9
Nhưng ngay khoảnh khắc đó,Tiếng gầm giận dữ của Trần Nhị vang dội khắp gian phòng.
“Lão tử không ký!”
“Cái gì gọi là lão tử dụ dỗ Giang Minh Nguyệt?”
“Giang Minh Nguyệt là thê tử danh chính ngôn thuận của ta,Đã có hôn thư quan phủ chứng nhận!”
Lại thêm một trận gậy gộc đập xuống.
Giọng nha sai đầy bất mãn vang lên: “Kêu ngươi ký thì ký đi, lắm lời làm gì?”
“Chỉ cần ngươi ký vào bản nhận tội,Sau đó đưa cho Giang nương tử một tờ hưu thư,Chuyện gì cũng xong cả.”
Giọng Trần Nhị bắt đầu run rẩy: “Ta không ký, dù chết, ta cũng không ký.”
“Không biết điều.”
Tiếng gậy gộc lại rít lên.
Tiếng rên rỉ trầm đục của Trần Nhị, lẫn cùng âm thanh roi vọt giáng xuống,
Đập thẳng vào lòng ta như búa bổ.
Nhưng Phó Vân Tịch phía sau vẫn giữ chặt lấy miệng ta,Không cho ta phát ra tiếng nào.
Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, nghe Trần Nhị chịu phạt,Mà nước mắt rơi không ngừng.
Một lúc sau, tiếng đòn roi mới ngừng lại.
Ta cứ ngỡ mọi chuyện đã chấm dứt.
Nào ngờ chưa được bao lâu,Liền nghe thấy tiếng kêu rách tâm can của Trần Nhị vọng ra.
Còn có tiếng “xèo xèo” của da thịt bị nung cháy.
Ta chẳng biết đó là hình phạt gì,Nhưng nếu có thể khiến một người cứng rắn như Trần Nhị phải gào lên như thế,
Chắc chắn là thống khổ khôn cùng.
Ta bất lực, chẳng thể làm gì,Chỉ có thể vừa nghe, vừa rơi lệ.
Giọng đe dọa của nha sai vẫn tiếp tục: “Ký hay không? Không ký phải không? Vậy để xem ngươi chịu nổi bao lâu.”
“Ta ký… ta… ký…”
Khi thanh âm yếu ớt ấy truyền tới tai ta,Lòng ta như vỡ vụn,Ta, rốt cuộc… không cầm được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Ra khỏi ngục thất,Hai mắt ta vẫn đỏ hoe.
Chỉ cần nghĩ đến tiếng hét xé gan của Trần Nhị khi nãy,Tim ta lại như bị bóp nghẹt đến chẳng thở nổi.
Thấy ta sầu muộn,Phó Vân Tịch – kẻ nãy giờ vẫn lặng im – cuối cùng cũng mở miệng châm chọc:
“Giang Minh Nguyệt, nay ngươi đã biết người mình chọn là hạng gì rồi chứ?”
“Có phải hối hận vì đã gả cho hắn không?”
Ta không đáp,Chỉ thấp giọng hỏi hắn: “Hắn đã ký giấy nhận tội rồi, vậy các ngươi có thể thả hắn ra chưa?”
Phó Vân Tịch khựng lại,Tựa hồ không ngờ ta sẽ hỏi câu đó.
Một lát sau, hắn khẽ cười, rồi nói: “Cái đó… còn phải xem biểu hiện của hắn.”
“Hưu thư kia, hắn vẫn chưa viết.”
Ta lau nước mắt, nói khẽ: “Nếu ta viết thì sao?”
“Hửm?”
“Ta viết hưu thư, ta hưu hắn.”
“Chỉ cần ngươi chịu thả hắn, đừng đánh hắn nữa.”
Phó Vân Tịch bắt đầu nổi giận: “Giang Minh Nguyệt, ý ngươi là gì?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi chẳng phải vẫn luôn muốn trả thù ta sao?”
“Muốn ta cả đời không ai dám lấy, sống đơn độc đến cuối đời?”
“Vậy ta viết hưu thư, từ nay về sau không còn liên quan đến ca ca Trần Nhị.”
“Ngươi… đừng hành hạ chàng nữa.”
Ta càng nói, trong lòng lại càng tủi thân,Nước mắt cũng sắp rơi xuống lần nữa.
Phó Vân Tịch lạnh giọng: “Trong mắt ngươi, ta là kẻ bỉ ổi như thế ư?”
Hắn có bỉ ổi hay không, ta không dám đoán.
Nhưng ta biết, hắn chán ghét ta đến tận xương tủy.
Thấy ta im lặng, hắn khẽ thở dài: “Ngươi cùng tên đồ tể kia hoà ly,Ta sẽ đưa ngươi hồi kinh.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn — đưa ta về kinh thành làm gì?
Một lúc sau, hắn ho khẽ một tiếng, nói giọng nhàn nhạt: “Ngươi chẳng phải từng luôn mong gả cho ta sao?”
“Giờ ta có thể cho ngươi điều ấy.”
“Để ngươi không phải cô đơn cả đời.”
Lạ thật.
Trước kia, ta luôn mong chờ nghe được câu ấy từ miệng hắn.
Vậy mà lúc này, ta chẳng cảm thấy chút vui sướng nào.
“Làm như vậy, ngươi sẽ thả ca ca Trần Nhị ra sao?”
Nghe ta lại nhắc đến Trần Nhị,
Lửa giận trong lòng Phó Vân Tịch cuối cùng cũng bùng lên: “Trần Nhị, Trần Nhị! Trong lòng ngươi chỉ có hắn thôi sao?”
“Hắn chẳng qua là một tên đồ tể quê mùa, có gì đáng để ngươi lưu luyến đau lòng?”
Ta từng chữ một đáp lại hắn: “Chàng là người tốt,
Chưa từng một lần chê ta thấp hèn.”
Phó Vân Tịch khinh miệt cười lạnh: “Chỉ vì lý do đó thôi?”
Ta gật đầu: “Chỉ vì lý do đó.”
“Hừ, nhưng ngươi cũng nghe rồi đấy,Hắn vừa rồi đã chịu ký nhận tội và viết hưu thư từ bỏ ngươi.”
Ta đáp: “Là vì ngươi đã dùng cực hình với chàng.”
Phó Vân Tịch cười nhạt: “Chỉ là vài hình phạt nhỏ, vậy mà hắn lập tức đầu hàng,
Chịu ký giấy hưu ngươi.
Người như vậy, căn bản không hề yêu ngươi.”
“Vì sao ngươi vẫn chọn hắn?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, điềm tĩnh nói: “Ta đã nói rồi, là vì ngươi dùng cực hình.”
“Chàng yêu ta, nhưng không chọn ta, ta không trách chàng.”
“Nếu đổi lại là ta, bị người ta dùng trăm phương ngàn kế bức ép rời xa chàng,
Ta cũng sẽ buông tay.”
“Những quyết định trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết,Không thể tính là thật tâm.”
“Chàng chỉ là… muốn sống mà thôi.”
Phó Vân Tịch dường như không ngờ được ta sẽ nói ra những lời ấy.
Chỉ lặng lẽ nhìn ta, thất thần.
Một lúc sau, hắn khẽ thì thầm: “Nhưng nếu là ta… nếu đổi lại là ta…”