Trong ánh mắt ấy, nào còn chút băng lãnh, mưu toan thường nhật?
Chỉ còn ngọn lửa bị rượu mạnh và một thứ cảm xúc dữ dội khác thiêu đốt!
Là dục vọng nguyên sơ, trần trụi, của một nam nhân dành cho nữ nhân!
Ầm!
Cả đầu óc ta như nổ tung!
Hắn không phải Thái giám!
Hắn là một nam nhân thực sự — huyết khí phương cương, sống sờ sờ trước mắt ta!
Nhận thức ấy, trong khoảnh khắc này, như lưỡi búa hung hãn đập nát toàn bộ thế giới ta từng tin tưởng!
“Không… không được!” Ta hoảng loạn, dốc toàn lực đẩy hắn ra.
Hắn lại vững chãi như núi, không hề lay chuyển.
Trái lại, còn thuận thế nắm lấy cổ tay ta, lực đạo mạnh mẽ kinh người.
“Thẩm Tri Vi…” Hắn khàn giọng gọi tên ta, đôi môi nóng bỏng pha lẫn mùi rượu hừng hực, chẳng theo quy tắc gì mà hôn xuống —
Ấn lên trán ta, lên gò má ta, nóng rẫy và cuồng loạn.
“Buông ra! Tạ Bỉnh Chúc! Ngươi điên rồi, buông tay!” Ta vùng vẫy điên cuồng, sợ hãi và nhục nhã khiến toàn thân ta run rẩy.
“Đừng nhúc nhích!”
Hắn gầm lên một tiếng, giọng khàn đặc mang theo sự bức bách đến tột cùng, đột ngột ôm ngang ta lên!
Đất trời đảo lộn!
Ta bị hắn quăng mạnh lên chiếc giường lớn lạnh lẽo!
Lạnh từ tấm chăn gấm xuyên qua y phục mỏng manh, đâm thẳng vào da thịt!
Thân hình cao lớn của hắn lập tức đè xuống, mang theo trọng lượng như núi và hơi nóng hừng hực!
“Nhìn cho rõ…”
Hắn thở dốc, hơi nóng phà vào mặt ta.
Một tay ghì chặt cổ tay ta đang giãy giụa, tay kia —
Đột ngột kéo lấy tay ta, thô bạo ép xuống thân thể hắn!
Ép vào nơi mà…
Khi xưa bên bờ ao sen, ta từng thấy thoáng qua — nơi chứng minh hắn là một nam nhân chân chính!
Cách lớp y phục, hơi nóng ấy, cảm giác mạnh mẽ và bá đạo ấy như lưỡi lửa, thiêu rụi lòng bàn tay ta!
“Ta không phải thứ thái giám khốn kiếp gì hết!”
Hắn nghiến răng, từng lời bật ra từ kẽ răng, mang theo mùi rượu nồng nặc và cơn cuồng nộ bị đè nén quá lâu, muốn bùng nổ hủy thiên diệt địa:
“Thẩm Tri Vi! Ngươi gả cho — là một nam nhân! Một kẻ… muốn có được ngươi!”
“Đồ điên! Buông ta ra!”
Nỗi nhục nhã và sợ hãi tột độ khiến ta hét lên, móng tay cào mạnh lên mu bàn tay hắn!
Máu lập tức trào ra.
Hắn tựa hồ bị cơn đau làm sững người, động tác khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ta, ánh mắt giằng xé dữ dội.
Chớp lấy cơ hội ấy, ta vận hết sức bình sinh, co đầu gối đạp mạnh về phía hắn!
Hắn khẽ rên một tiếng, tay lập tức lỏng ra.
Ta lăn khỏi giường, lảo đảo lao về phía cửa!
“Có ai không! Cứ—”
Tiếng kêu cứu nghẹn ngang nơi cổ.
Bởi vì — một thanh trường đao lạnh lẽo đã lặng lẽ kề sát cổ ta!
Lưỡi đao dán vào da, lạnh buốt thấu xương!
A Thúc chẳng biết xuất hiện từ khi nào, lặng lẽ như bóng quỷ, đứng chắn nơi cửa.
Hắn nắm chuôi đao, ánh mắt lạnh như băng độc, dán chặt lấy ta.
“Gia?”
Giọng A Thúc khô khốc, căng thẳng, mang theo sự chờ lệnh.
Trên giường, Tạ Bỉnh Chúc chống người ngồi dậy.
Y phục xộc xệch, ngực phập phồng dữ dội, mu bàn tay dính đầy vết máu.
Hắn nhìn ta — kẻ đang bị đao kề cổ, mặt không còn giọt máu.
Rồi lại nhìn xuống tay mình — nơi máu đang chảy ròng ròng.
Ánh điên dại và dục vọng cuồng loạn trong mắt hắn như thủy triều rút lui, chỉ còn lại một tầng hàn băng thăm thẳm, cùng một tia… mỏi mệt khôn cùng, khiến người ta không sao hiểu nổi.
Hắn đưa tay lên, bóp mạnh giữa trán, giọng khàn khàn mệt mỏi đến cực điểm:
“…Để nàng đi.”
Thanh đao của A Thúc chầm chậm rời khỏi cổ ta.
Ta chân mềm như bún, gần như bò khỏi căn phòng ấy, lao ra ngoài, chạy vào màn đêm lạnh buốt.
Sau lưng —
Là tiếng rống giận dữ bị đè nén của Tạ Bỉnh Chúc, và âm thanh chói tai của sứ đồ vỡ nát vang vọng giữa đêm khuya.
Từ đêm đó trở đi —
Giữa ta và Tạ Bỉnh Chúc, lớp bình lặng giả dối kia… đã bị xé rách tan tành.
Hắn không còn đặt chân tới viện của ta.
Ta cũng suốt ngày đóng chặt cửa, không hề bước ra ngoài.
Trong phủ, một bầu không khí chết chóc nghẹt thở bao trùm.
Không còn chút hơi thở lễ tết.
Gia nhân trong phủ như chim sợ cành cong, ngay cả đi ngang qua viện ta cũng phải vòng thật xa.
Ta hiểu, thanh đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hắn — Tạ Bỉnh Chúc — bất cứ lúc nào cũng có thể giết ta diệt khẩu.
Hoặc… dùng một cách còn khủng khiếp hơn để xử trí.
Ta giống như tù nhân chờ phán quyết cuối cùng.
Thế nhưng ngày qua ngày trôi đi, cơn thịnh nộ mà ta từng dự liệu vẫn chưa giáng xuống.
Tạ Bỉnh Chúc tựa như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta.
Chỉ là những lần ra ngoài của hắn ngày càng nhiều hơn, và mỗi lần trở về, khí tức quanh thân lại càng lạnh lẽo, sát khí lặng lẽ tỏa ra khiến người không rét mà run.
Ánh mắt A Thúc nhìn ta, cũng ngày càng khó dò, lúc thì như băng giá, lúc lại thấp thoáng một tia… thương xót?
Cái sự chờ đợi trong u mê ấy, so với cái chết thẳng thừng còn khiến người ta khổ sở gấp bội.
Ta bắt đầu trằn trọc không yên, thân thể gầy rộc đi trông thấy.
Mỗi lần Chu mụ mụ mang cơm lên, đều nguyên vẹn bưng ra.
Bà nhìn ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài:
“Phu nhân… người… người phải giữ gìn thân thể…”
Giữ gìn?
Trên bờ vực tan xương nát thịt, còn giữ gìn được thế nào?
Rằm tháng Giêng, thượng nguyên đăng tiết.
Trong thành trên dưới, đèn hoa rực rỡ, người người rộn ràng.
Chỉ riêng Tạ phủ, vắng lặng như mồ.
Tạ Bỉnh Chúc lại ra ngoài.
Ta ngồi trong phòng tối om, nghe tiếng náo nhiệt mơ hồ truyền từ xa đến, chỉ thấy chua chát vô cùng.
Tòa ngục thất hoa lệ này, đã cách ly ta khỏi mọi ấm áp, sinh khí nhân gian.
Bỗng nhiên!
Một tràng bước chân dồn dập, trầm nặng, từ xa tiến tới, phá tan bầu không khí tĩnh lặng!