Nhìn vết sẹo mờ nơi thái dương hắn, tim ta nhói một cái, chỉ hỏi:
“Lão vương gia Thụy đã tới chưa?”
“Ba hôm trước đã đến.” Hắn đáp gọn, lại bổ sung, “Can phụ nói người nên về sớm, bảo ta đứng đây đợi.”
Đang nói, lão khất cái từ sau cây bước ra:
“Nhờ ám vệ ông ấy sắp đặt trước mới cứu được ngươi, giữ trọn tính mạng.”
Ngôn Chi khẽ cười:
“Đúng vậy, vương gia nói kinh thành sẽ có phong ba lớn, bảo ta giả vờ mất tích, tránh một thời gian.”
Đêm xuống, trên bàn đá bày vài đĩa đồ nguội, một bình mạnh tửu ấm vừa vặn.
Phụ thân ta, lão khất cái, và lão vương gia Thụy cùng uống rượu.
Ngôn Chi may mắn được ngồi chéo góc bàn, lo thêm thức ăn, rót rượu.
“Can phụ,” hắn đặt chén xuống, ánh mắt trong sáng, “Nếu sau này ta có hậu nhân, trưởng tử họ Tô, thứ tử họ Bạch, nối hương khói cho can phụ.”
Lão vương gia khẽ run tay, rượu vẩy chút lên bàn, rồi bật cười sang sảng:
“Tốt, tốt lắm! Chiến thần Bạch Trạch vốn không nên tuyệt hậu!”
Phụ thân ta huých cùi chỏ vào lão khất cái:
“Ngươi cứ nói Ngôn Chi gọi ngươi can phụ, ta vô cớ cao hơn ngươi một bậc, chiếm phần lợi. Nay Tô gia ta trả ngươi một con trai, ngươi còn lời nào?”
Lão khất cái nốc ngụm rượu:
“… Khụ, Ngôn Chi là hài tử tốt. Nhưng lão bất tử ngươi cố tình sai người dẫn ta vào kinh, chẳng phải để cho ta làm sư phó bảo bối tôn tử ngươi sao!”
Lão vương gia Thụy nói:
“Lão hồ ly này khi tàn nhẫn thì ngay cả ruột thịt cũng tính toán, huống chi là ngươi.”
Ta mới hiểu vì sao phụ thân không nói thật thân phận lão khất cái cho ta.
Bởi ta không biết giả bộ.
Ba người này đều là hồ ly ngàn năm.
Ngôn Chi học cưỡng tính là tiểu hồ ly.
Còn ta, chỉ là con ngỗng đần.
Ngẫm sâu thêm một tầng.
Năm ta mười bảy, phụ thân thả ta ra ngoài, e là đã định bụng để ta đem về một người kế thừa.
Bỏ cha, giữ con!
Phụ thân quả nhiên đủ độc!