QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Lạnh…” Hắn bỗng thấp giọng thì thầm, tựa đứa trẻ lạc lối, níu lấy tay ta, vô thức áp vào trán mình nóng hầm hập, như muốn tìm lấy chút mát lành.
Khi da chạm vào nhau, nhiệt độ ấy khiến đầu ngón tay ta giật nảy.
“Lạnh quá…” Hắn lại mơ hồ lặp lại, bàn tay giữ lấy ta dần buông lỏng, mí mắt chậm rãi khép xuống, hơi thở nặng nề trở lại.
A Thúc vội bước đến, cúi mình đắp chăn cho hắn.
Ta nhân lúc ấy rút tay về, cổ tay vẫn còn in rõ dấu vết bỏng rát do bàn tay nóng hổi kia để lại, cùng với lực đạo kinh người đến từ hắn.
“Phu nhân bị dọa rồi, gia đang sốt đến mê man.” A Thúc hạ giọng giải thích, trong mắt thoáng hiện nét phức tạp.
“Không sao.” Ta khẽ lắc đầu, tâm trí hỗn loạn, lui khỏi phòng.
Ngoài cửa, gió bấc cuốn theo từng hạt tuyết mịn bay tán loạn.
Ta đứng nơi hành lang, nhìn xuống cổ tay vừa bị hắn nắm lấy.
Nơi ấy như còn vương lại chút hơi ấm mạnh mẽ, không thuộc về một Thái giám, mà là của một nam tử chân chính.
Trận bệnh của Tạ Bỉnh Chúc kéo dài suốt gần một tháng mới hoàn toàn hồi phục.
Sau khi khỏi bệnh, hắn lại càng trầm mặc.
Giữa ta và hắn, dường như hình thành một thứ cân bằng vi diệu hơn cả trước kia.
Hắn không còn cố ý tránh mặt ta, có khi đi ngang qua hoa viên, thậm chí dừng bước, nhàn nhạt hỏi:
“Mai trong vườn đã nở, phu nhân có từng đi xem?”
Giọng điệu nhạt như đang luận chuyện gió sương.
Ta cũng học theo giọng bình thản mà đáp:
“Chưa từng, đa tạ phu quân nhắc nhở.”
Sau đó mỗi người rẽ sang một ngả.
Tựa như hai kẻ xa lạ quen thuộc nhất trần gian.
Chỉ là, vết sẹo nơi cổ hắn, cùng bàn tay bỏng rát và ánh mắt mơ hồ khi bệnh nặng, đã in sâu như khắc trong tâm trí ta.
Từ đó, ta bắt đầu âm thầm quan sát kỹ hơn.
Ta phát hiện, cứ mười ngày nửa tháng, hắn lại rời phủ vào lúc chạng vạng.
Không đi kiệu, chẳng cưỡi ngựa, chỉ dắt theo A Thúc, thong thả rảo bước.
Hướng hắn đi là phía tây thành.
Nơi đó phần nhiều là khu dân cư nghèo và sạp hàng tiểu thương.
Một đại Thái giám quyền khuynh triều dã, đến nơi ấy làm chi?
Một lần, khi hắn lại xuất phủ, ta không kìm được lòng, thay y phục vải thô giản dị, lấy khăn quấn kín mặt, lặng lẽ bám theo từ xa.
Chiều tà sau tuyết, trời tối sớm, người qua lại trên phố không nhiều.
Ta cẩn trọng theo sát, luôn giữ một khoảng cách an toàn.
Hắn đi không nhanh, nhưng từng bước vững chãi.
Xuyên qua mấy con hẻm nhỏ nhốn nháo, càng đi càng vắng.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một tiểu viện không mấy nổi bật, nằm cuối một ngõ hẹp.
A Thúc đảo mắt quan sát tứ phía, rồi mới tiến lên gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở hé, người bên trong dường như quen biết bọn họ, lập tức tránh người nhường lối.
Tạ Bỉnh Chúc bước vào, A Thúc thì đứng bên ngoài trông coi, lặng lẽ như pho tượng đá.
Ta ẩn mình sau một khúc ngoặt nơi chất đống tạp vật, tim đập như trống trận.
Trong viện kia, rốt cuộc là ai trú ngụ?
Hắn vào đó làm gì?
Thời gian chầm chậm trôi qua, bóng đêm bao phủ khắp nẻo.
Gió lạnh như dao quất vào da mặt.
Ngay khi tay chân ta gần như tê dại, cánh cửa viện “két” một tiếng mở ra.
Tạ Bỉnh Chúc bước ra.
Song điều khiến mắt ta bỗng mở lớn là —
Hắn đã thay y phục!
Không còn là cẩm bào sang trọng tượng trưng cho quyền uy!
Mà là một bộ võ phục chàm sẫm, bằng vải bông thô, cũ kỹ, giản dị đến mức gần như tầm thường!
Tựa như một… thương nhân nghèo lữ hành dặm dài? Hoặc… một võ phu lưu lạc?
Điều càng khiến ta chấn động là —
Sau lưng hắn, đang mang một vật dài được bọc vải bố thô!
Từ hình dáng ấy mà xét…
Rõ ràng là một thanh đao!
Hắn hơi nghiêng đầu, như đang dặn dò người bên trong điều gì đó.
Dưới ánh sáng le lói nơi đầu hẻm, đường nét quai hàm hắn hiện lên rõ ràng, sống lưng thẳng tắp, toát lên một thứ khí lực… khiến người không dám khinh nhờn.
Nào còn chút khí chất âm nhu nào của Thái giám?!
Hoàn toàn là một người khác — một nam tử xa lạ, mang theo khí tức giang hồ phong trần!
Người trong viện đưa cho hắn một bọc hành lý.
Hắn tiện tay đón lấy, vắt lên vai.
Rồi xoay người, hướng về đầu ngõ mà đi.
A Thúc lặng lẽ theo sau.
Ta hoảng đến hồn phi phách tán, rúc sâu vào bóng tối nơi đống tạp vật, nín thở, hận không thể hóa thành một phần của bức tường đá.