QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
A Triệt nhà ta mà là nhân vật gì lớn, thì còn đẩy cối mấy năm nay sao?
Còn ở cái nhà dột đó sao?
Chắc là xưa kia đắc tội kẻ xấu, giờ bị người vu vạ thôi!”
Vương đại nương nửa tin nửa ngờ, bĩu môi:
“Cũng phải… người có thân phận, đã bay đi từ lâu, ai lại co mình nơi chốn thế này.”
Nói là vậy, nhưng đậu bà chia cho ta sau đó, hạt rõ ràng sáng hơn, đều hơn.
A Triệt vẫn là A Triệt.
Im lặng đẩy cối, im lặng bán đậu, im lặng thu dọn rồi về nhà.
Hắn mài dao lâu hơn, mắt xám mờ cũng dần tan.
Đôi khi hắn nhìn về phía thành xa xa, trầm tư bất định.
Nhưng hắn chưa từng nhắc ngọc bội, không nhắc Lạc An, càng không nhắc chuyện “trở về”.
Ngày tháng dường như lại quay về quỹ đạo cũ.
Chỉ là trong không khí, len lỏi một sợi dây vô hình, căng khẽ không rõ ràng.
Biến cố, xảy đến vào nửa năm sau.
Thanh Châu phủ mới điều một vị thông phán họ Hồ tới nhậm chức, nghe đâu là môn sinh dưới trướng đại nhân kinh thành.
Chức không lớn, nhưng khí độ lại chẳng nhỏ.
Vừa nhậm chức, hắn liền nhắm ngay khu Nam Thành phức tạp này, nói là muốn “chấn chỉnh trật tự, thanh lọc phường lưu manh”.
Đám Lưu mặt sẹo cùng thủ hạ bị bắt không ít, vốn là chuyện tốt.
Song tay vị Hồ thông phán này vươn quá dài, đến cả những tiểu thương bày hàng ven đường như bọn ta cũng chẳng buông tha.
“Tất thảy hàng quán ven phố, phải lập lại danh sách, nộp ‘Tiền tu chỉnh thị dung’! Căn cứ theo quy mô quầy hàng, loại hình buôn bán, mỗi tháng định ngạch!
Không nộp, cấm buôn bán!”
Nha dịch tay cầm tờ cáo thị đóng dấu đỏ, tay gõ chiêng dọc phố mà rao gọi.
Loại tiền này, tiền nọ, đủ thứ tên gọi, mà số tiền với dân buôn bán nhỏ như ta, chẳng khác gì xẻo thịt.
Trong chốc lát, tiếng oán dậy khắp Nam Thành.
Quán đậu của chúng ta cũng bị xếp hạng, số tiền cần nộp tuy không cao nhất, nhưng cũng đủ khiến những ngày vừa mới sáng sủa trở nên túng quẫn.
Khổ tâm hơn, là mấy tên “hỗ trợ” dưới quyền Hồ thông phán, so với lưu manh còn dữ hơn.
Thu thuế như giục đòi mạng, lời lẽ cay nghiệt, hễ trái ý liền đe dọa lật sạp, bắt người.
Chiều ấy, khách mua tấp nập.
Một tên mắt tam giác, khóe miệng mọc nốt ruồi, dẫn theo hai gã nha sai đội mũ nghiêng ngả, lắc lư đến trước sạp của ta.
Tên mắt tam giác dùng một thanh gỗ nhỏ, gõ vào khung gỗ đựng đậu phụ, “cộc cộc” vang dội.
“Này, đồ bán đậu! ‘Tiền tu chỉnh thị dung’, ‘Tiền chiếm dụng mặt đất’, ‘Tiền phòng hỏa’ trong tháng, ba món cộng lại, một trăm hai mươi văn! Mau chóng nộp đủ, lẹ cho lão tử!”
Hắn nheo mắt nói, nước bọt bắn tung.
Lòng ta chợt trầm xuống.
Tháng này vốn buôn bán không khấm khá, còn phải dành tiền mua đậu cho tháng sau.
Nếu nộp một trăm hai mươi văn này, thì hai đứa ta chẳng còn gì ăn, e chỉ uống gió tây mà sống.
Ta nặn một nụ cười, dè dặt nói:
“Quan gia, chẳng hay… có thể khất mấy ngày chăng? Mấy hôm nay buôn bán ế ẩm, thật sự là…”
“Khất?”
Mắt tam giác cười gằn, cây gậy gõ càng to:
“Ngươi tưởng nha môn là thiện đường sao? Ai cũng như ngươi, thì lệnh quan sao mà thi hành?”
Hắn đảo mắt, liếc sang A Triệt đang lặng lẽ cắt đậu, giọng khinh miệt đầy ẩn ý:
“Ô hô, chẳng phải là ‘lang quân bán đậu’ nổi danh Nam Thành đây sao? Nghe đồn thân thế chẳng vừa! Sao, chút bạc cỏn con cũng không móc ra nổi?”
Hai gã nha sai phía sau cười khúc khích, ánh mắt bất lương quét qua người A Triệt, rồi dừng lại trên mặt ta.
A Triệt ngừng tay.
Hắn không ngẩng đầu nhìn bọn chúng, chỉ lặng nhìn những khối đậu trắng muốt vuông vức trên thớt.
Ngón tay nắm chuôi dao, vì gồng sức mà khớp trắng bệch.
Mắt tam giác thấy A Triệt im lặng, tưởng hắn sợ, càng hống hách.
Hắn bất ngờ dùng gậy chọc mạnh, khiến một chồng đậu phụ mới cắt, chuẩn bị bán cho khách quen, “soạt” một tiếng đổ hết xuống đất!
Đậu trắng rơi vào nền bẩn, lập tức nhuốm đầy bùn đất.
“Không tiền? Không tiền thì cút khỏi đây!”
Mắt tam giác chống nạnh, mặt đắc ý,
“Ta thấy quầy này khỏi cần bày nữa! Bẩn mắt lắm!
Người đâu! Đẩy xe đi cho ta!”
Hai gã nha sai liền bước tới định đẩy xe gỗ của chúng ta.
“Dừng tay!”
Ta tức đến run rẩy, theo bản năng định lao tới che xe — đó là kế sinh nhai của chúng ta!
Ngay lúc cây gậy của mắt tam giác định vung xuống thùng gỗ, một bàn tay dính bã đậu nhưng vững như đá đã kịp bắt lấy cổ tay hắn.
Là A Triệt.
Chẳng rõ hắn bỏ dao từ khi nào, đã chắn trước ta và xe gỗ.
Tay hắn nắm lấy cổ tay mắt tam giác, lực không lớn, song lại như gọng sắt, khiến đối phương không nhúc nhích được, sắc mặt chuyển từ đắc ý sang kinh hoảng, xen chút đau đớn.
A Triệt ngẩng đầu.
Ánh mắt kia, chẳng còn là vẻ thản nhiên thường nhật hay nét mông lung khi xay đậu.