[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
8
Mẫu thân ta trách ta quá nóng tính, đắc tội với Phó Vân Tịch: “Khổ thân ơi, phen này thì sao đây, con rể còn đang bị giam trong ngục kia kìa…”
Ta cũng hối hận vì đã nông nổi,
Nhưng đến nước này, ta cũng chẳng còn kế gì hơn.
Chỉ đành bảo mẫu thân chuẩn bị ít thức ăn,Xem có thể mang tới cho Trần Nhị dùng hay không.
Ngoài cổng nha môn…Nha sai nói với ta rằng, người không phận sự thì không được vào.
Thế nhưng, ta vừa xoay người đi,Lại thấy hắn cho kẻ khác bước vào như chẳng có gì.
Dẫu ta có ngu ngốc đến đâu,Cũng nhìn ra được chút uẩn khúc trong đó.
Chỉ e là Phó Vân Tịch đã dặn dò, nên nha sai mới cố tình ngăn ta.
Không còn cách nào khác,Ta chỉ đành khẩn cầu hắn truyền lời giùm,Nói rằng ta có chuyện muốn gặp Phó Vân Tịch.
Quả nhiên, hắn ra rất nhanh.
Chỉ là lần này,Hắn đã trở lại với vẻ lạnh lùng vốn có trước kia.
Ngữ khí không mấy ôn hòa: “Ngươi đến đây làm gì?”
Nhớ lại chuyện ban sáng, ta không dám chọc giận hắn thêm.
Bèn nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, ta tới thăm ngài một chút.”
Quả thật, vừa nghe ta nói đến “thăm”,Sắc mặt Phó Vân Tịch đã dịu đi mấy phần.
Hắn đưa ta đi vòng ra phía sau phủ nha.
Vào phòng, hắn rót cho ta một ly nước.
Nhưng tâm ta vẫn hướng về Trần Nhị,Nên không tài nào nuốt trôi được ngụm nước kia.
Thấy tâm tình hắn dường như khá tốt,Ta mới dè dặt mở miệng: “Đại nhân, tiểu nữ muốn cầu xin ngài một việc…”
Phó Vân Tịch chẳng đáp,Chỉ đẩy một chiếc hộp gỗ về phía ta.
“Xem xong rồi hãy nói.”
Ta mở ra, thì ra là kẹp bướm bằng đồng, trâm cài tóc cùng vài món đồ vặt nữ nhi thường dùng.
Ta thực chẳng hiểu hắn cho ta xem những thứ này là có ý gì.
“Ngươi có thích không?”
Ta gật đầu lấy lệ: “Đại nhân… ta có thể cầu ngài…”
Phó Vân Tịch nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn ta đưa ngươi đi gặp tên vũ phu kia, phải không?”
Ta gật đầu: “Không biết có được không?”
Phó Vân Tịch nhướng mày: “Được thì được, nhưng ngươi chớ có hối hận.”
Ta thấy kỳ lạ — ta còn đang mong gặp Trần Nhị,Hối hận cái gì chứ?
Thấy ta khẳng định chắc chắn,Hắn liền chậm rãi dẫn ta đến ngục giam.
Vừa bước vào, mùi ẩm mốc lẫn tanh hôi xộc thẳng lên mũi.
Ta hồi hộp, đưa mắt tìm khắp dãy lao phòng.
Cuối cùng mới trông thấy Trần Nhị co người nằm ở góc trong cùng.
Hắn có lẽ đã bị tra khảo,Toàn thân tỏa ra mùi máu tanh nhè nhẹ.
“Ca ca Trần Nhị, ca ca Trần Nhị!”
Ta gọi mà lòng đau như cắt.
Trần Nhị khẽ quay đầu lại, vừa trông thấy ta,Liền lê thân thể thương tích bò về phía trước.
Mới chưa đến hai ngày,Mà hắn đã tiều tụy đến mức chẳng còn nhận ra.
“Minh Nguyệt… nàng đến đây làm gì?”
Ta chẳng hề nhắc đến Phó Vân Tịch đang đứng sau lưng.
Chỉ mỉm cười nói: “Ta nghĩ chàng mấy hôm nay chắc chẳng được ăn uống gì tử tế,
Nên mang chút cơm canh tới.”
Nói rồi, ta mở hộp thức ăn,
Bày từng món ra, đặt vào tay hắn.
Trần Nhị chưa vội ăn,Ánh mắt đầy giận dữ nhìn ra phía ngoài song sắt – nơi Phó Vân Tịch đang đứng.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Ta sợ hắn lại lỡ lời, chọc giận Phó Vân Tịch,Liền vội vàng nhét bánh bao vào miệng hắn.
Phó Vân Tịch thấy vậy, bật cười lạnh: “Giang Minh Nguyệt, nhìn rõ rồi chứ?”
“Hạng người như vậy, ngươi còn muốn gả sao?”
Ta không đáp,Chỉ lặng lẽ tiếp tục đút bánh bao cho Trần Nhị ăn.
Phó Vân Tịch thấy ta chẳng để tâm đến lời hắn,Trong mắt dần hiện lên vẻ mất kiên nhẫn…
“Được rồi, đi thôi, đến giờ rồi.”
Ngục đầu được ánh mắt ra hiệu của hắn,
Cũng bước tới, ra hiệu đuổi ta rời đi.
Ta bất đắc dĩ, đành theo bước Phó Vân Tịch mà rời khỏi nơi đó.
Chỉ là, hắn lại không đưa ta trở về,Mà dẫn ta vào một gian phòng nhỏ, vách gỗ mỏng ngăn cách.
Ta lấy làm nghi hoặc.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo,Bên cạnh liền vang lên tiếng thẩm vấn của nha sai.
“Ngươi có nhận tội đánh mệnh quan triều đình hay không?”
Trần Nhị đáp: “Ta nhận.”
“Nhưng là hắn phá hỏng hôn lễ của ta trước.”
“Hơn nữa, vị mệnh quan đó cũng đã ra tay đánh ta.”
Một tiếng bạt tai vang giòn, truyền đến tai ta.
Nghe được tiếng đánh ấy, lòng ta cuống quýt, suýt thì hét thành tiếng.
Phó Vân Tịch liền bịt chặt miệng ta lại, ngăn ta kêu lên.
“Quan đánh dân là có lý, dân đánh quan thì là đại nghịch.”
“Ngươi, thứ tiện dân này, chính là vô lễ phạm thượng.”
Trần Nhị còn muốn biện giải,Nhưng lập tức lại là mấy tiếng gậy gộc đập xuống.
Ta nghe thấy hắn đau đớn thở hắt ra,Song vẫn không chịu cúi đầu nhận tội.
Một lúc sau, tiếng người lại vang lên trong phòng thẩm tra:
“Thái phó đại nhân lòng dạ từ bi, đã ra lệnh,Chỉ cần ngươi nhận tội, sáng mai sẽ được thả về.”
Trần Nhị trầm mặc một hồi, rồi hỏi: “Chỉ cần nhận tội là có thể về nhà thật sao?”
Khi được xác nhận,Hắn bảo người mang giấy nhận tội đến, định bút vẽ chữ.
Trong lòng ta bất giác nhẹ nhõm,Hắn sớm nên như vậy — cúi đầu một chút, là có thể đoàn viên.