9

Thuở đầu, ta lén phái người theo dõi nàng, biết nàng đã rời khỏi kinh thành.

Nhưng khi ấy, phe Đại hoàng tử giám thị ta nghiêm ngặt, như đi trên lưỡi đao; chỉ một sơ hở, là vạn kiếp bất phục. Ta sợ sự quan tâm của mình ngược lại sẽ đem đến họa sát thân cho nàng.

Vài phen giằng co, ta cắn răng thu người về.

Từ đó, mất tung tích nàng.

Ta vùi mình trong vòng xoáy quyền lực, trở thành lưỡi đao vô tình. Chỉ có đứng ở chốn tối cao, ta mới nắm được quyền lực tuyệt đối, để bảo vệ người muốn bảo vệ, giành lấy thứ muốn giành.

Con đường ấy khó hơn tưởng tượng: ám sát, hãm hại, phản bội… bao lần quanh quẩn cửa Quỷ Môn, tất cả đều nhờ một chấp niệm níu giữ: “Phải sống, để một ngày đón nàng về.”

Có lúc trọng thương hấp hối, ý thức mơ hồ, ta thậm chí thấy mừng, mừng vì năm xưa đã thả nàng đi. Nếu nàng thật sự ở cạnh ta, trong cục diện hiểm ác ấy, nàng phải chịu bao sợ hãi, bao giày vò.

10

Cuối cùng, ta cũng đăng cơ.

Ngai vàng chưa ngồi vững, ta đã vội vã bình oan cho Tạ gia, rồi tung hết thế lực đi tìm nàng.

“Minh Nhi, nàng xem, tất cả kẻ từng hãm hại ngăn trở chúng ta, ta đều quét sạch rồi. Không ai còn có thể chia lìa ta với nàng.”

Nhưng cuối cùng, nàng lại chọn đi cùng Thẩm Thực.

Khoảnh khắc ấy, niềm tin từng nâng ta qua bao năm đen tối sụp đổ ầm ầm.

Ta lẩm nhẩm với chính mình: thôi, Tiêu Dự, buông tay đi. Nàng đã có chốn dung thân.

Chỉ cần nàng an yên, là đủ.

Song làm sao gạt nổi.

Tên nàng, dung nhan nàng, đã khắc tận xương tủy, thành một phần hô hấp của ta. Mỗi nhịp tim, đều nhắc ta về khoảng trống mang tên “Tạ Minh Vi”, chưa từng lấp đầy.

11

Tạ Minh Vi bước vào hành cung.

Bấy lâu nay, nàng luôn cố lánh mặt ta.

Nàng hẳn gặp chuyện khó xử.

Vì vậy, ta cố tình rút bớt thị vệ gần Thang Tuyền điện, để lại một khe hở. Ta thậm chí gạt đi tấu chương ban đêm, một mình ngồi trong ao ngọc, chờ đợi, mong mỏi, lại thấp thỏm.

Khi nàng thực sự khoác la y năm xưa, chân trần, mang sương đêm xông thẳng vào… máu toàn thân ta như sôi trào.

Mười mấy năm dồn nén, nhớ mong, khát khao, ủy khuất, oán hận, tất cả bùng nổ phút ấy.

Nàng quỳ xuống, vì nữ nhi mà cầu ta.

Ta giận cực. Nàng lại cho rằng ta thấp hèn đến mức ra tay với một đứa trẻ, đứa trẻ của nàng? Nàng vẫn coi thường ta, cũng coi thường vị trí nàng chiếm trong lòng ta.

Nhưng chẳng hề hấn.

Lần này, chính nàng tự tìm đến.

Ta tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.

12

Cái nhìn đầu tiên trao A Niệm, xúc động từ máu thịt đã cho ta đáp án.

Đó là con gái của ta.

Dẫu đoán sai cũng chẳng sao, nữ nhi của nàng, chính là nữ nhi của ta. Ta sẽ ban cho con tất cả tốt đẹp trên đời, để bù cho những năm tháng thiếu hụt.

Nhưng khi nàng tự miệng thừa nhận, niềm vui sướng ngút trời cùng nỗi áy náy sâu thẳm lại dìm ta trong nháy mắt. Ta ghì chặt nàng, nước mắt chẳng ngăn nổi mà rơi.

Ta đã bỏ lỡ bao nhiêu?

Vậy nên, khi nàng muốn báo phục Thẩm gia, ta vui lòng góp sức, thậm chí âm thầm đẩy thêm một tay. Bao uất nhục nàng từng chịu, ta phải thay nàng đòi gấp trăm nghìn lần.

Cho nàng chính danh, lập nàng làm hậu, phong tặng tột bậc vinh quang. Mọi điều tốt nhất, ta đều bưng dâng trước mặt nàng, song vẫn thấy chưa đủ, quá xa chưa đủ.

Những gì năm tháng thiếu nợ nàng, ta sẽ dùng trọn đời mình, từng chút từng chút, gấp đôi bù đắp.

13

Nàng chưa từng chịu kể rõ, năm tháng phân ly ấy nàng đã trải qua những gì.

Chỉ một lần, sau yến tiệc, nàng uống nhiều, say ngả trong lòng ta, khóc như hài đồng lạc lối, mê man thổ lộ: rét, sợ, bị cướp bánh bao, A Niệm nóng hầm hập…

Từ những lời vụn vặt ấy, ta ghép lại được đôi mảnh khổ đau nàng từng trải.

Khi ấy, tim ta như bị dao cùn xẻo đi từng nhát, đau đến nghẹt thở, hận không thể quay về quá khứ, lăng trì chính bản thân bất lực khi xưa.

Ta chỉ có thể siết nàng chặt hơn, hôn liên hồi lên tóc nàng, khàn giọng thì thầm: “Xin lỗi… sẽ không bao giờ nữa.”

Nay, nàng đã thực sự ở bên ta. Chúng ta cùng ngắm A Niệm, dưới ánh dương rực rỡ, rạng rỡ như hải đường, khỏe mạnh, vui cười hồn nhiên.

Trái tim ta, rốt cuộc được lấp đầy.

Minh Nhi, cảm tạ nàng.

Cảm tạ năm xưa, nàng trèo lên bức tường đổ nát nơi lãnh cung, vụng về ngã vào lòng ta.

Từ đó, nàng đã thắp sáng cuộc đời vốn tối tăm, nhạt nhẽo của ta.

【Hoàn toàn văn】