7
Phó Vân Tịch đâu phải đối thủ của Trần Nhị,Chưa qua được hai chiêu, đã bị đấm cho mấy quyền vào mặt.
Ta lo ầm ĩ sẽ khiến khách khứa ngoài sân kinh động,Vội bước tới can ngăn.
Phó Vân Tịch phun ra một ngụm máu, nhìn ta, giọng lạnh lẽo: “Giang Minh Nguyệt, thấy chưa? Hắn chỉ là một kẻ vũ phu.”
“Loại người như thế, có gì tốt đẹp chứ?”
Ta đứng bên Trần Nhị, cẩn thận lau vết máu trên tay chàng.
Bình thản nói: “Vũ phu thì sao, ta tâm nguyện nơi chàng, ta muốn gả cho chàng.”
Trong phòng thoáng chốc tĩnh lặng.
Trần Nhị bèn đưa tay nắm lấy tay ta.
Phó Vân Tịch bị lời ấy chọc tức, cười nhạt lạnh lùng: “Tốt, tốt lắm, Giang Minh Nguyệt, ngươi cố ý chọc giận ta phải không?”
Ta ngẩn người – ta có chọc gì hắn đâu?
Chỉ là… ánh mắt hắn khi ấy thật đáng sợ,Ta bất giác trốn ra sau lưng Trần Nhị.
Không biết động tác ấy đã chạm đến sợi dây nào trong lòng hắn,
Phó Vân Tịch hừ lạnh một tiếng, giận dữ bỏ đi.
Dáng vẻ ấy, khiến lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên–Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, nha sai phá cửa xông vào.
Huyện lệnh đại nhân dẫn đầu, sai lính bắt trói Trần Nhị ngay tại chỗ.
Ta bị cảnh tượng ấy làm cho hoảng loạn, đứng đờ người ra.
Phải mất một hồi lâu mới hoàn hồn, vội chạy tới giữ lấy Trần Nhị.
Quay sang hỏi huyện lệnh: “Đại nhân, phu quân ta phạm tội gì, sao lại bắt người vô cớ?”
Mẫu thân ta cũng vừa nghe động,Vội chạy ra, cùng ta giữ chặt Trần Nhị sắp bị áp giải đi.
Huyện lệnh cười khẩy: “Hắn dám đánh mệnh quan triều đình, bản quan sao có thể tha?”
“Mệnh quan triều đình?”
Mẫu thân ta không rõ sự tình, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Còn ta thì đã hiểu,Kẻ bị gọi là mệnh quan ấy, chắc chắn chính là Phó Vân Tịch.
Cuối cùng, Trần Nhị vẫn bị bắt đi.
Ta cùng mẫu thân quỳ lạy khẩn cầu đủ đường cũng không ích gì.
Trước lúc bị áp giải,Trần Nhị còn ngoái đầu lại, trấn an ta cùng mẫu thân: “Mẹ, Minh Nguyệt, đừng sợ.”
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.”
Nhưng… ta sao có thể không sợ hãi?
Lúc ấy, trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi chán ghét đối với Phó Vân Tịch.
Song ghét thì ghét, sau khi cùng mẫu thân bàn bạc,Ta vẫn quyết định sáng hôm sau đến trước mặt hắn, khấu đầu cầu xin.
Nào ngờ, sáng hôm sau, chân ta còn chưa bước ra khỏi cổng viện,Thì Phó Vân Tịch đã tự mình tìm đến.
Hắn mặc còn lộng lẫy hơn hôm trước,Còn hướng về mẫu thân ta mà hành lễ cung kính.
Khiến mẫu thân ta kinh ngạc đến độ miệng không khép lại được.
Thấy ta nghiêm mặt, ánh mắt mang theo lửa giận nhìn hắn,Hắn dịu giọng hỏi ta: “Sao vậy? Cớ gì lại nhìn ta như thế?”
Ta trong lòng không vui,
Nhưng vẫn cố kiềm chế mà lên tiếng hỏi: “Đại nhân, là ngài cho quan phủ đến bắt phu quân của ta phải không?”
Ánh mắt Phó Vân Tịch chợt lóe lên tia băng giá: “Phu quân gì chứ?”
Ta sốt ruột nói: “Phu quân ta có đánh ngài, là hắn không đúng, chúng ta xin lỗi ngài.”
“Nhưng phá hỏng đại hôn của người khác là ngài sai trước. Cũng không thể không một lời mà đã bắt người về nha môn.”
Phó Vân Tịch có chút mất kiên nhẫn: “Phu quân, phu quân, phu quân! Trong mắt ngươi, chỉ có cái tên vũ phu đó thôi sao?”
“Giang Minh Nguyệt, từ lúc ta hồi kinh đến nay, ngươi có từng hỏi han ta một lời nào chưa?”
Ta không hiểu — ta phải hỏi han hắn làm gì?
Trần Nhị là phu quân danh chính ngôn thuận của ta,Ta quan tâm chàng thì có gì sai?
Mẫu thân bên cạnh lén véo cánh tay ta, ý bảo ta nhẫn nhịn.
Nghĩ đến việc Trần Nhị còn đang bị giam trong lao,Ta chỉ đành bỏ qua oán hận, nhẹ giọng cúi đầu nhận lỗi: “Đại nhân, chuyện hôm qua là do chúng ta không phải.”
“Mong ngài đại nhân đại lượng, thả chàng ra được không?”
“Đợi chàng ra rồi, ta và chàng sẽ cùng nhau đến nhận lỗi trước mặt ngài.”
Phó Vân Tịch chăm chú nhìn ta, chậm rãi nói từng chữ một: “Giang Minh Nguyệt, ta giận, không phải vì hắn đánh ta.”
Ta sững người.
Vậy… là vì cái gì?
Chẳng lẽ, hắn còn giận chuyện ngày xưa ta cùng mẫu thân ép hắn thành thân?
Nghĩ đến đây, khí thế trong lòng ta cũng xẹp xuống mấy phần.
Quả thật, năm xưa ta có hơi quá quắt.
Ép người ta cưới ta chưa đủ, còn bắt một vị Thái phó cao cao tại thượng đi đẩy cối đá.
Ta cúi đầu, lúng túng lẩm bẩm: “Đại nhân… chuyện trước kia, là ta sai, ta không biết thân phận của ngài…”
“Ta thề, nếu sớm biết ngài là Thái phó, ta tuyệt không dám vọng tưởng.”
“Còn về chuyện làm việc nặng, cái đó… là ngài tự nguyện mà…”
Giọng ta mỗi lúc một nhỏ, nói đến sau cùng thì chẳng còn mấy hơi.
Phó Vân Tịch càng nghe, sắc mặt càng lạnh.
Ánh mắt hắn quét qua người ta, rét buốt như sương: “Giang Minh Nguyệt, ngươi thật là… ngu muội cố chấp.”
Ta ngơ ngác — “ngu muội cố chấp” là có ý gì?
Nhưng hắn vốn chưa từng giải thích điều gì cho ta.
Chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi khỏi viện.