vân Tịch đời nào chịu nghe lời ta.

Hắn không hề do dự, một tay liền gỡ khăn cưới của ta xuống.

Trước mắt bừng sáng,

Ta liền thấy vẻ giận dữ nơi mặt hắn.

Hắn hỏi: “Ai cho ngươi gả chồng?”

Ai cho ta gả?

Tự ta muốn chứ còn ai nữa.

Nhưng ta chẳng buồn trả lời hắn.

Giống như khi xưa, hắn chưa từng buồn đáp lại ta.

Lúc này, điều ta lo nhất là chiếc khăn cưới bị hắn vén mất.

Vậy lát nữa Trần Nhị vào, thì còn gì để vén nữa?

Nghĩ vậy, ta đưa tay với lấy khăn từ tay hắn: “Trả ta đi, ai bảo ngươi vén?”

Phó Vân Tịch nắm chặt lấy khăn,Câu hỏi trong miệng vẫn không đổi: “Ai cho ngươi gả?”

Ta trợn mắt nhìn hắn, trong lòng đã bắt đầu giận.

Người này thật kỳ cục, khi đi còn nói ta loại người như ta, gả cho đồ tể mới hợp.

Nay thật sự sắp gả đồ tể, hắn lại tỏ vẻ không vui.

Rốt cuộc hắn giận cái gì chứ?

Thấy tình hình giằng co không dứt,

Ta toan gọi Trần Nhị ngoài sân bước vào.

Nhưng nhớ đến lời hỉ bà dặn: tân nương không được lớn tiếng.

Đang do dự, Trần Nhị đã say khướt đẩy cửa phòng bước vào.

Vừa thấy Phó Vân Tịch, sắc mặt hắn vốn đầy men say liền tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

Phó Vân Tịch tay cầm khăn cưới, xoay người nhìn sang, sắc mặt cũng không kém phần lãnh đạm: “Ngươi là cái thứ gì chứ?”

Thấy Trần Nhị bước vào,Ta lập tức chạy đến bên cạnh hắn.

Sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải ta cho hắn vào, hắn tự vào đó.”

“Ta còn tưởng là ngươi…”

Trần Nhị dịu dàng vỗ nhẹ tay ta,An ủi: “Ta biết, không sao, không trách nàng.”

Hành động ấy không biết chạm phải tâm tư gì của Phó Vân Tịch,

Hắn đè nén tức giận, trầm giọng quát: “Bỏ tay ra.”

Trần Nhị bật cười lạnh,Dứt khoát nắm chặt tay ta hơn: “Ta nắm tay chính thê của ta, liên quan gì đến ngài?”

“Thái phó, ngài lo liệu hơi nhiều rồi đó.”

Phó Vân Tịch vốn là kẻ mang tội, lại không chịu lép vế nửa bước: “Ai nói nàng là thê tử của ngươi?”

Trần Nhị cười một cách đầy khí khái, lớn tiếng đáp:

“Đã qua lễ vấn danh, có hôn thư rõ ràng, hộ tịch phủ nha ghi rành rành trên giấy trắng mực đen.”

“Giang Minh Nguyệt là thê tử của ta.”

Lời nói vang dội, khiến lòng ta như được bao phủ bởi một tầng ấm áp.

Thế nhưng không biết vì cớ gì,

Ta lại cảm thấy hắn hôm nay có phần khác lạ, chẳng còn dáng vẻ ngốc nghếch ngày trước.

Ta trông thấy Phó Vân Tịch hít sâu một hơi,Sau đó quay sang Trần Nhị nói: “Giang Minh Nguyệt tâm hoài nơi ta, tuyệt đối sẽ không chịu gả cho ngươi.”

Ta: …

Trần Nhị khẽ cười, ánh mắt không lay động: “Đó là chuyện trước kia.”

“Còn bây giờ, Minh Nguyệt đã là thê tử của ta.”

“Lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, sính lễ – đều do nàng gật đầu đồng ý.”

“Đại nhân vẫn nên hồi phủ sớm, miễn lỡ mất đêm hoa chúc của ta và Minh Nguyệt.”

Nghe vậy, Phó Vân Tịch cuối cùng không còn kìm được lửa giận trong lòng.

Hắn nghiến răng, giọng đầy uy hiếp: “Ngươi dám! Chưa được ta cho phép, bất luận là ai, cũng không thể thành thân với Giang Minh Nguyệt.”

Ta có phần bất lực.

Hắn đâu phải cha mẹ ta, chuyện hôn sự của ta, can gì tới hắn?

Trần Nhị thấy hắn vô lý, liền tiến lên muốn đẩy hắn ra ngoài: “Ta không muốn gây gổ với ngài,

Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của ta,Nếu ai dám quấy rối, ta quyết không nương tay.”

Thế mà chẳng rõ Phó Vân Tịch ăn nhầm thuốc gì,Cố chấp không chịu lui,Đẩy qua đẩy lại, hai người liền động thủ.