“Nhưng khi ngươi rời khỏi Hầu phủ, cũng chẳng cần phải bận tâm đến ta… ta sẽ tự mình rời đi.”
Lúc ấy, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
“Nếu mối tình này không thể nói ra, vậy thì cứ gặp ngươi cũng là một hình phạt. Chi bằng… cả đời chẳng gặp nữa.”
Ta từng cho rằng tia lửa trong lòng nhỏ đến mức một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt, chẳng để lại chút dấu tích nào.
Nhưng lại chẳng ngờ, trong đêm tối cô tịch thế này, nó lại bùng lên như lửa cháy đồng.
Ta để mặc cho nó cháy lan, tự bảo mình — chỉ mượn lửa này để thiêu đốt Hầu phủ mà thôi.
Không liên can gì đến ai khác cả.
17.
“Lục Thừa Diễn…”
Gương mặt Lục Thừa Diễn hiện ra trước mắt ta.
Hừ, tửu lượng của ta thật tệ — mới có một vò đã sinh ra ảo giác rồi.
Ta bật cười khúc khích, đưa tay ra gãi nhẹ cằm hắn.
“Cháu ngoan, càng lớn càng tuấn tú. Gọi một tiếng ‘tiểu cô cô’ nghe xem nào, ta thích nghe lắm.”
Ảo ảnh Lục Thừa Diễn kia càng lúc càng sát gần.
“Ta đã bảo rồi, đừng gọi ta là cháu. Tiểu… cô… cô…”
Hơi thở ấm nóng phả lên má, khiến ta giật mình rùng mình một cái — lập tức tỉnh rượu.
“Ngươi… ngươi… ngươi chẳng phải ngày mai mới về sao?!”
Giờ khắc này, ta chỉ mong được tan biến khỏi thế gian.
Vị đại sư kia ơi, người từng nói sau khi ta chết sẽ trấn giữ linh hồn ta ở nơi nào đó — đừng đợi đến khi ta chết nữa, bây giờ cũng được mà.
…
Lục Thừa Diễn nắm chặt cổ tay ta, chắn đường không cho lui.
“Trêu người rồi muốn chạy? Muộn rồi.”
Đôi mắt hắn ngập tràn ý cười, ánh nhìn long lanh như hồ thu soi đáy.
Ta sững sờ.
Trong đầu như núi lở đất sập, ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng, mưa gió đầy trời.
18.
Nhà bếp ở Tây viện — nổ tung.
Đúng vào đêm hôm qua, lúc sấm chớp vang rền.
Chưa kể, vườn mẫu đơn vốn chưa đến mùa nở, vậy mà trong một đêm lại đua nhau khoe sắc.
“Việc khác thường, ắt có yêu tà.”
Lão phu nhân cuối cùng cũng tin hẳn vào lời Tôn Thanh Dao rồi.
Nàng kia cũng chẳng buồn giả vờ nữa, vội vã sai một gia nhân đưa ta lên khách thuyền đi Giang Châu.
Ra tới cửa, liền trông thấy Tôn Thanh Dao, vẻ mặt nàng ta như tướng quân khải hoàn trở về, ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn ta.
Mà ta lại nghiêm cẩn, hướng nàng ta thi lễ một cái.
Triệu đại tẩu thở dài than thở cho cảnh ngộ của ta, nước mắt ngắn dài, dúi vào tay ta một bọc bánh bột nướng.
“Đường xa đất Giang Châu, cái này người mang theo mà ăn dọc đường, e là sau này khó lòng gặp lại…”
Ta vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, cúi đầu ghé tai thì thầm:
“Nếu hầu phủ đối đãi không tốt, thì đến tửu lâu Thiên Hương ở phố Đông Thị, chưởng quầy nơi đó là người biết quý nhân tài, nhất định không bạc đãi.”
Triệu đại tẩu thở dài, hờ hững đáp:
“Tốt xấu gì cũng thế, Hầu phủ còn một ngày, ta còn làm một ngày, chẳng buồn nghĩ nữa.”
Gia nhân thúc giục lên đường, ta liền vác bọc đồ, theo gót hắn.
Hắn đi rất nhanh, lại không theo lối tới bến tàu lớn nhất trong thành.
Hắn nói sẽ đi bến tàu ngoài thành, vì vé rẻ hơn.
Tên gia nhân này mặt mũi lạ hoắc, ta bèn cất lời chuyện trò:
“Đại ca, Giang Châu lạnh giá, sao không mang theo áo ấm?”
Hắn không đáp.
Trên người hắn chỉ mặc áo vải ngắn tay, không mang hành lý, lưng quần lại phồng lên, như giấu vật gì bên trong.
Bàn tay ta bất giác siết chặt.
Ra khỏi thành, nơi người vắng vẻ.
Tên gia nhân đột nhiên xô ta ngã xuống đất, rồi rút dao ra đâm thẳng về phía ta.
Ta vội lấy bọc đồ che lên, miếng vải bị cắt rách, bánh bột lăn khắp mặt đất.
Không còn tâm trí lo liệu, ta cuống cuồng bò dậy, cắm đầu bỏ chạy.
Chạy được một quãng, rốt cuộc nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng vẫn không dám lơi là, cứ thế lao về phía bóng người cưỡi ngựa kia.
Phủ Cảnh Dư kéo ta lên, sốt ruột hỏi:
“Ngươi không sao chứ, thần tài nãi nãi của ta?”
19.
Phủ Cảnh Dư chính là chưởng quầy tửu lâu Thiên Hương ở phố Đông Thị.
Hắn là người có tài thực học, nhưng vận khí lại cực kém.
Làm ăn gì cũng lỗ, suýt nữa thì phá sạch gia sản tổ tiên để lại.
Tửu lâu Thiên Hương là tài sản cuối cùng của hắn, sắp tới bờ vực phá sản.
Cho tới ngày ta bước chân vào tửu lâu ấy, khiến hắn lần đầu nếm trải cảnh khách khứa chen chúc, người vào người ra như nước.
Vì nhạy bén với buôn bán, hắn luôn đặc biệt mời ta tới nếm thử món mới, mà hễ ta tới là y như rằng buôn bán hưng thịnh.
Thành thử, khi ta đề nghị cùng hắn hợp tác làm ăn, hắn liền sảng khoái đáp ứng.
Khi ấy, ta đã rõ — trong mắt Hầu phủ, ta chẳng qua chỉ là một cái “phúc vật” có thể đem ra tế lễ bất cứ lúc nào, chẳng đáng gọi là người, nên liền tìm đường lui cho bản thân.
Ta không muốn để Thiên Hương lâu trở thành xiềng xích thứ hai, liền nói rõ: ta không chỉ góp vốn, mà còn phải tham gia quản lý tửu lâu.
Phủ Cảnh Dư lại càng mừng rỡ như vớ được vàng.